Danh tự đầy đủ của Giản trưởng lão là Giản Đức Diệu. Địa vị của ông tại U Đồ là gần với đại tộc trưởng nhất bên cạnh đó còn có Hà Diễn Hà trưởng lão. Mà ở hiện tại, hai vị cũng là hai trưởng lão còn lại sau cùng của U Đồ.
Phương thức truyền thừa của U Đồ là truyền thừa theo huyết thống, đều là từ tộc trưởng truyền cho thánh tử hoặc thánh nữ, cứ thế mà truyền qua từng thế hệ. Tộc trưởng là người có được quyền quyết định tuyệt đối, mà dưới quyền của tộc trưởng lại bố trí sáu vị trưởng lão để phụ tá. Các trưởng lão đều tự truyền thừa, sư truyền đồ hoặc phụ truyền tử đều do trưởng lão đương nhiệm chính mình quyết định. Chỉ có khi vì một số rủi ro mà vị trưởng lão đương nhiệm kia bị chặt đứt truyền thừa, vị trí trống ra đó mới có thể được tộc trưởng cùng các vị trưởng lão còn lại thương nghị có nên chấp nhận hay không.
Tộc trưởng đời trước của U Đồ chính là ngoại công Mục Kỳ, danh Kỳ Quỳnh. Ông đã dùng thái độ ôn hòa, quản lý U Đồ qua vài thập niên vẫn đều bình thịnh an khang, duy nhất điều đáng tiếc chính là, trừ bỏ mẫu thân Kỳ Linh của Mục Kỳ, ông không còn người con nào khác. Bởi vậy năm đó khi mẫu thân của Bộ Hoài Viễn rời đi mang theo mẫu thân Mục Kỳ bỏ trốn, tộc trưởng U Đồ cũng vị chuyện này mà bị chặt đứng nhánh truyền thừa.
Kỳ Quỳnh nhiều năm qua vẫn luôn muốn tìm gặp nữ nhi, đáng tiếc đến lúc chết cũng không thể gặp mặt. Trước khi chết, ông rốt cục đã không còn chấp nhất, đem công việc trong tộc tạm giao cho Hà trưởng lão xử lý, hơn nữa còn dặn dò Hà trưởng lão, vào thời khắc tất yếu liền đem vị trí tộc trưởng truyền cho người có năng lực.
Sau đó trong sáu đại trưởng lão lại có bốn vị lần lượt tạ thế, mà bởi vì tộc trưởng tiếp theo còn chưa nhậm chức, nên bốn người được bốn vị trưởng lão lựa chọn tạm thời tiếp nhận chức vụ chỉ có thể lộ vẻ cho có, không thể danh chính ngôn thuận hành sự. Bởi vậy trưởng lão của U Đồ hiện tại chỉ còn lại Hà trưởng lão cùng Giản trưởng lão.
Mấy năm nay, Hà trưởng lão cũng luôn luôn quan sát mọi người trong tộc. Ông thủy chung nhớ kỹ lời nhắc nhở của tộc trưởng đời trước, nếu đến khi tất yếu, liền tuyển người hiền tài tiếp nhận chức vụ. Mà thời điểm tất yếu hiển nhiên chính là lúc hai vị trưởng lão còn lại cũng qua đời. Bởi thế hai vị trưởng lão từ lâu đã thương lượng xong, nếu trước khi bọn họ qua đời còn chưa tìm được dòng dõi thuần túy của thánh tử, thì các vị trưởng lão sẽ chọn ra một người phù hợp trong những người được đề cử, kế thừa chức vụ tộc trưởng. Mà trước mắt, trong những người của bốn vị trưởng lão được đề tuyển, có hai người có năng lực xuất sắc nhất, không ai khác chính là hai vị tả hữu thần vệ trưởng Hạ Minh Hiên cùng La Giác, đương chấp hành mệnh lệnh trực tiếp từ hai vị trưởng lão.
Đội thần vệ chính là lực lượng quận sự chính của U Đồ, người quản lý đội thần vệ bình thường đều là thân tín của tộc trưởng. Mà việc để cho Hạ Minh Hiên cùng La Giác nhận chức trưởng thần vệ, cũng là vì tiện cho việc bồi dưỡng thế lực của bọn họ. Nếu Mục Kỳ không xuất hiện, có lẽ qua vài năm nữa, sau khi hai vị trưởng lão thoái vị hoặc qua đời, giữa Hạ Minh Hiên cùng La Giác sẽ được chọn ra một người tiếp nhận chức vụ tộc trưởng. Người còn thừa lại sẽ cùng người kế nhiệm được các vị trưởng lão khác để cừ nhậm chức trường lão.
Đáng tiếc, lúc Mục Kỳ ở Duyên Quốc, trùng hợp lại bị người của U Đồ đang ra ngoài tìm kiến nhìn thấy, hành tung được truyền về U Đồ, sau lại xảy ra một chuỗi sự kiện, cuối cùng Mục Kỳ bị thỉnh quay về U Đồ.
Tuy rằng Hà trưởng lão trước đó đã muốn nghĩ tới việc tuyển người hiền thượng vị, nhưng dù sao thánh tử đã tìm được, truyền thừa theo thông tục mới là điều đúng đắng. Do đó Hà trưởng lão vẫn phái người đem Mục Kỳ thỉnh trở về. Nhưng Mục Kỳ đối chức vụ tộc trưởng vốn không có hứng thú, y sở dĩ lưu lại, gần nhất là vì chuyện của Bộ Hoài Viễn tự chủ trương làm liều nên mới không muốn trở về. Thứ hai là bởi vì, y cũng biết do mẫu thân của mình trốn đi, mới khiến cho U Đồ trong mấy năm qua vẫn luôn gặp phải rất nhiều phiền toái, do đó y mới ở lại vì U Đồ tuyển lựa ra một tộc trưởng đời kế tiếp phù hợp nhất. Đương nhiên điều tối trọng yếu nhất cũng là vì y muốn tìm hiểu hung thủ đứng sau bức màn mang danh tìm người nhưng thật chất là đến truy sát, thậm chí thiếu chút đã khiến cho Bộ Hoài Viễn mất mạng. Thù này nếu không báo, y tất không nuốt nổi cơn nghẹn khí trong lòng.
Sau khi cùng La Giác gặp mặt, Mục Kỳ trên cơ bản đã xác định được người sẽ nhậm chức tộc trưởng tiếp theo. Đến lúc đó chỉ cần phối hợp thật tốt, tự nhiên sẽ không có vấn đề, mà việc kế tiếp chính là tìm người năm đó đã khởi xướng mọi chuyện. Để lời nhắn lưu lại cho Ảnh Thập, Mục Kỳ liền một mình đến chổ ở của Giản trưởng lão.
Phòng ốc ở U Đồ đều không khác gì nhau, thụ ốc chỉ dùng để nghỉ ngơi ngoạn nhạc, rất ít dùng để làm phòng chính. Cũng chỉ có mỗi Mục Kỳ là tâm huyết dâng trào chọn chổ này làm chổ ở cho mình, còn chổ ở của Giản trưởng lão vẫn là tiểu viện thanh gạch như bao người. Bởi vì Giản trưởng lão không thích ngoại nhân, nên xung quanh tiểu viện đều có rất ít người lảng vảng, chỉ có mấy người hạ nhân đang làm việc. (thanh gạch~ gạch hay đá màu xanh)
Sau khi Mục Kỳ đến nơi, bọn hạ nhân liền vội vàng chạy đi bẩm báo. Theo sau đó, một người liền dẫn Mục Kỳ đến đại sảnh, thượng trà rồi cung kính lui xuống. Một thoáng trôi qua, Giản trưởng lão liền xuất hiện. Ông lãnh mặt đứng ở cửa nhíu mày nhìn Mục Kỳ liếc mắt một cái, mới đi vào đại sảnh, đến khi cách Mục Kỳ còn vài bước thì ngừng lại, lạnh lẽo hỏi, “Thánh tử tiến đến có gì chuyện quan trọng sao?”
Mục Kỳ bưng lên chén trà do hạ nhân đưa tới nhấp một ngụm, vị đạo cực kỳ kém, quả thực trà nước ở U Đồ không sao có thể vào miệng được. Khẽ nhíu đầu chân mày, buông chén trà, y mới hơi dựa thân mình vào lưng ghế tựa, có chút trầm giọng bảo: “Chỉ là có chút vấn đề cần thỉnh giáo Giản trưởng lão, Giản trưởng lão mời ngồi.”
Giản trưởng lão nghe vậy nhíu mày nhìn nhìn Mục Kỳ, tiếp tục lãnh mặt chọn một chỗ cách vị trí của Mục Kỳ hơi xa ngồi xuống, ngữ khí hơi trầm xuống: “Thánh tử có chuyện mời nói, thuộc hạ còn có chuyện quan trọng muốn làm, sợ là không thể ở đây lâu cùng thánh tử.”
Lời này xem như nói ra rất bất kính, nhưng Mục Kỳ cũng không thèm để ý. Giản trưởng lão trừ bỏ ngày đầu tiên khi gặp mặt y là rõ ràng kích động đến giật mình, thì mãi về sau ông vẫn luôn trốn tránh y. Thời điểm chạm mặt lại trưng ra bộ dạng lạnh lùng thản nhiên, còn mang vài chút thái độ địch ý, Mục Kỳ đến nay cũng đã quen với việc này. Tuy rằng y không biết Giản trưởng lão này rốt cuộc vì sao lại có thành kiến với mình, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể quy kết là do đối phương đại khái cũng như đại bộ phận tộc dân bình thường khác có chút không ủng hộ vị thánh tử đã du đãng bên ngoài hơn ba mươi năm này đi!?
“Sẽ không chậm trễ thời gian của Giản trưởng lão, chính là có vài vấn đề muốn thỉnh giáo Giản trưởng lão.” Mục Kỳ ngắm nghía chén trà trong tay, sau lại liếc mắt nhìn Giản trưởng một cái, mới từ từ lên tiếng: “Nghe nói mấy năm nay Giản trưởng lão luôn luôn phái người tìm ta cùng với mẫu thân, trái lại vất vả trưởng lão mấy năm nay…Hai mươi ba năm trước, lúc ta ở tại Thịnh Kinh đã gặp được một người U Đồ, không biết có phải là do trưởng lão phái tới không?”
“Hai mươi ba năm trước?” Giản trưởng lão nheo mắt lặp lại một lần, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Thuộc hạ được phái đi tìm thánh tử cùng thánh nữ lúc trước rất nhiều, không biết thánh tử là muốn chỉ người nào?”
Mục Kỳ buông cái chén trong tay, chậm rãi đứng dậy đến gần Giản trưởng lão, gắt gao theo dõi ông, lãnh âm đáp, “Giản trưởng lão đúng là quý nhân hay quên chuyện. Mục Kỳ trái lại cũng muốn hỏi, người Giản trưởng lão phái đi là do nhận mệnh tìm người hay là để tùy ý hạ sát thủ với người khác? Hoặc là trực tiếp đối ta hạ sát thủ?”
Giản trưởng lão không nhúc nhích, ngồi y nguyên ở vị trí của mình. Theo sau, ông lại hơi hơi ngẩng đầu nhìn hướng Mục Kỳ, sắc mặt bất biến, nhưng mâu sắc lại ẩn ẩn có chút biến hóa, “Thuộc hạ phái ra chỉ nhận một chỉ lệnh, chính là mang về thánh tử cùng thánh nữ tiền nhiệm, những việc còn lại hiển nhiên là hết lòng vì chủ mà hành sự, ý này của thánh tử là như thế nào?”
Mục Kỳ nhìn chằm chằm Giản trưởng lão, cả người tản mát ra hơi thở lãnh liệt, gằn từng tiếng lạnh lùng nói: “Tự nhiên là…Nợ máu trả bằng máu!”
Sau khi nói xong một chữ cuồi cùng, Mục Kỳ không hề dong dài, trực tiếp tung chưởng chụp qua. Ánh mắt của Giản trưởng lão ngưng trệ trong chốc lát, song chưởng lập tức vỗ một phát lên tay vịn của ghế, bay lên cao, sau rơi xuống từ giữa không trung lại tung ra một chưởng lực.
Thấy chưởng lực đầu tiên đã thất bại, Mục Kỳ nhanh chóng thu hồi hơi thở, lập tức dậm chân đề sức, nhảy về phía trước, lại ngưng khí tung chưởng, biến hóa vô thường. Sắc mặt Giản trưởng lão càng thêm ám trầm, đôi mắt bộc phát sự giận dự, liên tục lui về phía sau né tránh, tức giận quát: “Thánh tử! Chớ bức bách lão phu.”
Mục Kỳ cười lạnh, tốc độ càng thêm mau chóng, “Giản trưởng lão có cái công phu gì thì cứ việc xuất ra, Mục Kỳ sẽ một đối một ngay đây!” Nghĩ đến Bộ Hoài Viễn nằm trong vũng máu năm đó, ánh mắt Mục Kỳ liền có chút ửng đỏ, cảm xúc càng thêm kích động, “Người của Giản trưởng lão phái ra xuống tay âm ngoan không lưu chút tình, nếu theo như lời Giản trưởng lão chỉ vì mang ta cùng với mẫu thân về, lại như thế nào có thể như thế? Chỉ sợ cho dù mang thi thể của ta về cũng không sao cả đi!?”
Mục Kỳ kế thừa công phu của Liễu Vô Mộng, những thứ học được đều chính là võ học chính tông của Vô Âm, tự nhiên không hề kém cỏi. Giản trưởng lão né tránh qua lại, dần dần rơi vào thế hạ phong, một mặt lại bị chưởng phong ập thẳng đến vài cái, hơi lộ ra vẻ chật vật, ngược lại bắt đầu vươn tay đón đỡ: “Thánh tử lúc này không phải đã bình an rồi sao? Trái lại thuộc hạ của lão phu đã bị chặt đứt tin tức hơn hai mươi mấy năm qua, thánh tử còn muốn đến chất vấn lão phu!?”
Đối Giản trưởng lão mà nói, người mà ông phái ra ngoài hơn hai mươi ba năm trước đã căn bản không nhớ rõ. Người mà ông phái ra ít nhất hơn cả trăm, sau bị mất tích rồi chặt đứt liên hệ cũng rất nhiều, ông căn bản cũng không quá để ý. Nay nghe Mục Kỳ nói như vậy ông mới ẩn ẩn có chút ấn tượng, càng đối với chất vấn của Mục Kỳ không khỏi phát hỏa trong lòng.
Mục Kỳ nghe vậy càng thêm cả giận: “Người nọ muốn giết ta, đã bị sư phụ ta một kiếm chém chết. Nhưng hắn ta đã làm cho một người quan trọng của ta phải bị thương, thiếu nợ máu còn không hoàn trả, nếu là người do Giản trưởng lão phái đến, thì Giản trưởng lão hãy thay hắn nhận lấy đi!”
Mục Kỳ lại lần nữa thả người nhảy về phía trước, cùng Giản trưởng lão đối khán mấy chiêu, lại vẫn không thể phá vỡ thế cục, trong lòng lửa giận càng bốc cao. Y trở mình vỗ mạnh một chưởng lên bàn trúc, đem chén trà huy bay về phía Giản trưởng lão, theo sau lại đề khí nhón chân, thừa dịp Giản trưởng lão đón đỡ chiếc chén kia, y lại ngưng khí đánh về phía đối phương, hung hăng vỗ mạnh vào vai của Giản trưởng lão.