Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 46

Cự xà thong thả đi tới, cuối cùng toàn bộ thân mình của nó đều bám lên thánh đàn. Nó vây quanh người dẫn dắt nhóm thần vệ thổi sáo, quay quay vài vòng. Lát sau, nó lại nhìn chằm chằm thánh vào vật tế bên trong thánh đán không nhúc nhích, tiếp tục vươn đầu lưỡi ra dò xét.

Giờ khắc này mọi thứ chung quanh đều tuyệt đối chìm trong im lặng, hết thảy người dân U Đồ đều nín thở chờ đợi. Bọn họ đang chờ cự xà sẽ nuốt vào vật tế, điều này đại biểu là Xà Tổ đã tiếp nhận lễ tế tự của bọn họ, phù hộ cho bọn họ một năm bình an. Nhưng nếu cự xà cuối cùng không có nuốt vào, như vậy đã đại biểu cho Xà Tổ đối với vật hiến tế không hài lòng, năm sau Xà Tế cần phải chuẩn bị lệ vật tốt hơn.

Mục Kỳ thật khinh thường loại hành vi này, nhưng vào giờ khắc hiện tại, y cũng không dám lớn tiếng kêu ca. Chỉ có thể ngừng thở, dù sao đại mãng kia nhìn sơ qua đã thấy được tính công kích rất mạnh, nếu vọng động chỉ sẽ dấy lên địch ý của nó.

Mười ba thần vệ còn đang không ngừng thổi sáo, trên thánh đàn tràn đầy tiểu xà đều vì sự xuất hiện của cự xà mà có vẻ trở nên im lặng. Bọn chúng không còn như trước không ngừng chuyển động mà nằm phục trên mặt đất phun xà tín. Cự xà quan sát thật lâu, vào thời điểm mọi người không dám há mồm quá to để thở dốc. Trong nháy mắt đó, nó đã bắn về phía trung gian của thánh đàn, mở ra chiếc mồm to như bồn máu đỏ, một ngụm nuốt hết vật tế trên thánh đàn. Theo sau lại nhiễn xuống thân mình, tả hữu vòng vo xoay chuyển, lúc này đại xà mới từ trong tiếng sáo thổi chậm rì rì bò trở về huyệt động.

Sau khi cự xà đi rồi, tiếng sáo thổi cùng bắt đầu biến tấu. Nhóm tiểu xà mới đầu bị tiếng sáo dẫn dụ ra cũng lục tục bò lại huyệt động. Sau khi một con tiểu xà cuối cùng đã bò vào trong, rất nhanh đã có mấy người hướng cửa động rắc thuốc bột, cũng đẩy cự thạch qua ngăn trở cửa động khẩu. Mục Kỳ từng nghĩ đến cự thạch này chỉ dùng để phòng ngừa tình hướng đàn xà sẽ xuất động vào ngày thường. Nhưng sau khi nghe được người trong tộc giải thích y mới biết được, xà trong huyệt động bình thường nếu không có người khống chế dẫn dắt, chúng nó đều sẽ không ra ngoài. Tảng đá này cũng không phải dùng để phòng bị đàn xà rời khỏi huyệt động, mà là phòng bị ngoại nhân hoặc nhân sĩ hữu tâm tiến vào huyệt động. Sau khi Mục Kỳ biết được chuyện này cũng chỉ là hừ lạnh một tiếng. Mấy con xà này vốn dĩ không có manh động, tất nhiên là do có thực vật sung túc, nếu có một ngày chúng nó ăn không đủ no, chỉ sợ toàn bộ U Đồ này sẽ trở thành vườn thức ăn cho đám xà sau tảng đá kia.

Khi hết thảy mọi nghi thức của lễ tế tự đều đã chấm dứt, mọi người lúc này mới hoàn toàn trầm tĩnh lại. Mười ba thần vệ ở thánh đàn phía trên chậm rãi đứng dậy, mặt mang tươi cười, mà tộc dân bên ngoài cũng không khỏi reo lên những tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Ngay cả hai vị trưởng lão vẫn ngồi ngay ngắn nãy giờ, mặt mày cũng lộ vẻ mỉm cười. Phải nói, toàn bộ tộc nhân trong ngoài thánh đàn đều đang ăn mừng Xà Tế năm nay thành công, vài người thậm chí đã bắt đầu nhảy múa, cũng có người bắt đầu hát vang tiếng ca.

Mục Kỳ mắt lạnh nhìn hết thảy mọi thứ, áp chế cảm giác chán ghét khi vừa mới nhìn thấy đám xà lúc này. Chậm rãi bưng lên cái chén trước mặt uống một ngụm nước, y chỉ cảm thấy bản thân làm thế nào cũng vô pháp tiếp thu được mấy cái lễ nghi này.

Sau khi lễ tế xà kết thúc, trừ bỏ vài người còn ở lại thu thập, đại bộ phận tộc dân đều đã sung sướng chậm rãi rời đi, chuẩn bị tập trung vào việc tổ chức lễ chúc mừng hoa hoa lạc lạc kế tiếp. Mục Kỳ hướng chung quanh thánh đàn nhìn một vòng, trừ bỏ y cùng Ảnh Thập là biểu hiện hờ hững không đếm xỉa đến mọi thứ, cũng chỉ có Hạ Minh Hiên cùng La Giác còn đang ngưng thần đề phòng. Ngay cả Hà trưởng lão cùng Giản trưởng lão cũng đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ngay tại giờ khắc này biến cố lại phát sinh. Không một ai phát hiện ra trong mười ba tên thần vệ thổi sáo lúc nãy, đã có một tên cố tình cất giấu một tiểu xả chưa kịp quay về động. Tiểu xà vốn bị tiếng sao ảnh hưởng mà an an ổn ổn quỳ rạp trên mặt đất, nhưng khi tiếng sao vừa chấm dứt xà ta đã bắt đầu xao động bất an. Chỉ là cái đầu của nó quá nhỏ, lại bị giấu ở dưới vạt áo, nên nhất thời không có người phát hiện. Lúc này thần vệ đang ngồi kia lại đứng dậy, tiểu xà tự nhiên cũng bị bại lộ. Gặp tiếng hoan hô ở chung quanh tựa hồ đã kích thích tiểu xà, chỉ thấy trong vòng khoảng nửa khắc, nó liền biến thành một con hung vật có sức công kích cực mạch. Trong nhất thời, xà kia liền lủi đến, tạp ngay một ngụm cho cái tên thần vệ đứng gần nó nhất, rồi lại hướng về đám đông mà trườn trườn.

Sự tình phát sinh đột ngột, mười ba  thần vệ đều không phòng bị. Tiểu xà kia giống như có kịch độc, người bị cắn trong nháy mắt đã gục xuống đất. Trong lúc nhất thời, mười hai tên thần vệ còn lại vì quá bối rối nên đã quên mất việc dùng tiếng sáo để khống chế con xà đang bay tới chổ đám đông kia. Đã vậy, tộc nhân bên ngoài lại không có ai chú ý đến biến cố đang phát sinh.

Mục Kỳ cách khá xa, cho dù đã phát hiện sự tình cũng không thể kịp lúc vượt qua thánh đàn cứu giúp. Mà người phản ứng trước hết cũng vẫn là Hạ Minh Hiên cùng La Giác đang canh giữ ở hai bên thánh đàn. Hạ Minh Hiên trước một bước phi thân nhập vào thánh đàn, đuổi tới trước mặt thần vệ bị rắn cắn, điểm trụ vài huyệt đạo bắt đầu sơ cứu. Còn lại La Giác thì tức tốc chỉ huy tất cả những người 

còn lạitrong đội thần vệ, ổn định tràng diện trước mắt.

Đội thần vệ canh giữ ở hai bên cũng rất nhanh chóng phản ứng lại, thập phần nhanh nhẹn đem những tộc nhân chắn ở bên ngoài. Những thần vệ còn lại ở trên thánh đàn cũng đều nhanh chóng ổn định cục diện, người cầm đầu nọ thậm chí đã bắt đầu thổi lên tiếng sáo, ý đồ khống chế tiểu xà có chút táo bạo tán loạn kia.

Nhưng mà không biết có phải vì chung quanh không có đồng bạn quen thuộc của mình hay không, mà tiểu xà kia cư nhiên không bị địch âm dẫn dắt, xà ta vẫn không ngừng tán loạn bò khắp nơi. Cũng may những thần vệ chung quanh đều là người có võ công, mặc dù không dám làm bị thương tiểu xà ngay trong lễ tế tự, nhưng việc né tránh nó cũng không phải không có khả năng. Nhưng cứ kéo dài như vậy, thật sự không phải là một biện pháp hay. Mặc dù người không dám đã thương xà, nhưng xà lại không hề cố kỵ người. Mục Kỳ nhìn một lát, đã có chút nhịn không được muốn đích thân chạy xuống trảm ngang con xà bạo loạn kia.

Ngay tại giờ phút này, tiểu xà kia làm như đã tìm được mục tiêu kế tiếp. Chỉ thấy nó nhanh như chớp, hướng về phía Hạ Minh Hiên đang cứu chữa cho thần vệ bị thương bay đi. Tốc độ của tiểu xà phi thường mau, thậm chí nó đã mở sẵn cái miệng đỏ như máu tùy thời cắn xuống. Mắt thấy con xà kia sắp cắn vào người Hạ Minh Hiên, những thần vệ còn lại tuy rằng vẫn đang cố dùng tiếng sao để dẫn dắt, nhưng bọn họ lại không có cách nào làm cho tiểu xà nọ đình chỉ động tác.

Ngay vào lúc nguy cấp đó, một đạo ngân quang chợt lóe, tiểu xà vẫn còn bay giữa không trung “phập” một tiếng bị cắt thành hai khúc rơi trên mặt đất. Nhìn thân thể của nó vẫn còn không ngừng run rẩy, mọi người chung quanh không khỏi một trận giật mình ngây ngẩn. Đây là lần đầu tiên có người trảm xà trong lễ tế tự, thật sự là làm cho mọi người giật nảy cả mình à.

Người động thủ là La Giác, hắn nheo mi như suy nghĩ, ánh mắt híp lại nhìn mọi người đang sững sờ, lãnh giọng giáo huấn, “Đều thất thần làm cái gì?! Hộ tống trưởng lão cùng thánh tử rời đi, kiểm tra thánh đàn còn có những con xà khác hay không, mau chóng di chuyển ngay cho ta!”

Bị tiếng rống này của La Giác lay tỉnh, mọi người rất nhanh đã khôi phục như bình thường. Tuy rằng trảm xà ở U Đồ vốn ngụ ý không tốt, nhưng vào thời điểm này ai cũng không biết phải nói cái gì để phản bác La Giác, chỉ có thể theo bản năng nghe theo La Giác an bài.

Mục Kỳ nhíu mày, tuy rằng Hạ Minh Hiên ở U Đồ danh vọng cao nhất, nhưng luận về cách xử sự tàn nhẫn quyết đoán, khiến cho tộc nhân ai ai cũng kinh hãi, e rằng La Giác lại ở trên đối phương một bậc.

Rất nhanh đã có một đoàn thần vệ chạy đến trước mặt Mục Kỳ cùng hai vị trưởng lão, thỉnh bọn họ rời đi: “Thánh tử, trưởng lão, thỉnh hồi tộc trước đi ạ!?”

Dù sao hai vị trưởng lão đã trải qua rất nhiều sự tình, gặp biến cố như vậy trừ bỏ mới đầu còn khẩn trương một chút, theo sau hai người rất nhanh liền bình phục tâm tình. Giản trưởng lão trước hết gật gật đầu, lạnh lùng ly khai. Còn lại Hà trưởng lão thì đi tới bên người Mục Kỳ, tính tượng trưng trấn an một hai câu, sau khi Mục Kỳ tỏ vẻ bản thân vô sự cũng liền ly khai.

Mục Kỳ cuối cùng nhìn thoáng qua Hạ Minh Hiên cùng La Giác vẫn còn đang bận rộn ở hiện trường, lạnh lùng nở nụ cười một chút, vẫy lui bọn thần vệ muốn đưa tiễn, liền mang theo Ảnh Thập ly khai.

Y ở U Đồ đã ba năm, tuy nói y vốn không muốn kế thừa U Đồ, nhưng người U Đồ đầu phải ai cũng nghĩ như y? Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, hai vị trưởng lão sợ là đã sớm trở về thương lượng làm thế nào để ứng đối nghi vấn của tộc dân, còn tại thánh đàn thì đã có Tả Hữu đại thần vệ Hạ Minh Hiên cùng La Giác lưu lại quản thúc. Ngược lại người “thánh tử” trên danh nghĩ là y, giờ khắc này lại là được người thỉnh hồi, không có việc gì để làm.

Bỗng nhiên, y có điểm tưởng niệm về Thịnh Kinh quá à! 

Ảnh Thập một hơi đi thẳng theo sau lưng Mục Kỳ, nhìn thấy Mục Kỳ đột nhiên cười lạnh, hắn liền nghi hoặc đi về phía trước từng bước, thấp giọng hỏi: “Mục thừa tướng, ngài không có việc gì đi?”

“Không có việc gì, rất tốt là đằng khác.” Mục Kỳ cười khẽ, mang theo Ảnh Thập trở lại thụ ốc của mình, “Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay chú ý bên ngoài một chút. Chuyện ở U Đồ không cần ngươi phải để ý.”

“Dạ!”

Y đã ở trong này ngây người quá lâu rồi. Đây chính là thời điểm nên ly khai, ba năm này nhìn xem mọi việc cũng không sai biệt lắm. Muốn cùng ai hợp tác, y cũng đã có quyết định. Chính là trước khi rời đi, y vẫn có một việc còn nghi vấn, nhất định phải điều tra cho sáng tỏ.
Bình Luận (0)
Comment