Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 37

Ngày kế Bộ Hoài Viễn đã sớm tỉnh lại, Mục Kỳ vì âm thầm ép buộc bản thân hết một đêm, cho nên thẳng đến buổi sáng mới không an ổn đi vào giấc ngủ. Bộ Hoài Viễn nhìn ái nhân đang trầm tĩnh ngủ ở bên cạnh, không nhịn được nở nụ cười ôn nhu.

Ảnh Cửu Ảnh Thập trời vừa sáng cũng đã thức dậy. Sau khi nghe được động tĩnh bên phòng của Bộ Hoài Viễn, lập tức nhẹ nhàng gõ gõ cửa. Bộ Hoài Viễn nhìn Mục Kỳ còn đang say ngủ, sau liền khinh thủ khinh cước mở cửa đi ra ngoài, ra hiệu cho hai người nhỏ giọng, rồi mới đi theo bọn họ vào một gian phòng khác.

Đợi ba người trở lại trong phòng của Ảnh Cửu Ảnh Thập, Bộ Hoài Viễn mới phất phất tay, “Nói đi!”

Ảnh Cửu ôm đứa nhỏ đứng ở một bên, Ảnh Thập cung kính đối Bộ Hoài Viễn hành lễ, theo thói quen thấp giọng trầm ổn đáp: “Hầu gia, tiểu thiếu gia buổi sáng tỉnh lại đã khóc một hồi lâu. Thuộc hạ lo lắng thiếu gia đói bụng, đã uy chút nước cơm, nhưng mãi cho đến vừa nãy tiểu thiếu gia vẫn còn khóc… Liễu công tử nói, có thể là nhớ phụ thân rồi…”

Nửa câu ở mặt sau, Ảnh Thập nói có chút hơi lắp ba lắp bắp, dù sao việc giết người tìm kiếm tình báo mới là sở trường của bọn họ, chứ cái việc chăm sóc hài tử thế này thật đúng là đã khiến đầu óc bọn hắn bị xoay vòng vòng à. Thậm chí có một số thứ hai người hắn cũng không biết làm sao, cuối cùng vẫn phải nhờ Liễu Phù Phong chỉ điểm vài câu. Bởi vậy lúc nghe được bên phòng Bộ Hoài Viễn có động tĩnh, bọn họ lập tức liền gõ cửa. Dù sao đứa nhỏ đã khóc mệt đến muốn ngủ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì có lấy đầu bọn họ cũng không đủ đền tội. 

Bộ Hoài Viễn nhíu nhíu mày, bắt đầu từ ngày hôm qua sau khi tìm được người, hắn luôn một lòng một dạ đặt toàn bộ tâm tư lên người Mục Kỳ. Tuy rằng không có hoàn toàn quên mất nhi tử vừa mới ra đời, nhưng hắn thật sự không có quá chú ý đến đứa nhỏ. Lúc này, nghe thấy những lời Ảnh Thập nói hắn mới ngộ ra chính mình đã bỏ quên mất con trai nguyên cả buổi tối hôm trước.

Bộ Hoài Viễn than nhẹ một tiếng, rồi từ trong lòng Ảnh Cửu tiếp nhận tiểu thân mình mềm mềm, nho nhỏ tròn tròn co thành một đoàn. Chỉ mới qua một buổi tối, mà thân thể ngày hôm qua còn đỏ rực nay đã trở nên trắng trắng mềm mềm. Đôi mắt một bên nhắm tịt một bên còn lộ ra vài giọt nước mắt, còn cái miệng nhỏ nhắn thì đang khẽ nhếch, lâu lâu còn theo khóe miệng chảy xuống một dòng nước miếng trong suốt, nhìn đến thật giống một viên bánh trôi khả ái. Bộ Hoài Viễn nhịn không được cười khẽ một tiếng, vươn tay trạc trạc khuôn mặt tròn trịa của con mình.

“Ta đã biết, ta mang đứa nhỏ đi qua, các ngươi ở bên ngoài trông coi, có vấn đề thì tới tìm ta.” Bộ Hoài Viễn ôm đứa nhỏ trong tay, đối Ảnh Cửu Ảnh Thập dặn dò, sau liền hướng đến gian phòng của mình. Lúc đi tới cửa, hắn lại phân phó: “Chuẩn bị chút thức ăn, nhớ làm thức ăn lỏng.”

Ảnh Cửu Ảnh Thập im lặng cúi đầu lĩnh mệnh, Bộ Hoài Viễn ôm đứa nhỏ nhẹ giọng trở lại trong phòng.

Nhìn Mục Kỳ còn ở trên giường an giấc, Bộ Hoài Viễn ôn nhu cẩn thận đem đứa nhỏ đặt vào chính giữa chiếc giường, còn bản thân thì nằm sang một bên mép, chống đầu quan sát đứa nhỏ cùng Mục Kỳ.

Bảo bảo ngủ ở chíng giữa lơ đãng xoay xoay thân nhỏ, tựa hồ là đối tư thế ngủ này sinh bất mãn, xoạch xoạch chép miệng hai cái, tiểu lông mi lại đột nhiên nhíu chặt. Bộ Hoài Viễn tuy đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra, nhưng vừa muốn vươn tay ôm lấy đã không còn kịp, tiểu oa nhi đã nhắm mắt oa một tiếng khóc ra. Bộ Hoài Viễn chỉ có thể cười khổ một trận, hắn không nghĩ tới đứa nhỏ này mới vừa vào phòng một hồi, liền khẩn cấp đánh thức phụ thân của mình dậy.

Mục Kỳ bình thường ngủ rất nông, lúc này cũng bất quá vì vấn đề thân thể cho nên mới say giấc như vậy, thậm chí đối với việc tiến tiến xuất xuất của Bộ Hoài Viễn cũng không có phản ứng. Nhưng tiếng khóc của bảo bảo lớn như thế lại không ngừng ập vào lỗ tai, y làm thế nào cũng không có khả năng ngủ tiếp được. Vừa mở mắt ra, y liền nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Bộ Hoài Viễn cùng bộ dáng bất đắc dĩ, đang vươn tay ôm lấy bảo bảo không ngừng lắc lư trên giường. Mà đầu sỏ gây nên tiếng ồn thì đang giương miệng lớn tiếng khóc thét, trong đôi mắt đều là nước mắt, bộ dáng trông cực đáng thương.

“Thực xin lỗi đã đánh thức ngươi.” Bộ Hoài Viễn ôm lấy đứa nhỏ vỗ về, đáng tiếc đứa nhỏ ở trong lòng hắn vẫn khóc không ngừng nghỉ, hắn chỉ có thể hướng Mục Kỳ bất đắc dĩ cười cười.

Mục Kỳ mặt không chút thay đổi chống người dậy, Bộ Hoài Viễn vốn đang nhíu mày định ngăn cản, nhưng nề hà đứa nhỏ còn đang ôm trong lòng nên không kịp chìa tay. Mục Kỳ bên này cũng chịu đựng cơn đau rát ở hậu huyệt mà nhanh chóng ngồi dậy, sau đó thản nhiên mở tay ra hướng Bộ Hoài Viễn, “Để ta ôm đi!” 

Bộ Hoài Viễn nhìn biểu tình nghiêm trang của Mục Kỳ, nhịn không được cười khẽ, cẩn thận đem đứa nhỏ đưa vào trong lòng Mục Kỳ, “Có thể con nhớ ngươi, ngươi ôm một hồi cũng tốt.”

Cũng không biết đứa nhỏ này có phải hay không thật sự nhớ mong cha ruột của mình, cư nhiên thật sự vừa nằm trong ngực Mục Kỳ, nhóc con đã lập tức ngừng khóc, chỉ còn thút thít nho nhỏ vài tiếng. Sau lại chép miệng mấy cái, cọ cọ vào lòng Mục Kỳ chìm vào giấc ngủ. Nhìn đến tình cảnh này, Bộ Hoài Viễn cũng không kiềm được cười thành tiếng, “Quả nhiên là muốn ngươi mà.”

Tuy trên mặt Mục Kỳ vẫn không có biểu tình gì, bất quá trong ánh mắt lại hiện lên không ít nhu tình, bộ dáng cúi đầu ôm đứa nhỏ còn lộ ra một cỗ từ mẫu. Một hồi lâu sau, đứa nhỏ được cha hống đã chìm vào giấc ngủ, Mục Kỳ mới nhẹ nhàng đem đứa nhỏ đặt ở trên giường, vừa vặn kéo chăn đắp lên người con.

“Tỉnh rồi thì nghỉ ngơi thêm lát, ta đã dặn Ảnh Cửu Ảnh Thập chuẩn bị thức ăn, sẽ lập tức đưa tới. Giờ ta trước đi lấy chút nước đến cho ngươi rửa mặt chải đầu.” Bộ Hoài Viễn vừa nói vừa đứng dậy hướng đến cửa.

Thân mình của Mục Kỳ hiện tại không tiện làm gì, cũng liền thuận theo ý tứ của Bộ Hoài Viễn, để cho hắn bưng nước ấm tới bên giường rồi giản dị rửa mặt chải đầu một phen.

Theo sau, Bộ Hoài Viễn lại bưng cháo mà Ảnh Thập đưa tới, ngồi vào bên người Mục Kỳ, nhẹ nhàng múc một muỗng đưa tới bên miệng y, ôn nhu bảo: “Ăn chút cháo trước, từ tối hôm qua đến bây giờ người còn chưa có ăn cái gì đâu.”

Mục Kỳ mặt không chút thay đổi nhìn Bộ Hoài Viễn, sau đó há mồm nuốt vào. Tới lúc Bộ Hoài Viễn múc muỗng cháo thứ hai, y lại lạnh lùng mở miệng: “Ngươi cũng chưa ăn, chính ngươi ăn trước đã.”

Bộ Hoài Viễn nghe vậy lại không nhịn được nhún vai vài cái, lúc ngẩng đầu trong mắt của hắn lại tràn ngập ý cười. Thời điểm mất trí nhớ, tính tình của Mục Kỳ liền giống như mới trước đây nhanh mồm nhanh miệng, cái gì cũng không chịu đựng trong lòng, thấy việc gì chướng mắt liền nói thẳng ra. Nhưng đến lúc khôi phục ký ức, Mục Kỳ lại trở về như mấy năm trước, cách nói chuyện hay làm việc đã không còn thẳng thắn kích động, mà mang theo một ít cứng rắn lạnh lùng. Nhưng mặc kệ làm chuyện gì đi nữa, y vẫn luôn đặt hắn ở vị trí ưu tiên hàng đầu, vĩnh viễn quan tâm đến hắn nhất, giống như vào lúc này vậy.

Nghĩ đến đây, con ngươi của Bộ Hoài Viễn tối sầm lại. Cũng bởi vì hắn, mới có thể làm cho tính cách vốn trong sáng thẳng thắn của Mục Kỳ lại biến thành không được tự nhiên như hiện tại. Bởi vì hắn vẫn luôn một mực giữ thái độ lãnh đạm mới khiến cho Mục Kỳ thương tổn như vậy. Nhưng mà cái người này vẫn chỉ biết ngốc ngốc quan tâm hắn.

Bộ Hoài Viễn ôn nhu cười, múc muỗng cháo thứ hai đưa vào trong miệng, sau đó liền cúi người ổn trụ miệng Mục Kỳ, đem nửa phần cháo theo đầu lưỡi đưa vào miệng đối phương. Ngay lúc khuôn mặt của Mục Kỳ nháy mắt biến hồng cùng với nét bối rối xuất hiện trong ánh mắt, hắn mới vừa lòng cười ngồi dậy, tựa vào bên tai Mục Kỳ nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta cùng nhau ăn.”

Mục Kỳ đỏ mặt khụ một tiếng, rất nhanh đã khôi phục nét mặt không chút thay đổi như thường. Sau đó thực rõ ràng từ trong tay Bộ Hoài Viễn đoạt lấy chén cháo, một hơi ngửa đầu uống hết một nữa, rồi mới đem phân nữa còn lại cho Bộ Hoài Viễn. Đợi nuốt hết chút cháo sau cùng, y mới hơi cứng ngắc lên tiếng: “Ta ăn xong rồi, đến lượt ngươi à!”

Bộ Hoài Viễn rốt cuộc nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng, bất quá dưới tầm mắt có thể đông chết người của Mục Kỳ đang bắn tới, hắn vẫn phi thường văn nhã mà uống hết phần cháo thừa còn lại. Tiếp theo lại đem chiếc bát không đặt sang một bên, hắn mới tiến tới sờ sờ trán Mục Kỳ, mềm nhẹ hỏi: “Còn có chổ nào không thoải mái không?” 

Sau khi ổn định lại tâm tình, Mục Kỳ nhìn nhìn Bộ Hoài Viễn, rũ mắt lắc đầu, rồi không nói thêm gì.

Bộ Hoài Viễn hơi nghi hoặc, lo lắng nhìn Mục Kỳ không hiểu sao lại có tâm tình không được tốt lắm. Từ ngày hôm qua sau khi Mục Kỳ tỉnh lại, hắn liền cảm thấy Mục Kỳ tựa hồ có chút cảm xúc không đúng, hiện tại thì càng rõ ràng hơn, nhưng hắn lại không biết nguyên nhân vì sao. Chỉ lo lắng có lẽ là vì đám người ăn mặc kì quái tập kích lúc trước, vừa định mở miệng hỏi, thì tiểu oa nhi thật vất vả an ổn trong chốc lát lại đột nhiên làm ầm ĩ lên.

Mục Kỳ lập tức khôi phục lại từ trong cảm xúc ngổn ngang của bản thân, ôm lấy bảo bảo không ngừng oa khóc hống hống một hồi. Sau đó y lại có chút lo lắng hỏi Bộ Hoài Viễn: “Bảo bảo vì sao cứ khóc hoài như vậy? Con sinh bệnh sao?”

“Đừng lo lắng, tiểu hài tử đều như vậy. Lý Nhạc đã sớm xem qua, con thực khỏe mạnh không có việc gì.” Bộ Hoài Viễn ôn nhu trấn an.

Quả nhiên, tiểu bảo bảo chỉ khóc một trận liền rất nhanh đã mệt mỏi, ở trong lòng Mục Kỳ từ từ thiếp đi. Bộ Hoài Viễn mỉm cười nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt, trong lòng tràn đầy cảm động cùng ngọt ngào. Bất quá rất nhanh, hắn liền biến sắc, chỉ hướng Mục Kỳ vội vàng nói một câu, “Chờ ta một chút!” liền vội vàng xông ra cửa.

Trong lúc Mục Kỳ không hiểu ra sao, chợt nghe xa xa từ bên ngoài cửa truyền đến một trận mãnh liệt ho khan, theo sau lại là một trận tiếng vỗ kinh hãi lọt vào. Y vội muốn đứng dậy nhìn, lại vì phải ôm đứa nhỏ nên không tiện hành động, chỉ có thể cao giọng hướng ra phía ngoài hô một tiếng:”Ảnh Cửu!”

Ảnh Cửu lên tiếng đáp lời xong liền đẩy cửa mà vào, theo cánh cửa từ từ mở ra, thanh âm ho khan càng rõ ràng hơn một ít. Mục Kỳ lập tức đem đứa nhỏ đưa cho Ảnh Cửu, muốn giãy dụa đứng dậy. Ảnh Cửu tuy đã tiếp nhận đứa nhỏ, nhưng lại ngoài ý muốn lên tiếng ngăn trở Mục Kỳ, “Thừa tướng gia đừng động, Hầu gia không muốn Thừa tướng gia lo lắng mới ra ngoài.”

Mục Kỳ ngừng lại động tác, cũng chậm rãi quay về trên giường, theo sau lại hờ hững đối Ảnh Cửu nói: “Ngươi ôm đứa nhỏ ra ngoài đi, ta muốn một mình an tĩnh.”

Ảnh Cửu cúi đầu đáp lời, liền ôm đứa nhỏ đi ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mục Kỳ tựa vào đầu giường, nghe được thanh âm ho khan bên ngoài nhỏ đi, sau đó có thêm một ít tiếng đối thoại. Kia chính là thanh âm của người kêu Liễu Phù Phong mà y đã nghe được tối hôm qua, tiếp theo liền không còn thanh âm gì nữa. Mục Kỳ khép chặt mắt, phun ra một hơi. Vừa rồi, y cứ luôn tự vây hãm bản thân mình trong cảm xúc mới khôi phục ký ức, làm thiếu chút nữa đã quên mất mục đích tối trọng yếu của bọn họ khi đến nơi này, tất cả cũng chỉ vì cứu lấy sinh mệnh của Bộ Hoài Viễn.

Mục Kỳ âm thầm vận chuyển nội lực, phát hiện toàn bộ nội tức của mình đều bị bế tắc tại ngực, không khỏi nhíu nhíu mày. Y đã nhận một chưởng của đối phương, nội lực kỳ quái kia cứ sinh sôi ở trong cơ thể y. Nay lại coi như đã bị khóa tại ngực, tuy rằng không phải rất khó chịu, nhưng cũng làm cho y không thể tự do thi triển nội tức. 

Nghĩ đến đám người kia đã từng dùng công phu đồng dạng đã thương Bộ Hoài Viễn lúc võ nghệ còn chưa thành thục, làm hại Bộ Hoài Viễn gần như xém chết. Hai mắt của Mục Kỳ lập tức  phát lạnh, nâng tay hung hăng nện lên trên giường, cũng may, rất nhanh đã có thể cứu được Bộ Hoài Viễn. Mục Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, làm cho chính mình tỉnh táo lại.

Y không thể tiếp tục đắm chìm trong cảm xúc của chính mình. Mặc kệ người Bộ Hoài Viễn yêu rốt cục là Mục Kỳ mất trí nhớ hay là y của hiện tại, thì đều không phải là chuyện trọng yếu nhất lúc này. Trước mắt, chuyện quan trọng nhất là phải nghĩ ra biện pháp chữa khỏi bệnh cho  Hoài Viễn.
Bình Luận (0)
Comment