Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 54

Mục Kỳ vừa nghe Minh nhi kêu đói, liền lập tức phản ứng lại, đẩy Bộ Hoài Viễn ra, đi trở về bên giường sờ sờ đầu Minh nhi, “Minh nhi đói bụng sao, muốn ăn cái gì?”

Bộ Hoài Viễn bị đẩy ra lại bất đắc dĩ cười cười, cũng đi trở về bên giường.

Minh nhi bỉu môi, đầu tiên là nhìn nhìn Bộ Hoài Viễn, gặp Bộ Hoài Viễn đang mỉm cười đứng ở một bên, mãi vẫn không có lên tiếng, Minh nhi mới chuyển hướng Mục Kỳ xem xét một chút, cúi đầu nột nột nói: “Không muốn ăn đồ ăn nơi này.”

Ánh mặt Mục Kỳ hiện giờ đã mang đầy nét tươi cười, y biết Minh nhi không quen ăn đồ của U Đồ, cho nên đã sớm tính đến chuyện xuống bếp. Khẩu vị thức ăn ở U Đồ vốn khác biệt rất lớn với Trung Nguyên, thời điểm Mục Kỳ vừa tới nơi cũng không thể dung nhập được với nơi này, chỉ có thể tự mình làm chút thức ăn Trung Nguyên đơn giản cho qua bữa. Dần dà cũng luyện được chút trù nghệ, đúng là so với năm đó tại An Quốc Hầu phủ đã tốt hơn rất nhiều.

“Minh nhi muốn ăn cái gì, phụ thân làm cho ngươi được không?” Giờ phút này, vẻ mặt của Mục Kỳ đều tràn đầy sự sủng nịch, so với biểu tình lạnh lùng không chút động dung thương ngày đã nhu hòa đi rất nhiều.

Minh nhi ngồi ở trên giường nhìn nhìn hai người, sau lại cúi đầu hết nửa ngày không chịu lên tiếng. Dù sao vẫn là một đứa nhỏ, chỉ có thể phân rõ thích cùng không thích, ngươi nếu hỏi hắn muốn ăn cái gì, sợ là ngay cả tên đồ ăn cũng nhớ không nổi, cuối cùng nhóc con chỉ có thể vụt sáng hai mắt nhìn Bộ Hoài Viễn cầu cứu.

Bộ Hoài Viễn cười khẽ, tiến lên ôm Mục Kỳ cùng Minh nhi, cúi đầu ở bên tai Mục Kỳ nhẹ giọng nói: “Ngươi hỏi con làm gì, con còn rất mơ hồ, như thế nào không thấy Tiểu Kỳ hỏi vi phu muốn ăn cái gì hửm?”

Mục Kỳ thấy chính mình giống như Minh nhi bị Bộ Hoài Viễn ôm vào trong ngực, sắc mặt nhịn không được có chút hồng, còn âm thầm trách cứ Bộ Hoài Viễn có chút chẳng phân biệt được trường hợp. Nhưng cho dù có đẩy cũng đẩy không ra, lại không dám dùng sức, cuối cùng y chỉ đành phải trừng mắt nhìn hắn liếc liếc vài cái thị uy, “Đừng đùa giỡn!”

“A, ta còn chưa có nếm qua món ăn của Tiểu Kỳ nha.” Bộ Hoài Viễn cười cười tựa đầu vào trên vai Mục Kỳ, tiếng nói lười biếng nhẹ nhàng vang lên. Một bên tay còn đang nhu nhu đầu Minh nhi, làm cho Minh nhi chỉ biết ngơ ngác nhìn nhìn hai người.

Mục Kỳ thấy biểu tình vô lại còn có chút làm nũng của Bộ Hoài Viễn, trong lòng phiên cái xem thường, khóe miệng lại theo bản năng gợi lên, “Ta nấu mì cho ngươi ăn, được chưa?”

Bộ Hoài Viễn cười gật gật đầu, “Tốt a.” 

Minh nhi tuy rằng không hiểu hai cái phụ thân đang làm những gì, nhưng nghe đến có ăn cũng lập tức hùa theo gật gật đầu, “Ăn mì nha!”

“Ta đây đi chuẩn bị, ngươi trông Minh nhi, đừng có chạy loạn tung tung!” Mục Kỳ nói xong cũng không quản Bộ Hoài Viễn, chính mình ôm lấy Minh nhi cười dặn vài câu, liền đẩy cửa ra ngoài.

Thụ ốc chính là địa phương Mục Kỳ vẫn nghỉ ngơi vào ngày thường, phòng bếp tự nhiên không thể xây trong này. Mục Kỳ mang theo Ảnh Thập đi đến tiểu phòng bếp vẫn hay dùng, Ảnh Cửu thì đang canh giữ ở cửa. Lúc này tin tức Mục Kỳ bệnh nặng đã muốn lan truyền khắp U Đồ, tộc dân bình thường vẫn đối thánh tử luôn ru rú trong nhà kia cũng không hiểu cho lắm, chưa nói tới sẽ có cảm tình gì. Nhiều nhất bất quá chỉ là một loại tín ngưỡng, lúc này lại bị bọn người của Hà trưởng lão răn dạy không được tới gần, trừ bỏ Phó Nguyệt, tự nhiên không có ai lại đi quấy rầy Mục Kỳ. Mục Kỳ cũng có thể yên tâm hoạt động ở trong khu vực của mình.

Mà sau khi Mục Kỳ rời khỏi, Bộ Hoài Viễn liền thu hồi luôn tươi cười ôn nhu, ngược lại nghiêm túc nhìn Minh nhi. Minh nhi từ nhỏ liền rất hiếm khi nhìn thấy Bộ Hoài Viễn, khó được vài lần Bộ Hoài Viễn ôn nhu sủng nịch. Lần đầu nhìn thấy Bộ Hoài Viễn nghiêm túc như vậy, bảo bảo lập tức bị dọa đến không dám thở mạnh.

Bộ Hoài Viễn gặp Minh nhi như thế, thở dài một hơi, cười thầm chính mình lại sinh khí với con nít. Huống chi bảo bảo còn là con trai của mình, có cái gì không đúng thì chậm rãi dạy lại là được. Nghĩ nghĩ, hắn liền nâng tay nhu nhu tóc Minh nhi, phóng nhuyễn thanh âm nói: “Minh nhi sợ cha sao?”

Minh nhi mím môi cuống quít lắc lắc đầu, lại do dự gật gật đầu, cuối cùng có chút không biết làm sao nhìn Bộ Hoài Viễn.

Bộ Hoài Viễn cười cười, đem Minh nhi ôm lấy, bắt đầu mặc quần áo cho con, “Kia, Minh nhi thích cha sao?”

“Thích.” Minh nhi lúc này trái lại thực nghiêm túc gật gật đầu. 

“Kia Minh nhi không thích phụ thân sao?” Giúp Minh nhi mặc y, Bộ Hoài Viễn lại cầm lấy chiếc khăn, lau mặt cho Minh nhi.

“Ngô… thích, thích ạ.” Lúc này Minh nhi vốn không có kiên định, nghĩ nghĩ một hồi mới nhỏ giọng đáp lời.

Bộ Hoài Viễn than nhẹ, Minh nhi từ nhỏ đã sinh hoạt tại Vô Âm đảo, tuy rằng hắn trước đó vì phải vội vàng tĩnh dưỡng cũng rất ít tự mình quản giáo Minh nhi, nhưng dù sao vẫn thường xuyên gặp mặt con. Nhưng Mục Kỳ từ lúc Minh nhi sinh ra liền rời đi, trong ba năm qua, Minh nhi cũng không gặp được Mục Kỳ. Người trên đảo lại không biết chuyện của Mục Kỳ nên căn bản cũng không kể chuyện của y cho con biết. Mà hắn trước giờ vẫn nghĩ Minh nhi tuổi còn nhỏ, cũng không có cùng Minh nhi nói nhiều về chuyện này, bởi vậy mới khiến cho Minh nhi đối Mục Kỳ xa lạ đến thế. Hiện tại nghĩ lại, đây cũng là lỗi sai của hắn.

Đem Minh nhi đã rửa mặt chải đầu xong đứng ngay ngắn, Bộ Hoài Viễn nửa quỳ ở trước mặt Minh nhi, ôn nhu hỏi: “Minh nhi về sau không thể ở trước mặt phụ thân nói ra những lời như vừa nãy, phụ thân sẽ bị thương tâm, biết không?”

Minh nhi cắn cắn môi, ủy khuất nhìn Bộ Hoài Viễn, tiểu hài tử tính tình vốn ngây thơ thuần phát nhất. Minh nhi tuy rằng sớm thông tuệ, biết được nhiều thứ, nhưng vẫn chưa biết cách che dấu cảm tình. Bé từ nhỏ đã được người trên đảo nuôi nấng, đối Bộ Hoài Viễn trong lòng vẫn rất sùng bái cùng yêu thích. Nhưng còn về Mục Kỳ, bé bất quá chỉ mới được nghe nhắc đến gần đây, mọi chuyện cũng là Bộ Hoài Viễn đột nhiên nói cho bé biết phải đi đón “phụ thân” của bé. Đối với cái người phụ thân đột nhiên xuất hiện, còn đoạt đi “a cha” yêu quý của bé, lại vứt bỏ bé ba năm không quan tâm, Minh nhi tự nhiên không thể nhanh chóng tiếp nhân được. Hơn nữa Bộ Hoài Viễn lại vì Mục Kỳ hung với bé, Minh nhi lại càng cảm thấy ủy khuất.

“Phụ thân vì Minh nhi chịu rất nhiều khổ, vì sinh ra Minh nhi thiếu chút nữa đã mất mạng. Trên đời này người hiểu rõ Minh nhi nhất chỉ có phụ thân, Minh nhi còn muốn chán ghét phụ thân sao?” Bộ Hoài Viễn biết Minh nhi tuy rằng còn nhỏ, nhưng thực thông minh, rất nhiều chuyện vừa nói bé con đã hiểu, cho nên hắn liền nghiêm túc nói chuyện với Minh nhi một phen.

Minh nhi lắc lắc đầu, đôi mắt nhỏ đã có chút hồng hồng. Bé còn chưa hiểu được những khổ cực mà phụ thân phải chịu đựng trong lời a cha nói là gì. Chính là bé một mặt rất ủy khuất, một mặt lại cảm thấy bị a cha nói như vậy cứ cảm thấy chính mình quả thật rất xấu, trong lòng nhất thời khổ sở không thôi.

Bộ Hoài Viễn vỗ nhẹ lên đầu Minh nhi, tiếp tục ôn nhu nói, “Phụ thân rời đi Minh nhi là vì cha, là cha làm chuyện sai lầm làm cho phụ thân chịu khổ. Cho nên Minh nhi về sau phải giúp cha cùng nhau hống phụ thân vui vẻ, hảo hay không hảo?”

“Minh nhi đã biết, Minh nhi giúp a cha, Minh nhi thích phụ thân.” Minh nhi hung hăng gật đầu thật mạnh, còn lộ ra vẻ mặt kiên định.

Bộ Hoài Viễn cười cười, đem Minh nhi ôm đến, “Minh nhi ngoan, đi, chúng ta đi nhìn xem phụ thân làm mì xong chưa.”

Minh nhi ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Bộ Hoài Viễn, hai cha con thong thả rời khỏi thụ ốc, dưới sự dẫn đường của Ảnh Cửu đi thẳng đến phòng bếp.

Tại trù phòng, Mục Kỳ vừa mới đem mì nấu hảo, đang đổ vào bát chuẩn bị đưa trở về, liền nhìn thấy Bộ Hoài Viễn ôm Minh nhi đi tới, nhíu nhíu mày buông bát nghênh đón, “Ngươi như thế nào đem Minh nhi mang nơi này, toàn là khói với dầu, bẩn chết.”

“Chúng ta đợi không kịp à, nên mới tới tìm người, đúng không Minh nhi?” Bộ Hoài Viễn mỉm cười.

Minh nhi nghe vậy vội vàng gật gật đầu phụ họa, còn hướng Mục Kỳ cười toe toét, lại thật cẩn thận kêu, “Phụ thân, Minh nhi đói bụng, ăn mì na!”

Mục Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười, y phát hiện Bộ Hoài Viễn lần này đến đây, đúng là so với dĩ vãng càng trở nên vô lại hơn mấy phần. (a ấy đang tiến đến con đường phúc hắc công ấy mà:3)

Bộ Hoài Viễn trước kia luôn nghiêm trang, rất ít nháo loạn như vậy, bất quá nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề của Minh nhi, Mục Kỳ lại nhịn không được cười ra tiếng, “Đói bụng cứ tới đây ăn đi, ở chỗ này ăn là được.”

Phòng bếp này không lớn, vốn là chổ Mục Kỳ thường hay nấu ăn mỗi ngày. Bất quá bởi vì Mục Kỳ cũng lười bưng đồ trở về thụ ốc, bởi vậy trong trù phòng vẫn luôn đặt sẵn bàn ghế. Giờ phút này, y cũng liền rõ ràng đem mì bưng lên bàn, dẫn Bộ Hoài Viễn cùng Minh nhi vào chổ ngồi.

Bộ Hoài Viễn cùng Minh nhi liếc mắt một cái, hai người đều cười đến vui vẻ. Bộ Hoài Viễn hạ eo đem Minh nhi phóng lên mặt đất, Minh nhi lập tức loạng choạng thân mình cọ cọ chạy đến phía sau Mục Kỳ, túm túm góc áo của y, mềm mềm hô, “Phụ thân, ôm.”

Mục Kỳ cả kinh, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Minh nhi đang trưng vẻ mặt chờ mong đứng phía sau, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Hôm qua Minh nhi còn ôn ào nói sợ y, sao giờ lại đột nhiên thân cận với y như vậy? Y theo bản năng nhìn về phía Bộ Hoài Viễn, chỉ thấy Bộ Hoài Viễn cười đến vẻ mặt vô tội.

“Phụ thân…” Minh nhi chu chu mỏ, lại mềm nhẹ kêu một tiếng, thanh âm còn mang theo chút ủy khuất. Mục Kỳ trong lòng căng thẳng, cũng bất chấp suy nghĩ, vội vàng cúi người ôm Minh.

“Tốt lắm, ăn mì ăn mì.” Bộ Hoài Viễn lúc này lại ho nhẹ một tiếng, tười cười trước một bước ngồi vào bàn. Mục Kỳ tuy rằng trong lòng còn chưa biết rõ Bộ Hoài Viễn đã nói những gì, bất quá nhìn nhi tử nguyện ý thân cận, y vẫn rất cao hứng. Nghĩ thế y liền ôm Minh nhi đi trở về bên cạnh bàn.

“Minh nhi, tự mình ăn.” Đợi mọi người đều ngồi vào chổ, Mục Kỳ còn muốn thuận tiện uy Minh nhi ăn, Bộ Hoài Viễn đã trực tiếp đem chén nhỏ đẩy đến trước mặt Minh nhi.

Lúc này Minh nhi cũng phi thường phối hợp theo, từ trong lòng Mục Kỳ chui ra, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế cầm lấy chiếc đũa chọt chọt vào chén nhỏ, một ngụm lại một ngụm từ từ nhai a nhai.

Bởi vì Minh nhi tuổi còn nhỏ, Mục Kỳ đã cố ý nấu chén mì hơi nhuyễn cho con, đối việc nhai nuốt cũng dễ dàng hơn. Tuy rằng Minh nhi mới ba tuổi, nhưng mỗi khi ăn cái gì đều phi thường có quy củ, từ điểm này cũng có thể thấy được những ngày Minh nhi ở trên đảo, đã được giáo dục rất tốt.

“Đừng nhìn nữa, chính ngươi ăn trước à.” Bộ Hoài Viễn thấy Mục Kỳ nhìn chằm chằm Minh nhi xuất thần, nhịn không được lên tiếng đánh gãy.  

Mục Kỳ lúc này mới lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng cúi đầu ăn chén của mình.

“Ân, mì nấu thật sự là không sai, có thể sánh bằng tay nghề của ta, thậm chí còn tốt hơn nhiều.” Bộ Hoài Viễn một bên chậm rì rì ăn, một bên nịnh nọt cười nói.

Mục Kỳ biết Bộ Hoài Viễn đang nhớ tới chuyện năm đó tại An Quốc Hầu phủ, y đã nấu mì cho hắn ăn. Bất động thanh sắc cong cong khóe môi, y cũng là bởi vì trước đó đột nhiên nghĩ đến chuyện này, mới có thể đề nghị đi nấu mì, cũng là vì muốn mượn chuyện này hồi ức lại một phen. Bất quá nếu luận trù nghệ giữa hai người, Mục Kỳ tuyệt đối so với Bộ Hoài Viễn cao tay hơn rất nhiều. Dù sao trong ba năm này nếu nói y có cái gì tiến bộ,thì trù nghệ tuyệt đối là xếp thứ nhất.

“Như vậy ta cùng Minh nhi về sau có lộc ăn rồi.” Bộ Hoài Viễn cười nói, Minh nhi một bên nhét mì đầy một miệng, một bên còn làm vẻ mặt đồng tình gật gật đầu, đối với trù nghệ của Mục Kỳ, khẳng định là rất thưởng thức.

Mục Kỳ không có quan tâm đến hai người, tự nhiên ăn phần của mình, nhưng khóe miệng giơ cao đã biểu lộ rõ ràng tâm tình cao hứng của y.
Bình Luận (0)
Comment