Dùng xong cơm chiều, Mục Kỳ vừa về tới phòng liền an vị bên cạnh bàn rót một cốc nước đầy. Úông hết vài ngụm lớn, y mới ghét bỏ lên tiếng: “Đầu bếp ở Thừa tướng phủ này thật là…tay nghề quá kém, làm đồ ăn mặn muốn chết.”
Bộ Hoài Viễn cười cười, ngồi vào bên người Mục Kỳ lại rót thêm chén nước, ôn thanh bảo: “Đầu bếp chính đều đã bị người điều đi, còn lại những người trong trù phòng đại khái vẫn là lần đầu tiên làm cơm cho chủ tử, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, khiến cho người khó ăn.”
Đại trù ở Thừa tướng phủ từ lâu đã bị Mục Kỳ chuyển đi nơi khác, hiện tại những người lưu lại trù phòng, bất quá chỉ có thể nấu ra vài món ăn bình thường cho hạ nhân. Lúc nghe đến phải chuẩn bị đồ ăn cho Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn, bọn họ phỏng chừng đã bị dọa một trận. Nói đến đây, chắc Trương bá cũng là quả thật không nghĩ tới, ở Thừa tướng phủ hiện tại ngay cả một đầu bếp biết nấu ăn còn không có, bằng không ông đã sớm an bài đầu bếp ở Hầu phủ sang đây rồi.
“Ăn ít như vậy, bảo bảo của ta bị đói thì làm sao đây!?” Mục Kỳ lé mắt trừng Bộ Hoài Viễn, từ sau cái giai đoạn ăn cái gì vào đều phun ra hết kia, thì hiện tại y ăn bất cứ món ăn cũng đều cảm thấy thơm ngon vô cùng. Hơn nữa vì khẩu vị đã thay đổi, y càng ăn thì càng nhiều, so với bình thường thì lượng thức ăn đã nhiều gấp mấy lần. Nhưng dù vậy y vẫn cảm thấy đứa nhỏ trong bụng vẫn còn muốn ăn, bởi vậy vào lúc cảm thấy thèm ăn y sẽ không kiên kị gì mà nhai nuốt tới tấp.
“Ăn nhiều quá cũng không tốt, Lý Nhạc nói thai nhi phát dục quá lớn thì lúc ngươi sinh sẽ rất khó khăn.” Bộ Hoài Viễn không đồng ý lên tiếng bác bỏ, hắn vẫn cho rằng hết thảy mọi chuyện vẫn nên lấy thân thể của Mục Kỳ làm ưu tiên hàng đầu.
“Ngay cả Tiểu Bạch như vậy lúc sinh đứa nhỏ cũng đều vô sự, ta như thế nào sẽ xảy ra chuyện.” Mục Kỳ lại uống một ngụm nước, vô tình nói. Y đã nghe qua thảm trạng của Bạch Nhất khi sinh đứa con đầu lòng, cực nhọc như vậy mà đối phương còn có thể chịu được, y lại càng tuyệt không lo lắng cho mình chút nào. Thân thể của y so với Bạch Nhất còn tốt hơn mấy trăm lần ấy chứ.
“Nào có thể so sánh như vậy.” Bộ Hoài Viễn bật cười, lắc đầu sờ sờ bụng Mục Kỳ, ôn nhu nói: “Ta cũng không muốn ngươi chịu bất kì khổ cực nào, tái phát thêm vài bức thư cho Thanh Nhiễm, thúc giục Mặc Chi trở về, đề phòng một chút vẫn hơn.”
Mục Kỳ bĩu môi, ừ một tiếng, đối với việc thúc giục Vân Mặc Chi trở về y liền không có chút dị nghị. Sau khi tên kia đến đây, y đầu tiên sẽ bắt đối phương khám bệnh cho Bộ Hoài Viễn, so với y, Bộ Hoài Viễn mới là người cần thần y cứu chữa hơn à.
Xem Mục Kỳ tựa hồ còn có chút không quá cao hứng, Bộ Hoài Viễn khẽ cười một tiếng, “Ngày mai chúng ta sẽ quay về Hầu phủ, rồi bảo phòng bếp làm nhiều thêm mấy món ngươi thích ăn, hiện tại ta có lễ vật tăng cho ngươi, trước nhìn xem?”
“Lễ vật gì?” Mục Kỳ nhíu mày, có chút ngoài ý muốn hỏi.
Một vật màu lam đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Mục Kỳ sửng sốt một chút, nhìn kỹ vài lần, nguyên lai là Bộ Hoài Viễn đang cầm trên tay một cái túi hương màu lam được may rất khéo léo. Chế tác thật sự rất tinh xảo, màu sắc cũng rất lịch sự tao nhã không có chút khí chất tầm thường nào, cùng với một thân áo lam trên người Mục Kỳ trái lại càng thêm tương xứng. Bộ Hoài Viễn nhẹ nhàng lung lay bàn tay, túi hương kia liền tùy theo vòng vo xoay chuyển. Mục Kỳ lúc này mới nhìn rõ mọi thứ, một mặt trên túi hương được may một con chim thương ưng, mặt còn lại thì được thêu lên một từ ‘Kỳ’ phi thường ý nghĩa, nhìn qua thập phần xinh đẹp thanh tú.
“Trước đó đã đáp ứng thêu túi hương cho ngươi, thích không?” Bộ Hoài Viễn cười cười, đem túi hương để vào trong tay Mục Kỳ.
“Ngươi làm à?” Mục Kỳ có chút ngơ ngác cầm lấy túi hương lật qua lật lại xem, hơi nghi hoặc nhìn về phía Bộ Hoài Viễn, thủ nghệ của hắn…tốt đến như vậy sao?
Bộ Hoài Viễn nghe vậy ngượng ngùng nở nụ cười, “Vốn là chuẩn bị tự tay thêu, nhưng ta thêu thùa cũng không được, con chim cùng với từ này là do ta vẽ, rồi nhờ người dựa vào thêu lên. Cuối cùng lại dựa vào kiểu dáng túi hương ngươi làm cho ta may lại, mặc dù không phải ta tự tay thêu lên, nhưng coi như là ta làm đi, có được không?” Nói xong Bộ Hoài Viễn lại lấy ra túi hương nhỏ màu tím mà hắn vẫn luôn mang trên người lung lay vài cái để so sánh. Kiểu dáng của hai cái túi hương quả thật phi thường tương tự, bất quá cái túi màu lam này rõ ràng đã được làm công phu tinh xảo hơn nhiều.
Mục Kỳ đột nhiên vui vẻ cười rộ lên, giống một đứa nhỏ được cho kẹo, “Miễn cưỡng qua cửa à!”
“Thích không?” Bộ Hoài Viễn càng kề sát người qua, ôn nhu hỏi.
Nhiệt khí nóng hỏi lướt qua hai bên tai của Mục Kỳ, từ tai lại thổi qua hai má, chọc cho cả mặt cùng vành tay của Mục Kỳ không nhịn được phiếm hồng. Hơi hơi lui về phía sau, khụ một tiếng, y lúc này mới cúi đầu, cong khóe miệng mỉm cười, “Ân, thích.”
Nói xong Mục Kỳ thật cẩn thận đem túi hương dắt lên bên người, nhìn chiếc túi hương dán trên cái bụng to, khóe miệng y nhịn không được lại càng thêm toe toét. Bộ Hoài Viễn ở một bên tỉ mỉ quan sát, trong lòng cũng thập phần cao hứng. Tuy rằng túi hương này không phải do hắn thêu, nhưng con chim thương ưng này quả thật là do hắn từng nét từng nét vẽ nên, sau đó dặn dò tú nương phải dựa vào bức họa này mà thêu lên. Hắn chỉ hy vọng Mục Kỳ về sau cũng có thể như con chim ưng này, tự do chao liệng trên bầu trời.
Treo túi hương lên hông, Mục Kỳ đắc ý ưỡng ưỡng cái bụng, lại nhìn đến cái túi hương đơn sơ mộc mạc bên hông Bộ Hoài Viễn, y đột nhiên có chút ngượng ngùng. Giả vờ khụ khụ hai tiếng, y lại mạnh miệng bảo: “Mai mốt ta sẽ làm cho ngươi cái tốt hơn nữa!”
“Ta thấy cái này là được rồi.” Bộ Hoài Viễn cười khẽ.
Mục Kỳ cũng theo hắn cười thành tiếng, kỳ thật y cũng chỉ thuận miệng nói nói vậy thôi. Nếu thật sự bắt y lấy kim khâu thêu từng mũi từng mũi lên túi hương, y thiệt tình là hình dung không nổi à. Cũng không biết trước kia y đến tột cùng đã làm thế nào để hạ được quyết tâm tự tay làm ra cái túi xấu như vậy, đã vậy còn đưa qua cho người ta nữa.
Hai người lại hàn huyên một hồi lâu, trong lúc đó Bộ Hoài Viễn đỡ Mục Kỳ vòng quanh phòng vài lần để tiêu thực, sau lại nhìn sắc trời cũng đã muộn, hai người mới trở về giường đi ngủ.
Vì chiếc bụng quá khổ, Mục Kỳ cũng không thể hoàn toàn nằm thẳng người, cho nên mỗi đêm y đều nghiêng thân mình mà ngủ. Một mặt lại sợ chiếc bụng bị đụng trúng nên y thường đưa lưng về phía Bộ Hoài Viễn nằm ngủ, mà Bộ Hoài Viễn sẽ từ sau lưng vòng tay quanh người y, bàn tay nhẹ nhàng khoát lên trên chiếc bụng ơ, như có như không vuốt ve nhu nhu. Từ khi biết được tình hình sức khỏe của Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ cũng không nhắc đến chuyện hoan ái lần nào nữa, đến giờ lại càng không có tâm trạng để làm việc này. Bất quá bị Bộ Hoài Viễn ôm chặt như vậy, có đôi khi y cũng sẽ cảm thấy một chút khô nóng khó hiểu.
Đang nghĩ tới đây, Mục Kỳ liền cảm thấy phân thân của mình rõ ràng đã có chút phản ứng, vội vàng nhắm chặt mắt xua đuổi đống suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu. Vụng trộm thở hổn hển một hơi, vì không muốn bị Bộ Hoài Viễn phát hiện, y còn thoáng nhích người vào trong, ngoài mặt lại giống như vô tình lên tiếng: “Nóng muốn chết, đừng dựa sát vào như vậy.”
Thanh âm khẽ cười của Bộ Hoài Viễn lập tức truyền đến từ phía sau đầu, dọa cho trong lòng Mục Kỳ nổi lên một trận lửa nóng. Còn chưa kịp phản ứng lại, y liền cảm thấy một trận ấm nóng truyền đến từ phía vành tai, mà bàn tay vốn khoát lên bụng cũng dần dần sờ soạng xuống phía dưới, nháy mắt thân mình của y liền cương lên, thanh âm có chút run run, “Ngươi làm gì vậy…”
“Tiểu Kỳ, thả lỏng.” Tiếng nói mềm nhẹ của Bộ Hoài Viễn lại vang lên bên tai, thề là thân mình của Mục Kỳ đột nhiên không còn chút khí lực nào mềm nhũn ra. Bộ Hoài Viễn lại dán chặt vào người trong lòng hơn, làm cho thân hình hai người thiếp hợp làm một, còn bàn tay của hắn thì đang không ngừng vuốt ve phân thân đã có chút cương cứng của Mục Kỳ, “Đừng cố chịu đựng, ta sẽ giúp ngươi.”
“Ngươi…” Mục Kỳ đột nhiên nghĩ đến cái gì lại giãy dụa muốn đối phương thối lui. Bào thai trong bụng của y đã qua bốn tháng, vốn đã sớm có thể sinh hoạt vợ chồng, nhưng y rốt cuộc lại sợ việc này sẽ làm thân thể Bộ Hoài Viễn tổn thương nên chỉ có thể cự tuyệt.
“Đừng lo lắng, thả lỏng.” Giống như đã biết Mục Kỳ đang lo lắng cái gì, Bộ Hoài Viễn ôn nhu ở bên tai của Mục Kỳ nỉ non. Hắn nếu biết Mục Kỳ có nhu cầu, liền sẽ không thể bỏ mặc y như vậy được. Huống chi người yêu đang ở ngay bên người, ai có thể thờ ơ được chứ. Dĩ vãng hắn bất quá là vì lo lắng cho thân thể của Mục Kỳ, nhưng sau khi nghe được Lý Nhạc nói mọi chuyện đều không quá nghiêm trọng, hắn liền yên tâm. Về phần chính hắn, tuy rằng thân thể đã vô cùng suy nhược, nhưng nếu làm chuyện này hiển nhiên sẽ không có vấn đề.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng đều tràn đầy sự kiều diễm, vì băn khoăn sức khỏe của cả hai, Bộ Hoài Viễn cũng chỉ ôn nhu làm một lần để cho cả hai tiết hỏa xong thì ngừng lại. Đơn giản rửa sạch hạ thể của đối phương, sau đó hai người lại ôm dính lấy nhau đi vào giấc ngủ.
Trải qua một trận ép buộc như vậy, Mục Kỳ cũng đã mệt mỏi muốn chết, cứ thế chôn ở trong lòng Bộ Hoài Viễn, mang theo sự buồn ngủ nồng đậm ngáp một cái híp chặt mắt. Bộ Hoài Viễn trái lại rất có tinh thần, ôn nhu ôm lấy Mục Kỳ, cười nói: “Nếu mệt mỏi như vậy thì mau ngủ đi! Đến sáng mai, ta sẽ tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho ngươi.”
Mục Kỳ đã sức cùng lực kiệt, nhưng nghe đối phương nói như thế, hai lỗ tai của y liền khẽ nhúc nhích, hướng trong lòng Bộ Hoài Viễn cọ cọ, “Ân? Ngươi sẽ xuống bếp? Phải làm chút cái gì…” Nói xong một câu, thanh âm của y càng ngày càng nhỏ, hô hấp cũng đã trở nên đều đặn theo nhịp.
Bộ Hoài Viễn nhìn Mục Kỳ không hề phòng bị nằm tròng lòng mình ngủ say, khỏe miệng không khỏi gợi lên tươi cười.
Ngày hôm sau, Mục Kỳ nhìn chén thức ăn thấy thế nào cũng không thể xem là mỹ vị trước mặt, nhíu nhíu mày, có lẽ là y không nên ôm hy vọng quá lớn với Bộ Hoài Viễn chăng? Công tử Hầu phủ làm gì có khả năng sẽ nấu được cơm ngon?
“Ân, hình thức nhìn qua không phải tốt lắm, nhưng vị đạo cũng không tệ, nếm thử xem?” Bộ Hoài Viễn trái lại thực tự tại gắp lấy một sợi mì. Hắn quả thật cũng không có trù nghệ gì, dù sao từ nhỏ đến lớn hắn đều chưa có cơ hội tự mình xuống bếp, lúc này cũng là nhất thời quật khởi, định tự mình xuống bếp làm một bữa cơm cho Mục Kỳ. Đáng tiếc cho đến sau cùng, dù đã cọ cọ sát sát ở phòng bếp suốt một buổi sáng, hắn cũng chỉ có thể nấu ra một chén mì có thể xem là miễn cưỡng ăn được, nhìn qua còn tựa hồ có chút khét…Bất quá trải qua lần này, hắn trái lại đã cố ý nghiên cứu một phen, nếu về sau có cơ hội, hắn mỗi ngày có thể tự mình nấu cơm cho Mục Kỳ trái lại cũng là một thể nghiệm rất tuyệt.
Mục Kỳ hoài nghi nhìn Bộ Hoài Viễn nuốt xuống cọng mì, liền vươn vai, cầm lấy chiếc đũa gẩy gẩy vài miếng nếm thử. Ân…vị đạo cũng không tệ lắm, chỉ là có hơi nát, giống hồ dán một chút. Bất quá Mục Kỳ đột nhiên lại nghĩ đến hình ảnh Bộ Hoài Viễn xắn cao tay áo ở trong phòng bếp bận rộn bận rộn, lập tức liền cảm thấy đống sợi mì nát như hồ dán này so với mấy món đại trù tại Hầu phủ làm thường ngày còn ngon hơn. Nghĩ nghĩ y không khỏi vụng trộm nở nụ cười.
“Về sau có rảnh rỗi ta sẽ luyện tập nhiều hơn, tái làm cho ngươi ăn tiếp.” Bộ Hoài Viễn nhìn Mục Kỳ ôn nhu nỏi.
“An Hầu đại nhân cả ngày không làm việc đàng hoàng, Đế Thượng mà biết được sợ là sẽ bị chọc giận đến bất tỉnh à.” Mục Kỳ nuốt xuống một ngụm mì, lên tiếng cười bảo.
“Vô phương.” Bộ Hoài Viễn nhợt nhạt cười.
Sau khi trở về từ Thừa tướng phủ, Bộ Hoài Viễn liền phái vài người sang Thừa tướng phủ chuẩn bị dọn dẹp tu bộ lại một phen.
Trong hai tháng kế tiếp, hai người nếu không ngốc ở trong phủ thì chính là hướng đến vài địa phương náo nhiệt góp mặt, mỗi ngày đều trôi qua phi thường phong phú cùng vui vẻ.
Trong nháy mắt, Mục Kỳ đã mang thai đến tháng thứ tám, mà tinh thần của Bộ Hoài Viễn cũng càng ngày càng giảm sút. Tuy rằng hắn vẫn chưa nói ra, nhưng Mục Kỳ vẫn có thể rõ ràng cảm giác được điều này. Trong lòng dù có mười phần lo lắng, nhưng lại sợ Bộ Hoài Viễn bị tâm tình của mình ảnh hưởng sẽ càng thêm lo lắng, nên y cũng không dám thể hiện ra mặt. Chỉ có thể mỗi ngày tận lực bồi ở bên cạnh chăm lo cho hắn. Về phương diện khác, y vẫn không ngừng viết thư thúc giục Vân Thanh Nhiễm, một bên lại nhờ Vân Tu vận dụng lực lượng ảnh vệ đi tìm kiếm biện pháp cứu chữa. Nhưng đáng tiếc, dù sao cũng đã tìm kiếm nhiều năm như vậy lại không có kết quả gì, huống chi chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi làm sao có khả năng tìm được đầu mối cơ chứ.
Ngay vào lúc Mục Kỳ ngày ngày lo âu rồi chìm vào tuyệt vọng thì một phong thư gửi từ hải ngoại đến đã vén lên cho Mục Kỳ chút tia hi vọng mỏng manh, đồng thời cũng nhiễu loạn cuộc sống yên bình của hai người trong hai tháng qua.