Ngắn ngủi trong nháy mắt, Mục Kỳ đã thanh tỉnh lại từ trong hồi ức. Mắt thấy Bộ Hoài Viễn sắp rời khỏi, y liền trực tiếp vươn tay muốn giữ chặt người trước mặt. Bởi vì dược lực cùng với sự mất cảnh giác, lần này y rốt cục đã té ngã trên đất. Mục Kỳ thét lớn một tiếng, lập tức vịn lấy trụ giường chậm rãi đứng lên, quay đầu lại mặt không chút thay đổi nhìn Bộ Hoài Viễn, dùng thanh âm có chút khàn khàn, lạnh lùng trả lời: “Đúng vậy.”Vào lần đầu tiên Bộ Hoài Viễn muốn rời khỏi, y đã tự hạ dược chính mình. Hiện giờ, dược tính có lẽ đã phát tác, cả người y đều cảm thấy vô lực, nhưng y vẫn không muốn yếu thế, quật cường nhìn Bộ Hoài Viễn, nói ra một câu làm cho lửa giận của Bộ Hoài Viễn càng thêm sâu, “Thân thể của ngươi không tốt để bỏ thuốc, nhưng ta có thể.”
“Hồ nháo!” Bộ Hoài Viễn vô cùng tức giận.
Mục Kỳ tựa vào trụ giường, giương mắt nhìn thoáng qua Bộ Hoài Viễn, hừ lạnh một tiếng. Y biết trong lòng Bộ Hoài Viễn đang rất tức giận, nhưng y vẫn lựa chọn làm như vậy. Hiện tại, Bộ Hoài Viễn có thể rời đi, kỳ thật bằng võ công của y việc bứt lui dược tính cũng không phải không thể, chẳng qua nếu làm như vậy sẽ tổn hao đến nguyên khí, cả hai ngươi rõ ràng đều biết điều này. Đương nhiên, Bộ Hoài Viễn cũng có thể tìm người đến giúp y, nhưng y khẳng định sẽ không chấp nhận, điểm này chẳng cần nói Bộ Hoài Viễn cũng biết. Như vậy đến tột cùng dù đối phương có lưu lại hay rời đi, kỳ thật y đã sớm không còn đường lui.
Y chỉ là đang đánh cuộc, đến cuối cùng là Bộ Hoài Viễn không nguyện ý nhiều hơn, hay là chấp nhất của y vẫn sâu hơn.
Thêm một trận khô nóng phát tán từ bên trong, Mục Kỳ thậm chí cảm thấy chính mình đã có chút đứng không vững. Thứ dược này là y cố tình hỏi xin Vân Mặc Chi. Dược tính của thuốc vốn rất mạnh, nhìn Bộ Hoài Viễn trước mắt còn cau mày bất động, Mục Kỳ cũng nổi lên một phen lửa giận trong lòng. Bất thình lình duỗi tay kéo Bộ Hoài Viễn đến trước người, y lập tức chuyển thân mình đè Bộ Hoài Viễn ngã lên giường. Sàn đan trên giường vừa dày lại mềm mại, hơn nữa Mục Kỳ cũng đã cố ý khống chế lực đạo, nên dù hai người ngã lên giường cũng không mang đến quá nhiều áp lực. Để Bộ Hoài Viễn nằm dưới người mình, Mục Kỳ chịu đựng khô nóng trong cơ thể, nghiêm mặt nói: “Ngươi do dự cái gì, thú ta lại không bính ta? Ta là nam nhân không phải nữ nhân!”
Bộ Hoài Viễn nghe như vậy bỗng rùng mình một cái, hắn biết những lời này của Mục Kỳ là đang châm chọc hắn. Kỳ thật hắn không nghĩ tới sẽ đáng đồng Mục Kỳ với nữ nhân, không bính Mục Kỳ cũng không phải vì duy trì trong sạch cho Mục Kỳ, chỉ là hắn không muốn làm cho chính mình càng lún càng sâu…
Mục Kỳ khẽ thở gấp vài hơi nhìn Bộ Hoài Viễn, đột nhiên không tiếng động nở nụ cười. Cùng Bộ Hoài Viễn đánh cuộc, y vĩnh viễn vẫn thua một bước. Nhưng cho dù có thất bại thảm hại đến cỡ nào, y cũng không nghĩ sẽ buông tay, cũng không muốn buông tay.
Cúi đầu hung hăng hôn lên môi Bộ Hoài Viễn, đầu lưỡi của y nhẹ nhàng ma sát với răng hàm của đối phương, cố gắng đi vào càng sâu hơn, quấn lên chiếc lưỡi mềm dẽo của hắn, sau một lúc lâu mới “thu” một tiếng tách ra. Không cho Bộ Hoài Viễn thời gian để thở dốc, Mục Kỳ đã chống người dậy, một tay vươn đến cởi bỏ quần áo Bộ Hoài Viễn, lộ ra bờ ngực gầy yếu của đối phương, theo sau liền từ trên cao nhìn xuống Bộ Hoài Viễn, lạnh lùng nói: “Đêm nay, ngươi dù ghét cũng phải muốn, không cần cũng phải muốn!”
Bộ Hoài Viễn không hề động, chỉ là nhìn thoáng qua Mục Kỳ, rồi quay đầu ra hướng ngoài phòng, nhẹ nhàng hô một tiếng “Lui ra”, sau khi một trận thanh âm huyên náo vang lên mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, Bộ Hoài Viễn nhắm mắt lại, không hề nhìn Mục Kỳ.
Mục Kỳ thấy thế, ánh mắt cũng chỉ u ám lại, nhưng không có đình chỉ động tác. Biết toàn bộ ảnh vệ đã lui ra, y rất nhanh đã cởi bỏ toàn bộ y phục của Bộ Hoài Viễn, theo sau lại nữa tựa người vào hạ thể của Bộ Hoài Viễn ra sức chuẩn bị.
Vì lo lắng cho thân thể của Bộ Hoài Viễn, dù dược tính đã khó nhịn, Mục Kỳ cũng không dám quá phận, chỉ nhẹ nhàng vỗ về nhu động, thẳng cho đến khi cảm nhận được vật thể trong tay dần dần cứng rắn rồi biến lớn, y mới buông tay ra. Thuốc cao bôi trơn hiện tại lại không có bên người, nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, Mục Kỳ đã trực tiếp đem ngón trỏ cùng ngón giữa đưa vào trong miệng, vươn đầu lưỡi khẽ liếm mút, để cho nước bọt làm ướt hết ngón tay. Cảm giác không sai biệt lắm, y mới rút ngón tay ra, khom người đem ngón trỏ đưa vào cửa huyệt của mình.
Ngón tay ma sát lên nếp uốn da thịt trong động khẩu, khiến cho Mục Kỳ run rẩy một trận, cộng thêm dược tính phát tác lại làm cho cảm giác trống rỗng trong cơ thể của y càng sâu. Mặc dù cửa huyệt đã dễ dàng nuốt vào ngón tay trỏ, nhưng do độ nóng trong nội thể quá cao, cảm xúc ấm áp đã làm cho Mục Kỳ có chút không được tự nhiên vặn vẹo. Y không phải chưa từng để cho bản thân phóng thích qua, nhưng việc phải làm người tiếp nhận như thế này vẫn là lần đầu tiên của y. Vì đêm nay, y thậm chí đã âm thầm nghiên cứu một hồi lâu, chỉ do lo lắng chính mình làm không tốt, sẽ khiến cho Bộ Hoài Viễn khó chịu.
Cúi đầu nhìn nhìn Bộ Hoài Viễn đã bị khiêu khích nổi lên dục vọng, Mục Kỳ tăng nhanh tốc độ, đem ngón trỏ thoáng rút ra để chừa một khoảng không rồi lập tức tham nhập ngón giữa vào. Không chút ôn nhu cũng không có kỹ thuật khuếch trương, một lúc bị hai căn ngón tay xâm nhập, làm cho Mục Kỳ bỗng nhiên cảm thấy một trận đau đớn truyền đến từ hậu huyệt. Cắn chặt răng, Mục Kỳ nhẹ nhàng than nhỏ một tiếng, hai căn ngón tay nương theo nước bọt cùng chất lỏng do nội bích phân bố ra không ngừng ma sát vào nhau, ngay sau đó y lại tham nhập vào ngón tay thứ ba.
Qua lại bất quá một hồi, trong lúc Bộ Hoài Viễn vẫn đang nhắm chặt hai mắt, Mục Kỳ đã rút cả ba ngón tay ra. Y biết mình hẳn nên chuẩn bị đầy đủ thêm một ít, nhưng vì cơ hội lần này y liền không chút để ý đến nữa. Dưới sự thúc giục của dược lực cùng thái độ hờ hững của Bộ Hoài Viễn, đều đã làm cho y có chút chống đỡ không được. Nửa quỳ trên giường, giữ lấy nam căn đã giương cao của Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ khẽ nhỏm dậy, chậm rãi hạ dần huyệt khẩu đã được sơ lược khuyếch trương xuống dưới…
Trong nháy mắt, cảm giác xé rách sâu sắc liền đánh úp lại, làm cho y đã có chút nhịn không được kinh hô, nhưng do tính tình quật cường nhiều năm qua vẫn khiến y cố sức nhẫn nhịn cơn đau đớn. Lại nhìn đến sắc mặt đã có chút trắng nhợt cùng mi gian nhíu chặt của Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ dù động cũng không dám động. Y trước đó đã cố ý nghiên cứu qua. Khi làm chuyện này, nếu bên thừa nhận không được chuẩn bị tốt, có khả năng sẽ làm cho đối phương cảm thấy không thoải mái. Y lại hoàn toàn không muốn làm cho Bộ Hoài Viễn khó chịu, vì thế y liền cố gắng chịu đựng cảm giác trống rỗng của dục vọng càng ngày càng đậm liệt trong cơ thể cùng với sự đau đớn nơi huyệt khẩu, ngay sau đó, y liền chậm rãi cao thấp hoạt động thân thể mình, ma sát phân thân của Bộ Hoài Viễn qua lại ở cửa huyệt khẩu một hồi, để cho cả hai dần dần thích ứng lẫn nhau.
Đối với Bộ Hoài Viễn mà nói, đây tuyệt đối đã là khiêu khích cực hạn. Cửa vào chặt kín của Mục Kỳ, đang gắt gao mơn trớn với đỉnh nam căn của hắn, cứ như thế co rúm chà sát, đã sớm làm cho vẻ mặt lạnh lùng của Bộ Hoài Viễn không thể khống chế được để cho dục vọng bao phủ, miệng thậm chính còn lơ đãng kêu rên một tiếng. Mà đối Mục Kỳ, đây tuyệt đối là chịu đựng khổ hình, vốn đã bị dược lực ép buộc đến hư không cả người, lại phải thấp cạn nâng phân thân hờ hững ra vào, đã khiến cho cơ thể của y càng thêm mẫn cảm. Nếu không phải nghị lực chống đỡ của y luôn kiên cường, chỉ sợ đã sớm nhuyễn chân trực tiếp nằm sấp lên người Bộ Hoài Viễn. Miệng vết thương bị xé rách do sự lỗ mãng vừa nãy, sau khi trải qua một trận ma sát lên tục, đã không kiềm được chảy ra ngoài một ít máu, đồng thời cũng mang lại cho y một cảm nhận cuộn trào mãnh liệt.
Cũng may việc khuếch trương của Mục Kỳ vừa nãy còn có chút hiệu quả, sau vài lần nhấp thử, mặt sau đã cơ bản tiếp nhận một nữa phân thân của Bộ Hoài Viễn. Nhìn hai hàng chân mày dần dần giãn ra của Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ âm thầm thở ra một hơi, tăng nhanh động tác trên tay, phóng thấp thân mình làm cho nam căn của Bộ Hoài Viễn tiến vào càng sâu. Cứ ma sát như thế thêm vài lần, rất nhanh Mục Kỳ đã cảm nhận thấy Bộ Hoài Viễn đã phóng thích trong cơ thể của mình.
Ổn định hô hấp, y chậm rãi nâng thân người lên để cho nam căn của Bộ Hoài Viễn nảy ra. Kỳ thật trong toàn bộ quá trình, y đều chỉ lo chiếu cố đến cảm thụ của Bộ Hoài Viễn, nên bản thân y căn bản không có bất luận hưởng thụ gì. Thậm chí ngay cả dược tính cũng chưa hoàn toàn được cởi bỏ. Nhưng Mục Kỳ không muốn tiếp tục nữa, bởi vì cố kỵ thân thể Bộ Hoài Viễn, y nghĩ phần dược còn lại cứ để bản thân tự giải khai là được. Xoay người nằm vào phía trong, Mục Kỳ nhắm mắt lại, trong lòng nhịn không được có chút bi thương, đây chính là đêm tân hôn của bọn họ, nhưng sao lại có thể hoang đường như thế này?
Bên người vang lên một vài tiếng động nhỏ, xác nhận Bộ Hoài Viễn đã đứng dậy, Mục Kỳ nắm chặt hai tay, nhưng không hề có ý định ngăn cản đối phương lần nữa. Vì hiện tại y đã thật sự không còn khí lực.
Cười khổ một tiếng trong lòng, xem ra ngày mai lại bắt đầu trường kỳ khang chiến nữa rồi.
Đang mãi nghĩ ngợi, một xúc cảm ấm áp đột nhiên len lỏi đến bên cổ, Mục Kỳ mạnh liệt mở mắt ra, lại nhìn đến Bộ Hoài Viễn đang nghiêng thân mình hôn lên cổ y.
“Dược tính còn không lui?” Thanh âm trầm thấp, còn mang theo một ít tức giận, Bộ Hoài Viễn ngẩng đầu liếc nhìn Mục Kỳ một cái.
“Không cần…Ngô…” Mục Kỳ há mồm, nhưng thanh âm lại nhanh chóng bị cắt đứt. Tay của Bộ Hoài Viễn đột nhiên sáp nhập vào trong cơ thể y, trong nháy mắt cảm giác run sợ liền truyền khắp toàn thân.
Cảm giác dùng ngón tay chính mình thân hợp vừa nãy hoàn toàn bất đồng với hiện giờ. Ngón tay của Bộ Hoài Viễn thực lạnh lẽo, vì nhiệt độ cơ thể của hắn luôn luôn thấp hơn người thường, xúc cảm lạnh lẽo cùng cảm giác dị vật đang chen lấn bên trong, đã khiến cho dục vọng không dễ dàng bị bình ổn của Mục Kỳ lại trổi dậy. Động tác của Bộ Hoài Viễn rất nhẹ nhàng, so với động tác của chính Mục Kỳ khi nãy còn ôn nhu hơn. Y nhớ rõ, có rất nhiều người đều nói qua Bộ Hoài Viễn là một người hiền hòa nhã nhặn, nhất là đối với Mục Kỳ y. Nhưng chỉ có y biết, một người ôn nhu như hắn rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng…y không có bất luận lập trường nào để chỉ trích hắn cả.
Khoái cảm bập bềnh như sóng triều đột ngột đánh úp lại, Mục Kỳ thở hổn hển, cảm thấy phân thân của mình cư nhiên cũng đã đứng thẳng lên, cảm giác xấu hổ cũng theo đó mà đến. Lát sau, bàn tay lạnh lẽo còn lại của Bộ Hoài Viễn cũng đặt lên ngọc hành của y, qua lại bộ lộng, dưới sức mạnh của dược tính cùng với động tác tiền hậu giáp kích của Bộ Hoài Viễn, không quá bao lâu, Mục Kỳ liền tiết ra trong tay Bộ Hoài Viễn.
Làm xong những chuyện này, Bộ Hoài Viễn liền xoa xoa tay, lạnh nhạt đứng dậy mặc quần áo. Mục Kỳ vừa nhìn đến động tác của Bộ Hoài Viễn, trong nháy mắt liền thanh tỉnh, chịu đựng cảm giác khó chịu, y nhanh chân bước xuống giường, ngăn cản Bộ Hoài Viễn, “Ngươi ngủ ở chổ này, ta đến gian bên cạnh.” Hiện tại đã khuya, để cho Bộ Hoài Viễn qua lại thế này thật sứ quá mức phiền toái, hiện tại dược tính đã thoái lui phần nào, y hiển nhiên cũng nên rời đi.
“Không cần ép buộc bản thân, ngủ đi!” Bộ Hoài Viễn nhìn thoáng qua Mục Kỳ, lạnh lùng thản nhiên nói một câu như vậy. Sau khi mặc quần áo xong, hắn liền nghiêng người lên giường không hề quan tâm đến y.
Mục Kỳ sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, trầm tĩnh bước trở về giường, vừa nằm xuống liền giúp đối phương vén kín chăn. Động tác của hai người trong lúc này không có chút xấu hổ nào, tựa hồ như chuyện tình hoang đường vừa nãy chưa từng xảy ra. Nhưng trên thực tế lại tựa như có chút bất đồng, ít nhất Mục Kỳ có thể cảm nhận được Bộ Hoài Viễn còn đang tức giận. Bởi vì đây là lần thứ hai, hắn dùng ngữ khí lãnh đạm như thế để nói chuyện với y. Trước kia cho dù y có làm chuyện quá mức hơn nữa, Bộ Hoài Viễn cũng chỉ mỉm cười lắc đầu cự tuyệt, hoặc là không quan tâm đến y, chứ không có như lúc này…
“…” Muốn nói cái gì, nhưng Mục Kỳ vừa há miệng thở dốc đã không thể cất thành tiếng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nhìn bóng dáng Bộ Hoài Viễn ngẩn người.