Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 13

Trong nháy mắt, Mục Kỳ đã ngây người tại thôn nhỏ này được mười ngày. Ngoại thương cơ bản đã muốn khép miệng, cộng với sự điều dưỡng không biết thuộc tiêu chuẩn gì của đại phu trong thôn, thai nhi trong bụng y cũng đã khỏe mạnh trở lại. Bởi vậy, Mục Kỳ liền nổi lên ý định muốn rời khỏi thôn trang.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, y còn phát hiện chính mình có võ công, bề ngoài giống như còn không hề yếu nhược. Mà đối với lai lịch chính mình, y lại càng hoài nghi hơn, cũng càng ngày càng muốn biết rõ chân tướng mọi chuyện.

“Ngươi thật sự phải đi hả? Nhưng đại phu nói thân thể của ngươi còn không có khôi phục hoàn toàn đâu, nếu không thì nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi!?” Lăng Tiểu Nhu cầm chén thuốc trong tay đưa cho Mục Kỳ, có chút lo lắng khuyên giải.

Mục Kỳ nghiêm túc uống xong chén dược, rồi buông bát chọn mi cười cười, một bên lại nói thêm: “Thương thế của ta đã không sai biệt lắm, tái ngốc ở chổ này, ngươi cũng không có tiền dưỡng ta đi!?” 

Mặt mày Lăng Tiểu Nhu không nhịn được đỏ lên, trong nhà nàng quả thực không còn bao nhiêu bạc. Mấy ngày nay vì cứu Mục Kỳ, chỉ là tiền thuốc men thôi cũng đủ cho hai tháng sinh hoạt của nàng, nếu không phải nguyên bản trong y phục của Mục Kỳ còn có chút bạc vụn, thật sự là chết đói mất! Nghĩ nghĩ, Lăng Tiểu Nhu lại vội vàng lôi ra quần áo của Mục Kỳ mặc trên người lúc nàng cứu được y, rồi đưa đến trước mặt đối phương, “Những thứ này đều là y phục cùng đồ vật trên người ngươi lúc trước, mấy cái khác ta cũng chưa động qua, chỉ là dùng chút bạc để thanh toán tiền thuốc men của ngươi…Ngươi cầm lấy này!”

Mục Kỳ cười cười tiếp nhận, cũng không nói gì, từ trong vạt áo lấy ra túi tiền, rồi trực tiếp đưa cho Lăng Tiểu Nhu, “Ngươi đã cứu ta, số bạc này ngươi cứ giữ đi, chờ ta tìm được người muốn tìm, sẽ quay trở lại báo đáp ngươi.”

“Ai, ta không cần đâu, khoảng thời gian này đều là dùng tiền của ngươi đó. Nói gì đi nữa, ngươi không mang theo tiền thì làm sao bôn ba bên ngoài chứ?” Lăng Tiểu Nhu vội vàng hươ hươ tay cự tuyệt túi tiền Mục Kỳ đưa qua.

Mục Kỳ thấy thế trực tiếp đem túi kia đặt ở trên bàn, “Ta muốn dùng tiền, tự nhiên sẽ có biện pháp, ngươi cũng không cần bận tâm làm chi, những thứ này cũng chỉ là quà tạ lễ.”

“Vậy được rồi, ta trước hết thu nó lại.” Lăng Tiểu Nhu cũng là một cô nương rất sảng khoái, nghe Mục Kỳ nói như vậy liền không nhăn nhó nữa đem túi tiền nhận lấy, tiếp theo lại hiếu kỳ hướng Mục Kỳ hỏi hang, “Ngươi muốn đi tìm người nào? Ngươi nghĩ ra rồi sao? Có phải là phụ thân của đứa nhỏ trong bụng không?”

“Không có, bất quá tìm ra được liền sẽ biết thôi.” Mục Kỳ đột nhiên câu khóe môi nở nụ cười. Khoảng thời gian này thân thể của y đã khôi phục rất tốt, nhưng phần ký ức trong tâm trí vẫn còn trống rỗng. Dù vậy, trong lòng y tựa hồ luôn có một thanh âm nói với y rằng, có một người vô cùng trọng yếu đang chờ y, luôn giục y phải nhanh chân lên mới được. Y cũng không biết mình phải đi đến chổ nào, nhưng trước mắt vẫn phải ra ngoài tìm kiếm rồi hẳn tính sau, một mặt, y cũng rất muốn biết người kia rốt cục là ai!?

“A! Đúng rồi, ngươi chờ ta một chút.” Đối với câu trả lời của Mục Kỳ, Lăng cô nương thất vọng lắc lắc đầu. Rồi đột nhiên như nhớ tới cái gì lại hét to một tiếng, vội vàng bận bịu chạy ra ngoài, lại rất nhanh chạy trở về, đem một khối ngọc bài nho nhỏ đưa cho Mục Kỳ, một bên cô nàng còn thở phì phò, một bên nói: “Này…Là, là trên người ngươi, ta xem thứ này… Thực, thực đáng giá đó, sợ đặt ở trong này sẽ làm mất, nên ta liền giúp ngươi cất giữ, ngươi xem xem, có khả năng liên quan đến thân phận của ngươi đó!”

Mục Kỳ tiếp nhận khối ngọc bài kia nhìn nhìn một lát, chất liệu cùng hoa văn trên ngọc bài này rất kỳ quái, y có chút xem không hiểu. Mặt trên cũng không có khắc bất luận chữ viết gì, Mục Kỳ nhìn nửa ngày cũng không nhớ được điều gì hết, đành phải trước tiên thu vào trong lòng, đối Lăng Tiểu Nhu nhẹ thanh cảm tạ. 

“Ai, ngươi cũng đã ở đây được một thời gian rồi, mà ta còn không biết tên của ngươi là gì nữa…” Lăng Tiểu Nhu lôi kéo tóc, có chút tiếc nuối nói. Mấy ngày nay, Mục Kỳ bởi vì dưỡng thương nên rất ít xuất môn, trừ bỏ nàng cùng đại phu cùng thôn thì hoàn toàn không có trao đổi cùng những người khác. Bởi vậy bọn họ vẫn dùng ta ngươi để xưng hô, lúc này người phải đi rồi, Lăng Tiểu Nhu mới phát hiện còn chưa có biết tên đối phương, khó tránh khỏi có chút mất mát.

Mục Kỳ nghe vậy suy nghĩ đôi chút rồi gật gật đầu, y còn không nhớ tên của chính mình nữa là, bất quá nếu đã xuất môn ra ngoài thì cũng cần có một cái tên để tiện làm việc. Nghĩ tới nghĩ lui, y liền chỉ vào một gốc cây liễu, nói: “Ta còn chưa nhớ ra tên mình, ngươi trước gọi ta Liễu Vân đi, đợi sau này ta nhớ ra được sẽ lại đến đây nói cho ngươi biết.”

Sau một phen nói lời từ biệt, Mục Kỳ liền ly khai thôn nhỏ. Trước khi đi, Lăng Tiểu Nhu còn đem tình huống đại khái ở phụ cận gần đây nói cho y biết. Thôn nhỏ của bọn họ hiện tại tọa lạc tại gần biên cảnh của hai nước Chiêu Duyên, dựa theo vị trí mà nói nơi này hẳn là Duyên Quốc. Bất quá khoảng cách với thành trì quá xa, bình thường cũng rất ít có quan phủ hay người cai quản đến nơi đây. Từ thôn này đi theo hướng Đông sẽ đến được Chiêu Quốc, còn nếu đi theo phía tây sẽ đến được Duyên Quốc.

Mục Kỳ được cứu lên từ con sông nhỏ nằm trong thôn trấn, dựa theo phương hướng dòng nước cùng với lời nói của Lăng Tiểu Nhu để suy đoán, thượng du là ở phía tây, nói cách khác Mục Kỳ đã trôi dạt từ phía tây xuống nơi này. Nhưng mà nghĩ vậy cũng không chuẩn xác, bởi vì Mục Kỳ đã mất trí nhớ, ai cũng không biết là y có xác thực bị dòng nước cuốn xuống dưới hay không, hay là trôi từ một địa phương khác đến con sông này. Bất quá, Mục Kỳ cũng không do dự quá lâu, sau khi y xem xét qua con sông nhỏ kia, liền quyết định trước đi theo phía tây đến Duyên Quốc, rồi vào thành nghe ngóng thông tin một chút xem.

Đi theo phương hướng của con sông, Mục Kỳ một đường đi thẳng ra khỏi thôn. Vì lo lắng thân thể mình hiện tại còn chưa có phục hồi như cũ cùng với cảm giác chưa quen thuộc với võ công, nên y vẫn chưa thể dễ dàng vận dụng nội lực, chỉ có thể tận lực vừa đi đường vừa nghỉ ngơi, thẳng cho đến mấy ngày sau mới vào được trong thành.

Lúc vào thành, y vốn là chuẩn bị đi tìm một gian tửu lâu ăn chút gì rồi nghỉ ngơi trước, cũng thuận tiện hỏi thăm tình huống xung quanh. Bất quá khi đi ngang qua một hiệu may, Mục Kỳ lại ngừng cước bộ, cúi đầu nhìn quần áo trên y phục của mình, nhíu nhíu mày.

Quần áo trên người của y hiện giờ là của phụ thân đã qua đời của Lăng Tiểu Nhu, còn quần áo của y thì vào lúc được cứu khỏi sông đã bị cứa rách đến tung tóe. Tuy rằng Lăng Tiểu Nhu đã đại khái giúp y tu bổ một chút, bất quá nhìn qua bộ y phục tràn đầy mảnh vụn, Mục Kỳ cũng không có ý định mặc nó vào người lần nữa. Bởi vậy, y liền trực tiếp ném cho Lăng Tiểu Nhu để cho nàng cắt ra làm những thứ khác, dù sao chất liệu của bộ y phục kia có vẻ rất là tốt.

Mà tuy rằng quần áo của phụ thân Lăng Tiểu Nhu chỉ là chất liệu vải thô củ kỹ, nhưng mặc vào lại sạch sẽ và chỉnh tề, vả lại bộ quần áo này còn không có bất kì vụn vá nào. Song, vào giờ phút này khi đứng trong thành, Mục Kỳ hiển nhiên đối với bộ quần áo trên thân mình không hài lòng chút nào.

Mục Kỳ đứng ở ven đường, ánh mắt ở trên đường dạo qua một vòng, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, khóe miệng gợi lên khẽ cười vài tiếng. Y bước nhanh về phía trước, đi ngang qua một nam nhân ăn mặc có chút tinh tế, thân mình nhẹ nhàng lung lay một chút, qua vài giây tiếp theo lại tiếp tục bước đi. 

Thẳng cho đến khi quẹo vào một ngõ nhỏ, Mục Kỳ mới dừng lại cước bộ, lấy ra túi tiền vừa mới tới tay mà ước lượng, có chút vừa lòng gật gật đầu với trọng lượng bên trong, rồi đem tiền cất thật kỹ.

Mục Kỳ thảnh thơi đảo một vòng qua hiệu y phục vừa nãy. Lão bản thấy Mục Kỳ ăn mặc bình thường, cũng không có đặc biệt để bụng, Mục Kỳ liền tự mình dạo quanh cửa hiệu lựa chọn quần áo.

Đi qua lại vài vòng, tuy rằng vẫn không quá hài lòng với quần áo nơi này, bất quá so với quần áo trên người mình, y vẫn quyết định thay đổi sang một bộ y phục màu lam đậm.

Thật đúng với câu người đẹp vì lụa, Mục Kỳ vừa đổi sang y phục mới, cả người lẫn tinh thần liền tăng lên không ít, hơn nữa bản thân y đã luôn toát ra vài phần ngạo khí cùng quý khí, hiện giờ lại càng làm cho người ta cảm giác được trên người y nhiều hơn vài phần vị đạo của một công tử nhà giàu có.

Mục Kỳ lôi kéo quần áo, tâm tình vô cùng tốt đi ra khỏi hiệu may, theo một còn đường lớn tới phụ cận bên cạnh, y không chừng chừ liền bước vào một gian tửu lâu.

Vừa vào cửa, *** tiểu nhị liền thập phần nhiệt tình chạy đến chiêu đãi, Mục Kỳ nhìn một vòng, người trong tửu lâu cũng không có nhiều, liền tùy ý chọn đại một cái bàn, chọn thêm mấy món ăn sáng, vừa ăn một bên lại âm thầm lắng nghe cuộc đối thoại của mấy khách nhân bên cạnh.

“Ngươi biết gì chưa, sắp tới sẽ có chính biến đó!” Một đại hán bộ dạng thô cuồng một bên uống rượu một bên vươn tay hướng về phía trước chỉ chỉ, cảm khái nói với người bên cạnh.

“Ai, ta làm sao lại không biết, mấy ngày nay cửa hiệu gạo nào cũng lên giá, hoàn hảo là chúng ta còn tích trữ một ít hàng. Cũng không biết Duyên Quốc chúng ta đã gặp phải vận gì, Đế Thượng vừa mới mất đi, Nhị hoàng tử liền… Hiện tại chỉ sợ bọn tặc nhân Chiêu Quốc sẽ thừa dịp xằng bậy đánh cướp.” Đại hán bên cạnh thở dài một hơi, sau đó lại nói tiếp. 

“Ai, các ngươi nói, Nhị hoàng tử thật là…?” Tên ngồi cùng bàn còn lại có chút nghi hoặc hỏi lại nửa câu.

“Còn có thể giả bộ sao?” Trung niên đại hán vỗ vỗ cái bàn, đối với hai người ở hướng khác vẫy vẫy tay, đợi hai người bước đến gần, mới nhỏ giọng nói: “Bên Lâm Diệp thành có truyền đến tin tức, nói là Thất hoàng tử bị giam lỏng trong phủ, Tứ hoàng tử lại hành tung không rõ, không chừng có lẽ đã bị Nhị hoàng tử phái người... ặc...” Nói xong hắn liền làm một động tác cắt ngang cổ, hai người còn lại nhinặq không được hít sâu một hơi.

“Ai, còn có cẩu tặc hoàng đế Chiêu Quốc kia, phái cái tên tướng gia gì đó đưa thi thể của Tam hoàng tử chúng ta về nước, hiện tại người đã mất tích, còn muốn hãm hại chúng ta! Ta xem nói không chừng là bọn họ đang diễn một tuồng kịch, tìm cái cớ để gây chuyện với Duyên Quốc chúng ta đấy thôi!” Uống một ngụm rượu, đại hán kia lại cảm khái thêm vài câu, “Cuộc chiến này nếu như phải đánh, chẳng phải bách tính chúng ta lại phải chịu khổ sao!?”

Mấy người còn lại cũng theo đó thở dài một hơi khí, gật gật đầu, sau đó lần lượt uống rượu. Thanh âm nói chuyện của bọn họ cũng không lớn, chỉ cách ra một chút đã không thể nghe rõ, bất quá Mục Kỳ tuy rằng mất trí nhớ, nhưng nội lực vẫn còn trong người, bởi vậy đoạn đối a này y trái lại đều nghe được nhất thanh nhị sở.

Lại nghe một hướng khác đối thoại thêm vài câu, nhìn lên cảm thấy thời gian đã không sai biệt lắm, Mục Kỳ gọi *** tiểu nhị tới thanh toán bạc, hỏi khách *** nào ở gần đây nhất rồi ly khai.

Đợi tìm được khách ***, mướn một gian phòng nghỉ ngơi xong, Mục Kỳ mới bắt đầu sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu. Căn cứ vào đoạn đối thoại của những người ở trong tửu lâu, Mục Kỳ cũng cơ bản biết được hiện tại Duyên Quốc là loạn trong giặc ngoài. Nguyên bản Nhị hoàng tử đã bức vua soán vị, mà mặt khác vài vị hoàng tử đều đã bị hãm hại, thậm chí có người còn không rõ tung tích. Mà về phương diện khác, thừa tướng của Chiêu Quốc đã ở mất tích tại Duyên Quốc. Chiêu Quốc phái người đến hỏi, song phương tựa hồ cũng không hề thỏa hiệp được, cho nên Chiêu Quốc đang chuẩn bị xuất binh. 

Khó trách dọc theo đường đi, mọi người đều có chút vội vàng hoang mang. Còn lúc vào trong thành, người trên đường cũng đặc biệt ít, ngay cả tửu lâu cũng không còn náo nhiệt như dĩ vãng. Thì ra là đã có chuyện lớn đến như thế xảy ra.

Mục Kỳ cau mày, ngón tay gõ gõ mặt bàn. Lúc y nghe được hai cái tin tức này đều không nhịn được cảm giác có chút kỳ quái, tựa hồ mọi chuyện có một mối quan hệ gì đó với y, nhưng cụ thể là quan hệ gì thì y lại không nghĩ ra.

Dựa vào hai sự kiện này, Duyên Quốc Tứ hoàng tử cùng thừa tướng Chiêu Quốc đều không rõ tung tích, hơn nữa theo những tin tức y biết được, rất có khả năng hai người này đều đã bị hại. Liên tưởng đến chính mình bị thương rơi xuống nước, Mục Kỳ không khỏi có chút so đo trong lòng. Mặc kệ y có phải là một trong hai người kia hay không, nhưng xem ra trong mấy ngày kế tiếp, dù làm việc gì y cũng phải cẩn thận một chút. Nếu y còn đang bị người khác đuổi giết, lấy sức lực một người hiện tại, y rất khó có may mắn lần nữa được người khác cứu giúp.

Hơn nữa… Mục Kỳ vuốt ve bụng của mình…trong bụng y còn có một đứa nhỏ, nếu quá qua loa thì không thể, việc tìm ngườiq vẫn là hành sự theo hoàn cảnh là tốt nhất.
Bình Luận (0)
Comment