Mục Kỳ chính thức được nghỉ ngơi một thời gian dài, nhưng Bộ Hoài Viễn lại không được như vậy. Sự vụ của ám vệ doanh cùng cấm quân rất nhiều, nay hắn lại phải tự mình xử lý, bởi vậy mỗi ngày Bộ Hoài Viễn cũng sẽ rút ra một khoảng thời gian đến thư phòng. Lúc mới bắt đầu, Mục Kỳ còn có chút lo lắng, nên sẽ đi cùng hắn vào thư phòng. Thời điểm Bộ Hoài Viễn xử lý sự tình y sẽ nằm ở một bên đọc sách. Bất quá chỉ sau mấy ngày thấy Bộ Hoài Viễn thành thạo điêu luyện không có vấn đề gì, nên y cũng không bồi ở một bên nữa, mà tự mình tìm việc khác để làm.
Nói đến Thịnh Kinh, Mục Kỳ thật đúng là không có chuyện gì làm, lúc vừa thanh tỉnh y vốn dưỡng thương ở một thôn làng nhỏ. Sau lại vì tìm kiếm ký ức cùng tránh né những tên cừu nhân chưa biết từ đâu tới, y lại phải trốn trốn tránh tránh hỏi thăm tin tức. Mấy ngày trước lại vì chuyện Bộ Hoài Viễn sinh bệnh ép buộc mấy ngày, lúc này khi hết thảy đều đã yên ổn, ngược lại y còn rãnh rỗi đến phát hoảng.
Nếu nói Mục Kỳ hiện tại muốn làm cái gì, đại khái cũng chính là có thể sớm khôi phục ký ức. Tuy rằng Bộ Hoài Viễn vẫn luôn nói không cần gấp, thậm chí có chút khuyên y không cần suy nghĩ đến chuyện trước kia, nhưng trong lòng y vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó rất quan trọng mà y lại quên mật. Y không chỉ bởi vì việc không nhớ rõ sự tình trước kia mà không vui, mà còn vì y cứ luôn cảm thấy Bộ Hoài Viễn hình như đang gạt y chuyện gì, mà chuyện đó còn vô cùng trọng yếu nữa. Bởi vậy nhân cơ hội Bộ Hoài Viễn bận rộn mấy ngày qua, Mục Kỳ liền đi dạo vài vòng quanh An Quốc Hầu phủ cùng Thừa tướng phủ, chỉ hy vọng có thể tìm lại chút hồi ức.
Đương nhiên cũng không phải y chưa nghĩ tới việc hỏi người khác, nhưng trừ bỏ Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ cũng không tin tưởng lời nói của những kẻ khác. Kỳ thật cho dù là lời nói của Bộ Hoài Viễn, y cũng không hoàn toàn tin tưởng, chỉ là trực giác cho y biết Bộ Hoài Viễn sẽ không hại y mà thôi.
Lại nói tiếp đối Bộ Hoài Viễn, hiện tại Mục Kỳ cảm giác thực vi diệu. Y không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt, y đã nhận định đối phương chính là người mình muốn tìm, cái loại cảm giác mãnh liệt này cứ luôn quanh quẩn trong lòng và cả trong tâm trí của y. Thời điểm nhìn thấy Bộ Hoài Viễn ngã xuống, y đã đau lòng không thôi, y cũng cơ hồ xác định chính mình trước kia đã rất yêu Bộ Hoài Viễn. Thế nhưng vì hiện tại không có một chút ký ức nào để làm điểm tựa, Mục Kỳ chung quy vẫn cảm giác không được an toàn lắm.
Loại tình cảm này chính là một kiểu quán tính, nếu vẫn nghĩ không ra, Mục Kỳ không biết bản thân y có thể vẫn dựa vào loại cảm tình này mà đi thích Bộ Hoài Viễn tiếp hay không? Cũng không biết Bộ Hoài Viễn có thể hay không cũng có một ngày cảm thấy y kỳ thật cũng chẳng phải Mục Kỳ trước kia, cho nên sẽ không còn thích y nữa?
Không đúng, Bộ Hoài Viễn thích y sao? Tâm trí Mục Kỳ đột nhiên đình trệ, từ lúc còn ở Duyên Quốc y vẫn luôn nghe Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất nói qua chuyện Bộ Hoài Viễn lo lắng cỡ nào cho y. Sau khi trở về, Bộ Hoài Viễn cũng luôn thập phần ôn nhu sủng nịch y, mà y cũng nhận thấy được cảm tình chính mình, bởi vậy mới có thể cho rằng hai người đều thích đối phương. Nhưng căn cứ theo những tin tức nghe ngóng được trong mấy bữa qua, y biết được lúc trước là y đuổi theo Bộ Hoài Viễn, ngay cả việc thành thân của hai người cũng đều là do y thỉnh chỉ. Nếu như vậy Bộ Hoài Viễn đến tột cùng là nghĩ gì đây? Mục Kỳ phát hiện kỳ thật y cũng không chể thể nào minh bạch được con người của Bộ Hoài Viễn.
Lại nhớ đến khuôn mặt luôn ôn nhu mỉm cười của Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ lắc lắc đầu, cũng không qua cao hứng vì cảm xúc của mình lại đội nhiên suy sụp. Quả nhiên tâm tình của người mang thai luôn thực dễ dàng bị ảnh hưởng sao? Mục Kỳ đột nhiên nở nụ cười, nếu không thể xác định thì tự y làm cho nó trở thành xác thực là được rồi. Nếu y có thể làm cho Bộ Hoài Viễn thú mình, tự nhiên cũng có năng lực làm cho Bộ Hoài Viễn yêu thương y, mặc kệ là y trước đây hay là y của hiện tại.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, tâm tình của Mục Kỳ nhất thời vui sướng hơn rất nhiều. Nhìn thời tiết ở ngoài phòng cũng đang rất tốt, ánh mặt trời quang mang khắp sân nhìn qua thật ấm áp, thẳng thừng bỏ đi ý niệm muốn đến thư phòng, y trực tiếp kêu hạ nhân mang một bộ bàn ghế đặt dưới tàng cây trong sân, lại để thêm chút điểm tâm ở một bên, sau đó liền ôm theo thoại bản thản nhiên nằm ở trên ghế, vừa ăn điểm tâm, một bên tùy ý lật lật thoại bản trên tay.
(Thoại bản là loại tiểu thuyết bạch thoại thời Tống, nôm na zống như chúng ta đọc tiểu thuyết đam mỹ vừa ăn hàng í =))~)
Có lẽ là vì được ánh mặt trời chiếu vào quá thoải mái, Mục Kỳ nằm nằm một hồi lại có chút mệt mỏi. Trong lúc mông mông lung lung, y mờ hồ đã nhìn thấy được Bộ Hoài Viễn cùng chính mình lúc nhỏ. Bộ Hoài Viễn một thân áo trắng cầm trên tay một chuôi kiếm, cái nàyhình như chính là thanh trường kiếm đặt ở trong thư phòng của mình đây mà? Sau đó, y lại thấy đối phương một bên nghiêm túc đứng ở giữa sân luyện kiếm, mà bản thân y còn lại thì đang mặc một bộ xiêm y màu lam nhạt, ngồi ở bồn hoa bên cạnh vừa ăn cái gì đó, hai còn mắt thì lóe sáng nhìn chằm chằm Bộ Hoài Viễn.
Trong viện, kiếm pháp của Bộ Hoài Viễn như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, hành động liền mạch lưu loát. Sau khi luyện xong, hắn liền thu kiếm đi tới bên cạnh Mục Kỳ lúc còn bé, hai người không biết nói cái gì đó, chỉ thấy chính mình đang toét miệng cười tủm tỉm gật gật đầu, mà Bộ Hoài Viễn lại giống i như hiện tại, ôn nhu sủng nịch mỉm cười.
Đột nhiên hình ảnh trước mắt bắt đầu lay động, Mục Kỳ chỉ cảm thấy tiểu Bộ Hoài Viễn cùng tiểu Mục Kỳ vừa mới còn nhìn thấy rõ ràng, liền như ảnh ngược trong nước vặn vẹo biến mất không thấy đâu. Sau đó hiện ra trước mắt y chính là tơ lựa đỏ thẩm, toàn bộ trên dưới trong ngoài An Quốc Hầu phủ đều dán đầy chữ hỉ, ngay cả trong phòng cũng được điểm xuyết dây tơ hồng cùng nến đỏ. Mà hai người đang mặc hỉ phục màu đỏ cũng chính là y cùng Bộ Hoài Viễn lúc lớn đang đứng đối diện nhau. Còn chưa nghe rõ được cả hai nói gì, cũng chẳng đợi Mục Kỳ nghiêm túc nhìn qua một lần, tất cả hình ảnh lại bắt đầu chớp nhoáng vặn vẹo. Tiếp theo đó, Mục Kỳ lại nhìn thấy Bộ Hoài Viễn lúc bé đang nắm lấy tay mình, từng nét từng nét dạy y viết chữ…
Hình ảnh càng ngày càng nhiều, bắt đầu y còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy một vài cảnh tượng, tới lúc sau toàn bộ hình ảnh đều tựa như một bức vẽ chỉ chợt lóe lên trong phút chốc, nhanh đến nổi Mục Kỳ căn bản không kịp nhìn rõ bất kì thứ gì. Mà những cảnh tượng giữa lúc hai người khi còn bé và lúc đã trưởng thành càng không ngừng đang xen vào nhau, Mục Kỳ chỉ cảm thấy đầu của mình đau đớn không thôi, ngực cũng khó chịu đến cơ hồ thở không nổi. Dù muốn vùng vẫy tránh thoát, nhưng những hình ảnh kia lại không ngừng trào dâng trước mắt, mặc kệ y làm thế nào cũng không mở hai mắt ra được. Y thậm chí còn có thể cảm giác được sau lưng chính mình đều đã bị mồ hôi thấm ướt.
“Sao lại nằm một mình ở trong viện tử vậy hả, coi chứng cảm lạnh đấy!? Đột nhiên một đạo thanh âm ôn nhu mang theo sự lo lắng vang lên, xúc cảm lành lạnh quen thuộc cũng dán lên trên trán, Mục Kỳ bỗng dưng mở hai mắt, thân mình theo bản năng nhổm dậy, nhưng vì chiếc bụng to mà mất lực ngã xuống, rất may y đã được một đôi tay vững vàng tiếp được.
“Làm sao vậy!? Tại sao cả cơ thể lại đầy mồ hôi thế này, ngươi thấy khó chịu chổ nào?”
Mục Kỳ nghiêng mặt nhìn lại, Bộ Hoài Viễn đang bán khom lưng, ôm chặt chính mình vào lòng, vốn là một khuôn mặt vô cùng ôn hòa nhưng giờ phút này lại mang theo nồng đậm lo lắng. Những cảnh tượng trong mộng lại có chút trùng lập với biểu tình của người trước mặt, Mục Kỳ nhất thời giật mình ngây ngốc, lập tức cảm thấy trước mắt thiên toàn địa chuyển, trong dạ dày cũng nổi lên một trận phiên giang đảo hải. Còn không kịp nói cái gì, y đã vội đẩy Bộ Hoài Viễn ra, vươn tay vịn vào ghế nằm nôn khan liên tục.
“Ác nôn...” Một ít điểm tâm vừa được ăn vào cứ thế bị phun ra toàn bộ, Mục Kỳ cả người vô lực nằm tựa vào tay cầm của ghế nằm.
Sau khi bị đẩy ra, Bộ Hoài Viễn liền trong nháy mắt đã phản ứng lại, bước nhanh vòng qua người Mục Kỳ, một bên không ngừng giúp Mục Kỳ vuốt lưng, một bên trầm giọng đối người hầu ở phía sau phân phó: “Thỉnh Lý ngự y lại đây.” Người hầu phản ứng cũng nhanh chóng, dưới sự phân phó của Bộ Hoài Viễn lập tức chạy đến viện tử Lý Nhạc đang ở.
Bộ Hoài Viễn thấy Mục Kỳ đã nôn khan xong, liền lấy ra khăn tay xoa xoa miệng cho Mục Kỳ, lại giúp đỡ Mục Kỳ ngồi vững, mới nhẹ giọng hỏi: “Có tốt lên chút nào không, còn có chỗ nào không thoải mái?”
Mục Kỳ nhìn Bộ Hoài Viễn một cái, lắc lắc đầu, cảnh tượng trong mơ vừa nãy quá mức kỳ quái, tuy rằng mơ thấy rất nhiều thứ nhưng tất cả đều là hình ảnh mơ mơ hồ hồ, y cũng không địng bụng muốn nói ra: “Không có, khả năng vừa mới ăn hơi nhiều chút.”
Bộ Hoài Viễn bất đắc dĩ nở nụ cười, ôn thanh lên tiếng: “Ngươi đừng tưởng rằng thân mình hảo liền không cần quan tâm gì nữa, thời tiết còn chưa có ấm lên chút nào, ngươi một mình nằm ở trong sân ngủ, dễ dàng bị cảm lạnh lắm!” Nói xong hắn ngừng lại một chút, cau mày hỏi: “Ta vừa thấy cả người ngươi đều đầy mồ hôi, ngủ cũng không an ổn, lại mơ thấy cái gì khó chịu hay sao?”
“Không có gì, hình như là nằm mộng nhưng nhớ không rõ.” Mục Kỳ nghĩ nghĩ liền nói như thế, đây cũng không tính nói dối, những cảnh tượng trong mộng cứ mờ ảo huyễn hoặc, cũng chẳng khác gì y không nhớ rõ.
Bộ Hoài Viễn nghe vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa, đợi Mục Kỳ bình ổn xong liền cùng nhau trở về phòng. Lý Nhạc cũng đã được người hầu thỉnh từ biệt viện lại đây, đợi hai người vào phòng liền tiến lên chẩn mạch cho Mục Kỳ. Xem xét qua một hồi, Lý Nhạc liền nói hai người an tâm, bảo đây chỉ là triệu chứng nôn nghén bình thường, chính là vừa nãy nhiễm chút khí lạnh, bởi vậy mới nôn nghén lợi hại như vậy. Bất quá thân thể Mục Kỳ vốn khỏe mạnh, nên không có gì trở ngại, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.
Mặt khác Lý Nhạc cũng nhắc nhở hai người, vì bình thường triệu chứng nôn nghén khi nam tử có thai thường xuất hiện muộn, Mục Kỳ hiện tại cũng đã năm tháng, đúng vào thời điểm phản ứng mãnh liệt nhất. Hôm nay là lần đầu tiên nôn ói, kế tiếp phỏng chừng Mục Kỳ sẽ còn phải chịu đựng một trận ép buộc. Mục Kỳ ngược lại cũng không quá đặc biệt để ý việc này, dù sao chỉ mang thai mà thôi, so với lúc vừa thanh tỉnh cả người đều là thương tích, y cũng không cảm thấy có cái gì vất vả hơn. Bộ Hoài Viễn trái lại cẩn thận hơn rất nhiều, hướng Lý Nhạc hỏi mấy chuyện cần chú ý, lại muốn Lý Nhạc kê thêm vài thang thuốc an thai.
Mục Kỳ đối với bộ dạng như đại kinh tiểu quái của Bộ Hoài Viễn có chút không biết nói gì, bĩu môi, không quá để ý nói: “Chỉ ói có một chút thôi mà!?”
Bất quá nói tới nói lui, Mục Kỳ cũng không có cự tuyệt yêu cầu uống dược của đối phương, dù sao y cũng rất cẩn thận trân trọng bảo bảo trong bụng. Lúc còn đang trốn tránh ở Duyên Quốc, thân mình vừa mới hồi phục nên còn có chút yếu nhược, cũng thường xuyên cảm thấy đứa nhỏ làm ầm ĩ không thôi. Nên lúc đến dược điểm, y liền phải giả mạo như đang giúp nương tử nhà mình bốc thuốc dưỡng thai. Bởi vì không được chẩn mạch, nên không có cách nào khác để đúng bệnh hốt thuốc, đa số thời gian đại phu đều khai chút dược an thai rồi giữ thái cho y. Mỗi ngày y đều coi mấy thứ này như nước để uống, cũng bởi vì chuyện này mới bị Mộ Dung Thanh bắt gặp. Sau lại đi theo Bạch Nhất cùng nhau trở về, trên đường Bạch Nhất còn giúp y chẩn khám đúng bệnh điều trị một phen, thân thể nhờ vậy mới tốt lên không ít, y cũng không phải tiếp tục uống dược nữa. Bởi vậy chuyện an thai uống dược này, y trái lại cũng không có gì bài xích.
Nhưng hiển nhiên, Mục Kỳ đánh giá quá cao chính mình, từ ngày đó sau khi nôn ra một trận, trong một tháng kế tiếp triệu chứng nôn oẹ của Mục Kỳ liền không có khả năng cứu vãn được nữa. Mỗi ngày căn cứ ba bữa mà phun, ăn cái gì thì phun cái nấy, ngay cả dược vừa mới uống xong chưa được bao lâu cũng ào ạt nôn ra toàn bộ. Mới đầu y còn chưa quá mức để ý, ói ra thì ăn tiếp là xong, tổng cũng không thể bỏ đói đứa nhỏ. Bộ Hoài Viễn cũng lo lắng Mục Kỳ nôn ra quá nhiều sẽ không đủ dinh dưỡng, cũng khuyên y mỗi thứ ăn nhiều chút. Nhưng mỗi khi vừa ăn xong không bao lâu, y lại nhổ ra toàn bộ, qua lại vài lần ngay cả mật xanh mật vàng cũng nôn ra hết, dọa cho Bộ Hoài Viễn một trận không nhẹ, cũng không dám ép buộc Mục Kỳ ăn như vậy nữa. Hắn cũng chỉ có thể mỗi ngày căn dặn phòng bếp biến đổi đa dạng cách chế biến, làm ra những món ăn có khẩu vị khác biệt, xem Mục Kỳ hôm nay có thể nuốt trôi món nào liền làm thứ ấy nhiều hơn. Nhưng cho dù như vậy, trong vòng một tháng Mục Kỳ đã gầy mất một vòng lớn, chỉ có chiếc bụng như bị trướng khí mà đã nhanh chóng bự thêm mấy phân, chắc những thứ ăn được đều đã bị đứa nhỏ hấp thu hết rồi đi? Bộ Hoài Viễn đau lòng muốn chết, còn Mục Kỳ thì ngược lại vô cùng hài lòng vì sức sống của đứa nhỏ nhà y mạnh mẽ quá chừng, về phần chính mình, chỉ đói mấy tháng mà thôi, cũng không chết người được
Bởi vì chiếc bụng to quá khổ hơn nữa vì ăn cơm không đủ no, Mục Kỳ cũng liền lười vận động, mỗi ngày có thể nằm thì sẽ không ngồi. Bộ Hoài Viễn lại sủng nịch y vô chừng mực, hiện tại ngay cả thời điểm xử lý công vụ, hắn cũng phải làm cho Mục Kỳ ngốc bên người mình, chỉ sợ Mục Kỳ ở một mình sẽ xảy ra chuyện gì. Đối với chuyện này, Mục Kỳ lại tỏ vẻ rất khinh thường, tuy rằng y hiện tại đang mang thai đã yếu đi nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng là một thân võ nghệ, thân cường thể tráng à. So với Bộ Hoài Viễn nhìn qua ốm yếu, gió thổi một cái cũng có thể gục ngã, y tuyệt không cảm thấy chính mình sẽ xảy ra cái sự cố bất trắc gì đó. Cơ mà được quan tâm chiếu cố thế này cảm giác cũng không tệ lắm, bởi vậy y liền cứ thế mừng rỡ hưởng thụ.
Mà trong một tháng qua, Mục Kỳ mỗi khi rảnh rỗi còn có thể mơ thấy một ít sự tình trước kia. Cũng không hề giống như lần đầu tiên bị một đống hình ảnh mãnh liệt chạy ào ào qua, mà là từng đoạn từng đoạn hình ảnh hiện lên. Có y cùng Bộ Hoài Viễn luyện kiếm, có Bộ Hoài Viễn mang theo y ra ngoài chơi đùa, cũng có cảnh Bộ Hoài Viễn dạy y học bài viết tự. Tất cả đều là những khung cảnh hai người ở cùng một chỗ, hơn nữa đều là những chuyện khi còn bé. Mặc dù không nghe được trong mộng hai người đã nói những gì, nhưng Mục Kỳ ẩn ẩn có thể cảm giác được tâm tình của mình trong giấc mộng, cái loại sùng bái, sự yêu mến cùng cảm giác muốn thân cận người kia này, thấy thế nào cũng không sai vào đâu được.
Về phần Bộ Hoài Viễn trong giấc mộng, mặc dù đều là bộ dáng ôn nhu hòa nhã, nhưng Mục Kỳ lại cảm thấy có cái gì đó không giống lắm. Thời điểm Tiểu Hoài Viễn luyện võ liền giống như một thanh bảo kiếm, mũi nhọn lộ ra ngoài kia anh khí đến bức người, mà thời điểm mỉm cười cùng y nói chuyện lại như bảo kiếm đã tra vào võ. Dù đã thu lại sắc bén nhưng vẫn làm cho người khác không dám coi chừng, giống như tùy thời hắn đều có thể bày ra phong độ đầy thư thái. Mà Bộ Hoài Viễn hiện tại, dù vẫn ôn hòa như trước nhưng đã không còn tư thái kiếm khí kia, lại như một suối nước sâu bình thường, yên tĩnh khó dò.
Y nhớ rõ Bộ Hoài Viễn trước đó đã từng nói qua bởi vì sinh bệnh mà không thể tập võ được nữa. Y lúc ấy chỉ tưởng đây là cách nói vui đùa của đối phương, nhưng hiện tại xem ra nguyên lai Bộ Hoài Viễn trước kia thật sự đã từng tập võ. Nhưng vì nguyên nhân gì lại khiến hắn không thể tiếp tục tập luyện? Hơn nữa thân thể của Bộ Hoài Viễn hiện tại tựa hồ không phải tốt cho lắm…