Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 9

Mục Kỳ đi theo đội ngũ nghênh đón, rất nhanh đã đi vào Lâm Diệp. Dưới sự tiếp đãi của Mộ Dung Tuyên, nhiều ngày qua y cũng đã gặp được Duyên Đế, Nhị hoàng tử Mộ Dung Cẩm, Tứ hoàng tử Mộ Dung Thanh cùng với quốc sư Diệp Thiên Thành cùng ngoại công của Nhị hoàng tử Cảnh Dương. Mấy người này đều là những nhân vật mấu chốt của Duyên Quốc hiện nay, bởi vậy Mục Kỳ vẫn luôn âm thầm cẩn thận đánh giá bọn họ một phen.

So với Mộ Dung Tuyên thong dong rộng lượng, Mộ Dung Cẩm lại nhiều hơn vài phần khí thế cường ngạnh. Cách đối nhân xử thế luôn lộ ra vẻ cao ngạo ta đây là hoàng tử, tuy rằng cũng có một chút học thức chân thật, nhưng cái khó là không thể làm cho người ta cảm thấy được đủ khí độ để sánh bằng người có tài thực thụ. Khó trách Duyên Đế không thích người con trai này cho lắm. Mà một vị khác từng được đồn đãi là người thừa kế mà Duyên Đế hướng vào là Tứ hoàng tử Mộ Dung thanh, lại rất ôn hòa lễ độ. Từ góc độ nào đó mà nói, Mộ Dung Tuyên cùng hắn trái lại có chút tương tự, bất quá so với Mộ Dung Tuyên lúc nào mặt cũng không chút đổi sắc chậm rãi nói chuyện với y, thì Mộ Dung Thanh có vẻ kém ăn nói hơn một ít. Nếu như thế, Mục Kỳ trái lại càng thêm tin tưởng vào những suy đoán của Bộ Hoài Viễn trước đó, Duyên Đế có lẽ là muốn Mộ Dung Tuyên kế vị. 

Bất quá dù sao đây cũng chỉ là phỏng đoán, Duyên Đế tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng thủ đoạn mà ông ta sử dụng vẫn phi thường khéo léo đưa đẩy. Cho dù là việc phái Mộ Dung Nghiêu đến Chiêu Quốc nằm vùng nhiều năm như thế, cũng không hề lộ ra bất kì sơ hở nào để cho Chiêu Quốc bắt được nhược điểm. Đến lúc xảy ra chuyện, toàn bộ mọi trách nhiệm cũng đều bị bọn họ phủi đi sạch sẽ. Mà hiện tại, khi đối mặt với vài vị hoàng tử, Duyên Đế lại thể hiện ra như mình đối xử rất bình đẳng. Cho dù có chút bất công, cũng làm cho người ta thấy rõ ràng là thiên hướng về Tứ hoàng tử Mộ Dung Thanh chứ không phải Thất hoàng tử Mộ Dung Tuyên.

Về phần quan hệ giữa các vị hoàng tử, tuy rằng mới quan sát không lâu, nhưng Mục Kỳ vẫn cảm giác được rõ ràng, Mộ Dung Cẩm luôn rất chú ý đến Mộ Dung Thanh, nhưng đối với Mộ Dung Tuyên trái lại rất ít đề phòng. Còn Mộ Dung Thanh lại luôn thoái nhượng Mộ Dung Cẩm khí thế bức nhân, tựa hồ là thật sự không muốn tranh chấp. Mà Mộ Dung Tuyên quả thật là một nhân vật lợi hại thật sự, nhìn sợ qua có thể thấy được hắn luôn xử lý rất tốt mối quan hệ với hai người kia.

Mục Kỳ hí mắt, ở trong phòng qua lại vài bước, xem ra trong mấy vị hoàng tử này người quả nhiên cần chú ý nhiều nhất chính là Thất hoàng tử Mộ Dung Tuyên. Hơn nữa Mộ Dung Tuyên này tựa hồ còn là đồ đệ của quốc sư Diệp Thiên Thành. Nghĩ đến những điều Bộ Hoài Viễn từng nói qua, Diệp Thiên Thành có khả năng sẽ ủng hộ thế lực của Mộ Dung Tuyên, Mục Kỳ không tự giác được nhíu nhíu mày.

Bộ Hoài Viễn đã dặn y đặc biệt chú ý ba người, trừ bỏ đám người Mộ Dung Cẩm và Cảnh Dương ra, thì hai người kia Mục Kỳ đều không thể đoán ra được. Quốc sư Diệp Thiên Thành y chỉ có thể vội vàng nhìn qua sơ lược, chỉ cảm thấy người này lạnh lùng cao thâm, khó có thể nhìn thấu. Lăng Chiến thì hoàn toàn không gặp mặt, nghe nói là sau khi Lăng Chiến thoái ẩn thì liền rất hiếm gặp người ngoài.

Tuy rằng không thu được nhiều tin tình báo lắm, nhưng lần này có được chút thu hoạch này cũng xem như không uổng công. Mục Kỳ nghĩ nghĩ, chuyến đi này đã kéo dài nhiều ngày, y cũng nên trở về rồi. Đi đến trước án thư ngồi xuống, Mục Kỳ giữ lấy đầu xoa xoa thái dương. Có lẽ là trong thời gian ở lại Duyên Quốc này, mỗi một lời nói mỗi một cử chỉ đều phải vô cùng cẩn thận chú ý, cho nên mấy ngày qua y đều cảm thấy rất mệt mỏi. Hơn nữa rời xa Thịnh Kinh đã một thời gian, trong lòng y càng ngày càng tưởng niệm Bộ Hoài Viễn, chỉ muốn ngay lập tức có thể nhìn thấy người đó bình an đứng ở trước mắt mình.

Mục Kỳ tự giễu cười cười, nhiều năm như vậy, y vẫn cứ như vậy ỷ lại đối phương. Y không khỏi nhớ đến thời điểm xảy ra chuyện năm đó, cho dù đau đớn như vậy khó chịu như vậy, Bộ Hoài Viễn vẫn lo bảo hộ y an ủi cho y. Còn bản thân y thì chỉ biết khóc lóc hoàn toàn không giúp được gì…Cho dù mấy năm nay y đã liều mạng cố gắng, muốn có được năng lực bảo hộ Bộ Hoài Viễn, nhưng người phải dựa vào đối phương mới có thể chống đỡ được bản thân mình vẫn luôn là y.

Một trận tiếng bước chân vang lên từ phía ngoài phòng, Mục Kỳ thu lại nét tươi cười, chỉ chốc lát tiếng đập cửa liền truyền đến, vừa nhẹ lại ngắn ngủi, Mục Kỳ hơi hơi ngồi thẳng người, nhẹ giọng lên tiếng: “Vào đi!”

Người bước vào cửa chính là ảnh vệ phụ trách truyền lời, lúc bình thường hắn đều cải trang thành người hầu đi theo đội ngũ hộ tống. Hiện tại đối phương vẫn là một thân trang phục tác phong của hạ nhân, vừa bước vào liền đóng chặt cửa lại, cung kính thi lễ với Mục Kỳ, “Thừa tướng gia!”

“Ân, sự tình an bài như thế nào rồi?”

“Hồi tướng gia, tất cả những ám tuyến tại Duyên Quốc đều đã mất đi liên lạc. Hẳn là tất cả mọi người đều đã toàn bộ hy sinh, nhưng trước khi chúng ta rời khỏi Thịnh Kinh, ảnh sát vệ vẫn còn thu được tin tức truyền về, phỏng chừng chuyện này đã xảy ra sau khi chúng ta rời khỏi.” Người nọ sắc mặt ngưng trọng lại thập phần bình tĩnh nhìn Mục Kỳ, nhẹ giọng đáp lời, “Mấy năm này, tin tức truyền về từ Duyên Quốc đã càng lúc càng không có giá trị, Hầu gia đã sớm suy đoán nội tuyến ở đây đã xảy ra vấn đề. Nhưng bởi vì liên lạc vẫn chưa bị đứt đoàn, chỉ nói là Duyên Quốc có chút phòng bị quá kín kẽ. Nhưng lần này toàn bộ đã mất đi liên lạc, nghĩ đến hẳn là Duyên Quốc đã sớm phát hiện nội tuyến của chúng ta, nếu một lần nữa bố tuyến lại thì chỉ sợ sẽ có nhiều trắc trở.”

Mục Kỳ gật gật đầu, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà đã có thể diệt trừ toàn bộ nội ứng, hiển nhiên không có khả năng là mới phát hiện gần đây. Như vậy càng chứng minh, Duyên Quốc chí ít đã tra được những tay trong này từ trước, nhưng lại không tiêu trừ toàn bộ mà chỉ thả lỏng để cho bọn họ truyền lại tin tình báo đã được không chế tốt. Ắt hẳn đây chính là phương châm hành động của Duyên Quốc, gần nhất có thể thả lỏng cảnh giác của Chiêu Quốc, một mặt lại nắm giữ chặt chẽ những nội ứng đã bại lộ trong tay.

Bất quá bọn họ vừa đến Duyên Quốc, toàn bộ những tay trong này đều đã bị thanh trư. Xem ra Duyên Quốc đối với chuyện Mộ Dung Nghiêu cùng với kế hoạch trù bị nhiều năm đã bị hủy diệt không phải là hoàn toàn không lo ngại. Hơn nữa những chuyện này hiển nhiên cũng là một cách thị uy ngầm với bọn họ, cũng là để báo cho Chiêu Quốc biết, ta có nằm vùng ngươi cũng có nội ứng. Hai bên ai cũng đều không hề vô tội, tự biết rõ chuyện tình trong lòng mình là tốt nhất. Luật chơi chính là ai có thể quang minh chính đại làm những chuyện bất lương mà không để cho người kia biết, cuối cùng sẽ đạt thắng lợi.

Xem ra, dã tâm của Duyên Quốc trong mấy năm nay quả thực không hề nhỏ, chính là không biết chiêu thức này đến tột cùng là do ai đưa ra. Duyên Đế xử sự khéo đưa đẩy sẽ không làm kịch liệt như vậy. Mộ Dung Thanh người cũng như tên rất thanh cao, cũng tuyệt đối không phải là loại người tâm cơ. Mộ Dung Tuyên tuy rằng tâm tư thâm trầm, nhưng trong đoạn thời gian tiếp xúc vừa qua, Mục Kỳ cảm thấy Mộ Dung Tuyên cùng Dung Sở Hoa có vài điểm tương tự, lúc làm việc cũng sẽ không phải kẻ không để lại đường lui cho mình, như vậy người có khả năng nhất chính là Mộ Dung Cẩm.

Mục Kỳ không khỏi nhíu mi, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Mặc dù phương thức xử sự bất đồng, nhưng mấy vị hoàng tử Duyên Quốc này thật đúng là không thể khinh thường.

“Lưu vài người lại Lâm Diệp đợi mệnh lệnh, những người còn lại trước theo ta hồi Thịnh Kinh. Những người ở lại phải biết che dấu thân phận thật tốt, đừng để bị bại lộ, sự tình hiện tại nhất thời cũng không vội.” Mục Kỳ nghĩ nghĩ phân phó vài câu, theo sau lại hướng người nọ hỏi: “Tin tức của Lạc Vương có tra được gì không?”

“Hồi tướng gia, vẫn chưa điều tra được tin tức lúc Lạc Vương ở tại Lâm Diệp. Bất quá căn cứ vào tình báo của ảnh vệ mấy năm nay, trước khi Lạc Vương quay trở về Chiêu Quốc, ám vệ doanh tại Duyên Quốc từng bắt được một đào phạm, lúc ấy động tĩnh cũng rất lớn, chẳng qua khi đó chỉ suy đoán là đào phạm của Duyên Quốc, nên vẫn chưa điều tra qua. Nay sau một phen nghiên cứu, người nọ rất có thể là Lạc Vương.”

“Một khi đã như vậy, hãy tận lực điều tra tư liệu của người nọ nhiều hơn một chút. Bất quá thời gian còn lại không nhiều lắm, ba ngày sau chúng ta sẽ khởi hành về nước.” Mục Kỳ lại nhu nhu thái dương, dặn dò thêm một phen.

Ảnh vệ cải trang người hậu nghe vậy liền thi lễ lĩnh mệnh, thấy Mục Kỳ cũng không còn dặn dò thêm chuyện gì, liền đi trước lui ra ngoài.

Mục Kỳ hơi hơi dựa người vào ghế tựa, chậm rãi hòa hoãn cơn choáng váng đột nhiên vừa ập tới, lúc mở hai mắt ra thì đã khôi phục lại thanh minh.

******

Nhoáng một cái, ba ngày đã trôi qua, sau khi Mục Kỳ hướng Duyên Đế chào từ biệt liền mang theo đội ngũ hộ tống ly khai Lâm Diệp. Việc lên đường trở về không phải chuyện quá quan trọng, cũng không cấp bách như lúc khởi hành. Dưới sự hộ tống của Mộ Dung Tuyên, đoàn người của Mục Kỳ phải mất đến mấy ngày mới đến được biên cảnh, mà Mộ Dung Tuyên cũng đợi thẳng đến khi đội ngũ của Mục Kỳ đi đến biên cảnh mới rời đi.

Trước khi rời khỏi, Mộ Dung Tuyên tựa hồ nhận được tin tức gì đó được truyền đến từ Lâm Diệp, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, chỉ cùng Mục Kỳ đơn giản bái biệt liền vội vàng rời đi. Làm cho Mục Kỳ cũng có chút ngoài ý muốn hiếu kỳ một phen, một người giỏi che dấu như Mộ Dung Tuyên lại có thể thất thố như vậy, thì tin tức kia rốt cục đại biến đến mức nào đây?

Lòng còn nghi vấn, Mục Kỳ lập tức gọi tới ảnh vệ đang ẩn thân trong đội ngũ, an bài hắn liên hệ với ảnh vệ ở hậu phương, thám thính xem Lâm Diệp đã phát sinh chuyện gì, cũng báo cho các ảnh vệ tăng nhanh tốc độ để hội hợp đội ngũ.

Sau khi dặn dò mọi chuyện xong, tốc độ của đội ngũ Mục Kỳ rõ ràng đã nhanh hơn không ít. Tuy nói việc hồi trình không phải là chuyện quan trọng, nhưng Mục Kỳ lại vì nổi nhớ nhung trong lòng mà chỉ muốn lao đi như một mũi tên. Không chỉ vì nổi nhớ mong ăn sâu trong lòng, mà còn là vì trong hai ngày qua, y mới phát hiện một sự kiện vô cùng quan trọng. Nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bụng, khóe miệng Mục Kỳ hơi hơi gợi lên, nơi này đã muốn dựng dục đứa nhỏ của y cùng Bộ Hoài Viễn.

Tuy Mục Kỳ không phải thầy thuốc, nhưng bởi vì sức khỏe của Bộ Hoài Viễn, y cũng đã có một đoạn thời gian đi theo Vân Mặc Chi học qua ít y thuật. Cũng biết được nam tử bình thường khi có thai, mạch tượng sẽ không hiện rõ, phải đợi tới hậu kỳ mới có thể dễ dàng thăm khám được. Nhưng là người tập võ, Mục Kỳ đối với tình huống thân thể của chính mình hiển nhiên có chút mẫn cảm quen thuộc. Hơn nữa vào thời điểm mang thai, có khả năng sẽ xảy ra tình huống nội tức hỗn loạn, mạch tượng cũng so với người thường hiển hiện trước một đoạn thời gian, càng dễ dàng chẩn đoán hơn bình thường.

Từ lúc y tới Duyên Quốc đến nay vẫn thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, mới đầu y còn không để ý, nhưng đã nhiều ngày xuất hiện tình trạng nội tức không thông y mới bắt đầu coi trọng việc này. Hôm qua, y còn vì chính mình cố ý dò xét mạch tượng một lúc, quả nhiên là đã mang thai. Tin tức này tới rất ngoài ý muốn nhưng cũng rất kinh hỉ, một khắc kia Mục Kỳ thậm chí còn muốn trực tiếp bay trở về Thịnh Kinh nói cho Bộ Hoài Viễn. Bất quá rất nhanh Mục Kỳ liền tỉnh táo lại, nay y còn ở tại biên cảnh Duyên Quốc, tin tức y mang thai nên bảo mật thì tốt hơn. Huống chi y càng muốn người đầu tiên biết tin này phải là Bộ Hoài Viễn, bởi vậy y mới gia tăng tốc độ quay trở về, hy vọng sớm ngày trở lại Thịnh Kinh.

******

Chạng vạng, Mục Kỳ lựa chọn một gian khách *** để nghỉ ngơi, cho dù đang vội chạy về nhưng y vẫn cố gắng an bài hành trình một cách hợp lý nhất, dù sao việc nghỉ ngơi đầy đủ cũng rất trọng yếu. Leo xuống ngựa, thị vệ đã tiến vào trước một bước để chuẩn bị mọi thứ liền hướng y gật gật đầu, sau khi Mục Kỳ đem ngựa giao cho thị vệ, lập tức tiến vào trong.

Người ở khách *** cũng không nhiều lắm, lầu một rải rác vài tốp người đang ngồi dùng cơm. Mục Kỳ nhìn lướt qua, đại bộ phận đều là dân chúng bình dân, cũng có vài người nhìn qua là người giang hồ, bọn họ đều đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Đối với đoàn người của Mục Kỳ vừa tiền vào, cũng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền tiếp tục tán gẫu chuyện của mình.

Đoàn người của Mục Kỳ tương đối đông đúc, chưởng quầy khách *** nhận được phần sinh ý lớn như vậy tự nhiên phi thường cao hứng, trực tiếp ra cửa nhiệt tình đón chào. Mục Kỳ hiện tại không có khẩu vị gì nên không cùng mọi người dùng cơm, chỉ yêu cầu một gian thượng phòng để nghỉ ngơi, còn mọi chuyện còn lại đều để cho thị vệ an bài. Chưởng quầy vừa thấy tư thế của Mục Kỳ liền biết y là người đứng đầu ở đây, vội vàng cung kính sai khiến *** tiểu nhị đưa Mục Kỳ lên lầu.

Lúc đi lên cầu thang, Mục Kỳ đột nhiên cảm thấy có một tầm mắt đang theo dõi mình, quay đầu nhìn lại, cảm giác kia lại biến mất không thấy đâu. Mục Kỳ hơi hơi nhíu mi thả chậm cước bộ, một bên đi theo *** tiểu nhị, một bên tinh tế quan sát mọi người dưới lầu, rất nhanh liền phát hiện một kẻ không giống người thường.

Tại chiếc bàn cạnh cửa, ở sát góc tường có một người đang độc lại độc vãng cúi đầu uống rượu. Thời điểm Mục Kỳ nhìn lại, người nọ vừa lúc ngẩng đầu lên, tướng mạo có chút nhìn quen mắt. Người nọ nâng chén rượu hướng về phía Mục Kỳ, uống một hơi cạn sạch, sau đó buông cái chén ném bạc lên trên bàn, rồi đứng dậy ly khai khách ***.

Mục Kỳ lạnh lùng thu hồi tầm mắt, sắc mặt không thay đổi, thẳng đến đi theo *** tiểu nhị đi tới phòng, mới tinh tế suy tư mọi chuyện. Tướng mạo người nọ nhìn quen mắt như vậy tất nhiên là đã gặp qua, mà y lại không có ấn tượng quá sâu sắc, vậy hẳn không phải là người quen mà chỉ là mới gặp phải gần đây. Vả lại phải có tình huống đặc thù nào đó thì y mới nhớ rõ, cứ như thế gõ vài nhịp suy tưởng, Mục Kỳ đột nhiên nhớ lại, trên đường đến Duyên Quốc, y đã từng gặp người này tại trạm dịch ở Chiêu Quốc.

Lúc ấy người nọ ở trạm dịch không biết đuổi theo người hay vật gì mà lại xâm nhập vài đội ngũ hộ tống của bọn họ, bị thị vệ bắt giữ. Y thấy người nọ quả thật là vô tình xông vào, liền sai người thả hắn đi, không nghĩ tới lại đụng phải đối phương tại Duyên Quốc. Mục Kỳ không phải là một người quá ngây thơ, người này cùng y không hề nhận tức nhau, cư nhiên lại gặp được trên hành trình quay về nước, thấy thế nào cũng không giống như là ngoài ý muốn gặp mặt.

Tuy rằng không biết người này rốt cuộc vì cái gì mà đến đây, nhưng nội tâm của Mục Kỳ ẩn ẩn có một loại dự cảm rất bất hảo. Âm thầm gọi người đứng đầu thị vệ tới, Mục Kỳ đơn giản phân phó vài câu, an bài mọi người dùng qua bữa tối xong phải tăng mạnh đề phòng, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lập tức xuất phát.
Bình Luận (0)
Comment