Sơn động phi thường giản đơn, không quá lớn, nhưng vẫn coi như đủ sâu, ước chừng có thể chứa được ba bốn người. Trước động khẩu lại có một chút cỏ cây chống đỡ, nếu không đến gần tuyệt không thể nào phát hiện được.
Mục Kỳ bước từng bước run rẩy tiếng vào hang núi. Vừa tiến vào y đã phải dựa vào thạch bích, thở hổn hển mấy hơi liên tiếp, cũng tiện tay nhặt mấy cành cây khô ném vào cửa động.
Cảm giác đau đớn sâu sắc càng ngày càng dày đặc, phần trán Mục Kỳ đã sắp che kín những giọt mồ hôi tinh mịn. Dù y chỉ mới nhỏm dậy một chút nhưng cơn đau đớn lại không ngừng dâng trào, khiến y không khỏi dựa vào thạch bích, một tay đỡ lấy bụng chậm rãi ngồi chồm hỗm ở cửa động. Y tuy rằng không quá rõ ràng chuyện sinh nở, nhưng tính ra cũng biết một ít, mà việc chảy máu cũng là điều hiển nhiên.
Dù gì y trước hết cũng phải đốt lửa lên, để ngừa mùi vị huyết tinh sẽ dẫn dã thú đến. Lúc đó, chỉ sợ y sẽ không còn dư bao nhiêu khí lực để xua đuổi chúng nó.
Hít thật sâu hai ngụm khí, Mục Kỳ nhặt lên hai tảng đá bắt đầu châm lửa. Trái ngược với động tác lúc bình thường vẫn luôn lưu loát, thì giờ phút này chỉ cần một cái khẩy nhẹ thôi cũng đã trở nên phi thường khó khăn đối với y. Mục Kỳ hợp lực đánh vài lần đều không thành công dậy lên ngọn lửa, ngược lại hai tay đang cầm đá lửa thì càng lúc càng run rẩy.
Bỗng nhiên, Mục Kỳ cảm thấy hạ phúc vẫn đau đớn đột nhiên trổi dậy một trận co rút, tiếp theo thật giống như có cái gì chảy ra từ phía hậu huyệt. Nhất thời, sắc mặt của y càng tái nhợt hơn, đá lấy lửa trong tay cũng đánh rơi trên đất, chỉ kịp đỡ lấy bụng rồi té trên mặt đất, “Ách a! … Hô… Cáp…”
Mục Kỳ run tay xốc lên vạt áo của mình, chỉ thấy phần y phục phía dưới vốn máu xanh nãy đã nhuộm hồng một tầng huyết sắc. Thứ chảy ra không phải là nước ối như y dự tính mà lại là máu tươi, Mục Kỳ cả kinh, trong lòng cũng khẩn trương lên. Mặc dù không hiểu rõ tình huống hiện tại là như thế nào nhưng y biết, việc xuất huyết trước khi chảy ra nước ối như hiện tại vốn không phải là một dấu hiệu tốt lành gì.
Mục Kỳ tự biết đã không thể tiếp tục trì hoãn. Chịu đựng cơn đau đớn mãnh liệt như bị xé rách, một tay bám lấy thạch bịch lấy lực, cắn chặt khớp hàm một lần nữa nhặt lên đá lấy lửa trên đất, dùng hết khí lực gõ mạnh xuống. Vài lần sau rốt cục cũng có một điểm nổi lên ngọn lửa, tiếp theo y liền vội vàng bán quỳ trên đất, gom góp tất cả những cành cây khô trong động chất thành một động, sau đó mới thoáng nhích người vào sâu trong động.
Làm xong những chuyện này, Mục Kỳ đã muốn ướt đẫm toàn thân, bụng càng trướng cứng rắn hơn. Bên trong đã sớm náo động đến không còn theo thể thống gì, nhưng đứa nhỏ lại không có một chút dấu hiệu sắp đi xuống phía dưới. Mục Kỳ vốn luôn bình tĩnh, lúc này cũng nhịn không được lộ ra vẻ lo lắng cùng sốt ruột. Y chỉ sợ đứa nhỏ sẽ vì chính mình mà không thể bình yên sinh ra.
Bởi vì không ngừng sử dụng đầu gối để di chuyển nên phần da phía trên đã bị cứa rách. Nhiều điểm đỏ sẫm đã lộ ra dưới lớp vải quần, nhưng nếu so sánh với phần hạ thân phía sau bị tiên huyết nhiểm đỏ, thì điều này hiển nhiên không thể tính là cái gì. Giờ phút này y rốt cuộc đã không thể đoái hoài đến những thứ khác, giãy dụa đem quần áo nơi hạ thân của mình toàn bộ thoát xuống bày trên mặt đất. Sau đó, cả người y liền rướn lên, quỳ ghé vào mặt trên, rồi lại đem trường sam gấp lại đè giữ bên hông. Không có quần áo che đậy, hạ thể của y hoàn toàn bại lộ trong không khí. Mục Kỳ một tay chống đất, một tay bài khai cánh mông của chính mình, tham hướng huyệt khẩu. Ẩn ẩn sờ lên, thế nhưng y chỉ có thể đưa vào được hai ngón tay. Nghĩ đến Lý Nhạc từng nói qua cho y biết, huyệt khẩu phải mở đến mười ngón tay thì đứa nhỏ mới có thể đi ra, vì thế Mục Kỳ trong lòng càng thêm sốt ruột.
Mục Kỳ nghiêm mặt đỡ lấy thạch bích chậm rãi đứng dậy. Y từng nghe người ta nói qua lúc sinh sản mà huyệt khẩu không mở rộng được, nếu đi lại nhiều một chút thì sẽ có lợi cho việc sinh đứa nhỏ. Bởi vậy y mới tính đứng lên, đi vòng quanh sơn động vài vòng.
“Bảo bảo…Ngươi…Ngươi phối hợp với phụ thân, không…không nên gấp gáp, hảo hay không hảo…A!!…A…”
Mục Kỳ vừa đi, một bên lại chịu đựng đau đớn vuốt bụng, nhỏ giọng nói với bảo bảo. Cũng không biết đứa nhỏ trong bụng có phải hay không đã nghe được lời y nói, nhưng lại hiểu lầm ý tứ của y. Thành ra nhóc con vừa nãy chỉ mới ở bên trong không ngừng làm ầm ĩ, nay lại cư nhiên mạnh mẽ bắt đầu chui xuống. Huyệt khẩu chưa được khuếch trương hiển nhiên hoàn toàn không thể thừa nhận được cơn trùng kích này. Mục Kỳ kêu đau thành tiếng, hai chân chống đỡ không được, oành một tiếng quỳ rạp xuống đất. Đầu gối đã tràn ngập vết xước, nay toàn bộ đã máu chảy đầm đìa.
“Không… Không nên gấp gáp a…Bảo bảo…A… Ách!…” Mục Kỳ cười khổ, nguyên bản còn có thể đứng lên đi vài bước, thì giờ phút này y đã không còn có khí lực đứng dậy. Ngay cả việc quỳ gối như hiện tại cũng đã muốn dùng hết khí lực của y, cảm giác đau đớn đến nổi cứ như nữa người dưới đã bị xé rách, thậm chí y ẩn ẩn cảm thấy như mình sắp mất đi tri giác. Đến lúc này, Mục Kỳ cũng nhịn không được rơi lệ.
Không thể chống đỡ thân mình đứng dậy được nữa, Mục Kỳ chỉ có thể đỡ lấy thân thể chậm rãi nằm xuống. Hiện tại lại không có sản công và đại phu bên người, Mục Kỳ cũng không biết hiện tại mình nên làm những gì kế tiếp. Đứa nhỏ thì vẫn đang không ngừng chen chúc xuống phía dưới, nhưng loay hoay hoài vẫn không thể tìm được lối ra. Mà cái loại tra tấn sâu sắc đến toàn tâm thực cốt này chỉ khiến Mục Kỳ hận không thể hiện tại trực tiếp lấy bả đao xé bụng mình.
“A…hẳn là cần phải dùng đến bả đao… Ngô…” Mục Kỳ vội trát nước mắt, y chưa từng có cảm giác bất lực như bây giờ. Nhớ đến cả đời này tựa hồ cũng chỉ có năm đó khi nhìn thấy Bộ Hoài Viễn nằm trong vũng máu, y mới từng có tâm tình như vậy. Lần đầu tiên thì là vì Bộ Hoài Viễn, còn lúc này lại là vì đứa nhỏ trong bụng.
Không, y không thể buông tay, Hoài Viễn còn đang chờ y. Hắn nhất định sẽ tìm thấy y! Y nhất định phải sinh đứa nhỏ này ra, phải hảo hảo sống sót để đợi Hoài Viễn đến tìm y!
“Bảo bảo… Ngươi cũng cùng phụ thân cùng nhau nỗ lực nha…” Mục Kỳ chống thân mình nhích về phía sau một chút. Nửa thân trên tựa vào trên thạch bích, sau đó cố gắng đem hai chân giạng ra hết cỡ. Hai tay thì gắt gao cắm chặt vào bùn đất dưới thân, cho dù tất cả đầu ngón tay của y đều đã loan lỗ máu loãng, y cũng không thèm để ý đến.
“Ân…Ngô a…Cáp…Ha ha…A! …A a a a…”
Mục Kỳ theo bản năng dựa vào từng cơn đau trào đến mà dùng sức phối hợp. Từ lúc bảy tuổi đến nay, y đều chưa từng hô đau trước mặt người khác. Mà lúc này y đã cắn đến nát cả môi, lại không ngừng thở dốc kêu đau. Mấy tầng quần áo bên ngoài cũng đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, phần y phục lót dưới hạ thân cũng bị máu tươi nhiễm hồng toàn bộ. Còn sắc mặt vốn đã tái nhợt bởi vì mất máu nay lại càng có vẻ thảm đạm hơn.
Dùng lực một hồi, Mục Kỳ lại dò xét huyệt khẩu phía sau của mình. Tựa hồ huyệt khẩu đã muốn mở đến năm sáu ngón tay, tuy rằng vẫn thực khó chèn vào, nhưng cũng đã so với vừa nãy tốt lên rất nhiều. Mục Kỳ giờ phút này đã có chút khó bảo trì thanh tỉnh, cả người thập phần choáng váng, nhưng y vẫn cắn răng kiên trì. Y bắt đầu lấy tay kìm áp phần bụng của mình, nhưng lại không dám dùng quá sức, chỉ có thể đè giữ theo hướng trĩu xuống của nó.
“Cáp…Cáp…Cáp…Ngô a a a… Ngô…Hoài…Viễn…”
Thanh âm nơi khóe miệng đã không thể ức chế được nữa, cũng không rõ là tiếng rên rĩ hay là tiếng kêu la vì quá đau đớn. Vào thời điểm Mục Kỳ đau đến mức ánh mắt thiếu chút đã mở không ra được, thì rốt cục y lại cảm giác được như có thứ gì vỡ tan ra. Trong nháy mắt, dịch nước ối trong suốt có màu hơi vàng liền hòa cùng với một lượng lớn máu tươi chảy ra.Mục Kỳ thở phào một hơi, cuối cùng nước ối cũng vỡ…
Kế tiếp xu thế dịch động của đứa nhỏ so với trước còn nhanh hơn. Bảo bảo không nghe lời kia rốt cục giống như đã tìm được lối ra, cứ thế mà liều mạng chạy ra phía ngoài. Nhưng nhóc chỉ có thể miễn cưỡng chạy đến cửa huyệt khẩu mới mở ra ba ngón tay, thì lại không có cách nào lọt qua được. Tốc độ nước ối cùng máu loãng chảy xuống càng lúc càng mau hơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến khi nước ối chảy hết đứa nhỏ sẽ bị kẹt lại ở sản đạo mà chết. Mục Kỳ trong lòng sốt ruột, nhưng trên người đến nửa điểm khí lực cũng không có, thậm chí ngay cả khí lực đè giữ bụng cũng chẳng còn.
Khí huyết xói mòn, làm cho sắc mặt Mục Kỳ đã muốn có chút tái xanh, còn trầm trọng hơn so với lần nội thương trước đó. Mục Kỳ thậm chí đã bắt đầu khó thở. Mà lúc này dòng nước ối mãnh liệt vừa nãy đã dần dần thưa thớt, mà đầu đứa nhỏ thì vẫn kẹt lại ngay chổ huyệt khẩu, đến nổi, Mục Kỳ còn có thể cảm giác được tóc của thai nhi đang đâm vào vách thịt của chính mình, nhưng dù vậy y vẫn không lấy ra được một chút sức lực nào.
Dần dần, hai mắt Mục Kỳ đã bắt đầu không thấy rõ được mọi thứ, trước mắt cứ từng trận từng trận biến thành màu đen. Thậm chí phần bụng cùng hạ phúc vốn đau đến mức tận cùng nay tựa hồ cũng không còn tri giác. Hơi thở đã mong manh đến nỉ non, hai tay của y cũng dần trượt xuống khỏi phần bụng, thân mình cương cứng cũng dần dần nhuyễn xuống. Bất chợt, cánh tay đã buông lõng xuống lại chạm phải một đồ vật nho nhỏ nằm xen lẫn giữa đám quần áo dưới thân. Mục Kỳ trong lòng rúng động, bàn tay vô lực nhẹ nhàng nắm lấy khối vải vóc nhô ra kia. Đó là một khối tơ lụa, mặt trên được thêu lên vài hình thù cùng với một chữ Kỳ, đây cũng chính là túi hương mà Bộ Hoài Viễn đã đưa cho y lúc trước.
“Hoài…Viễn ca ca…” Trên gò má của Mục Kỳ lần lượt trượt xuống hai giọt nước mắt. Y không thể bỏ cuộc, không thể!!
Nhẹ nhàng nâng tay, nặng nề đập lên phần ngực, nội lực nguyên bản đã ngưng trệ trong ngực nháy mắt đã bị đánh tan. Ngay sau đó, Mục Kỳ liền xoay đầu phun ra một ngụm tiên huyết, “Phốc!”
Lúc này khuôn mặt xanh ngắt của y nhất thời đã thêm được một chút huyết sắc, mà ánh mắt đã có chút đục ngầu nay cũng lấy lại sự thanh minh. Mục Kỳ biết đây chính là cơ hội cuối cùng của mình, nếu còn không làm được nữa, như vậy y có lẽ sẽ thật sự chết trong cái hang động này. Không, y không cho phép chính mình vô dụng như vậy! Khôi phục lại một ít khí lực, Mục Kỳ lấy tay hung hăng áp lên phần bụng chính mình.
“A a a a a a a!!!!”
Tiếng kêu thảm thiết kịch liệt lập tức vang vọng trong sơn động, Mục Kỳ dùng hết khí lực một lần chung quy đã có hiệu quả. Huyệt khẩu bị xé rách nghiêm trọng mang theo một dòng máu tươi cuồng cuộng, cũng bởi vì vậy mà đầu đứa nhỏ cuối cùng đã có thể thoát ra ngoài. Mục Kỳ ra sức cắn đầu lưỡi, huyết vị tinh ngọt trong miệng lại làm cho đại não của y hơi chút thanh tỉnh. Sau đó, y vội gập eo, thân thủ tiếp được đầu đứa nhỏ đã gần như rơi ra ngoài.
Bởi vì đã mắc kẹt tại sản đạo quá lâu, nên làn da đứa nhỏ đã có chút hơi hơi tím tái. Mục Kỳ cũng không dám trì hoãn nữa, thật cẩn thận đỡ lấy thân thể nho nhỏ của đứa con, dùng sức đẩy ra. Theo sau y lại cố dùng thêm chút sức kéo đứt phần nhau thai, rội vội đem đứa nhỏ đặt ở trên người mình, cởi áo khoác vây quanh con, cũng thanh lý sạch sẽ những vết máu uế vật ở miệng mũi con.
“Ô… Ô oa oa…”
Đứa nhỏ cất tiếng khóc không lớn, nhưng vẫn trung khí mười phần kêu lên vài cái, làm cho tâm tư chua xót của Mục Kỳ rốt cục buông lỏng. Khinh thủ khinh cước đem đứa nhỏ đặt bên người chính mình, rồi lại đem túi hương vẫn nắm trong lòng bàn tay bỏ vào mảnh y phục đang bao lấy đứa nhỏ. Mục Kỳ lúc này mới tiếp tục ấn lên phần bụng của mình, đem túi thai đẩy ra ngoài.
Làm xong chuyện sau cùng, khuôn mặt nguyên bản đã khôi phục một ít huyết sắc nay lại trở về màu tím tái. Mục Kỳ hai mắt vô thần tựa vào thạch bích thở từng trận phì phò. Vì vết thương ở miệng huyết khẩu chưa được xử lý, nên cho dù túi thai đã trôi ra ngoài, thì huyết vẫn không ngừng chảy ra. Trong sơn động lúc này cũng đã tràn ngập mùi máu tươi, phần bụng cùng hạ phúc lại vẫn ẩn ẩn phát đau. Mặc dù không phải là cơn đau nhức như bị xé rách, nhưng vẫn làm cho Mục Kỳ đã nỏ mạnh hết đá, khó có thể thừa nhận.
Nhìn thoáng qua đống lửa sắp tắt, Mục Kỳ liều một hơi thở cuối cùng, từ dưới đống y phục lót dưới thân kéo ra một khối. Rồi lại vung cánh tay lên đem một ít cành khô còn lại trong động quét qua cùng với khối vải vừa mới kéo rách quăn vào đống lửa. Sau y lại cởi thêm một tầng y phục xuống vây thêm một tầng quanh người đứa nhỏ, chỉ còn chừa lại một phần áo lót bên trong người. (đây là cái lợi của việc mặc nhiều áo =3=)
Mục Kỳ chịu đựng gió lạnh kéo lấy phần y phục phía trên che khuất hạ phúc của mình. Vài khắc sau, y đã không thể chống đỡ nổi bản thân, cứ thế ôm đứa nhỏ té trên mặt đất.
Trước khi hôn mê, Mục Kỳ gắt gao dùng cái ôm của mình che chở cho bảo bảo mới sinh, khóe miệng còn mang theo một chút tươi cười chua sót. Y cuối cùng đã kiên trì được. Y cũng rất tin tưởng, Bộ Hoài Viễn nhất định sẽ tìm được bọn họ, nhất định…
——————–NY: Edit chương này mà đau tim quá xá