Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 119

Edit: Trảm Phong

Vân Khanh rùng mình, khiếp sợ từ trên ghế ngồi đứng lên, sắc mặt nàng không ngừng biến đổi, khiếp sợ, ngạc nhiên, hiểu rõ cuối cùng toàn bộ quy về bình tĩnh.

Nàng trầm giọng hỏi tiểu nha đầu, “Tướng gia biết rõ chuyện này sao?”

“Còn không biết.” Tiểu nha đầu sắc mặt trắng bệch nói chuyện vẫn còn lưu loát, “Nô tỳ nghe Mặc Trúc tỷ tỷ phân phó liền lập tức đến tìm phu nhân và thiếu phu nhân.”

Vân Khanh đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Mạc Ngôn, “Nương…”

Mạc Ngôn phất phất tay, “Đi đi, đây là chuyện tình phòng ngươi, ta không quản, tự ngươi nhìn rồi xử lý đi.” Nàng dừng một chút nhìn nhìn Phong Hân Duyệt đứng một bên còn chưa từ trong cơn chấn kinh phục hồi lại tinh thần, ánh mắt đảo một cái, “Mang Hân Duyệt cùng đi.”

Cước bộ Vân Khanh dừng lại, hiểu ý tứ Mạc Ngôn, nàng giữ chặt cổ tay Phong Hân Duyệt, “Chúng ta phải nhanh chút.” Mạc Ngôn lúc này thứ nhất muốn cho nàng lập uy, thứ hai chính là vì dạy dỗ Hân Duyệt, nàng sắp xuất giá, nếu đến Bạch gia còn đơn giản giống như bây giờ khẳng định là không được, cho nên không thể không để nàng thấy được đến những thứ dơ bẩn này.

Vân Khanh cùng Phong Hân Duyệt chưa từng đi qua viện tử Phương Du, tự nhiên không biết là ở nơi nào, tiểu nha đầu dẫn đường cơ hồ là chạy, chờ đến cửa viện tử, Vân Khanh dừng bước, nàng phân phó tiểu nha đầu, “Trong phủ lần đầu tiên xảy ra nhân mạng, chuyện này không thể buông thả, ngươi lập tức cho các quản sự trong nội viện đều chờ ở ngoài cửa, lúc này mặc kệ chuyện thế nào, tuyệt không nuông chiều.”

Tiểu nha đầu hơi sững sờ, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đáy mắt Vân Khanh chảy ra một phần lãnh ý, nàng vội vã cúi đầu xuống, “Nô tỳ lập tức đi làm.”

“Nói là ta phân phó.”

“Vâng.”

Vân Khanh mang theo Tử Khâm còn có Lục nhi sắc mặt trắng bệch đáy mắt rưng rưng cùng vào viện tử Phương Du, viện tử ở nơi vắng vẻ, có lẽ là vì thái độ Phong Lam Cẩn đối với Phương Du lạnh nhạt, cho nên nha hoàn bà tử trong sân đối với Phương Du cũng không tính là tôn kính, nguyên một đám lười nhác đứng ở bên ngoài nhìn nhà chính Phương Du ở mang theo vài phần cười trên nỗi đau của người khác. Khi thấy Vân Khanh cùng Phong Hân Duyệt dẫn người tới, nha hoàn bà tử trong sân sắc mặt căng thẳng, không tự giác đứng thẳng người.

Tầm mắt Vân Khanh quét qua, nguyên một đám bà tử vốn có chút việc không liên quan đến mình đều cúi thấp đầu xuống. Bọn họ lúc này mới nhớ tới, trong sân nháo ra nhân mạng, nếu là người ngoài thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác lại là người hầu hạ bên cạnh Đại thiếu gia trước kia, nghĩ tới đây sắc mặt bọn họ hơi trắng bệch, không dám không đếm xỉa tới đối đãi, bất quá vẫn không dám nhìn Vân Khanh thiếu phu nhân như cũ, sợ gặp tai ương.

Thiếu phu nhân mới vừa vào cửa đã đuổi Mặc Hà hầu hạ bên cạnh tiểu tiểu thư ra ngoài, sau khi cùng Đại thiếu gia thành thân lại đem Lục Uyển đuổi tới hầu hạ bên cạnh Phương di nương, ai biết lúc này nàng có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình hay không, vì danh tiếng Phong gia mà nghĩ đem chuyện đẩy tới trên người bọn họ?!

Còn chưa có vào nhà đã ở bên ngoài nghe được tiếng vang đồ sứ rơi trên mặt đất, mâu quang Vân Khanh run lên, cất bước đi vào phòng.

Trong phòng Phương Du một mảnh hỗn loạn, trên mặt đất tràn đầy mảnh vụn đồ sứ, bày biện trong phòng rất đơn giản, không có thảm trang sức quý báu hoa lệ, đơn giản đến cơ hồ có chút đơn sơ.

Không cần nghĩ cũng biết là bọn hạ nhân trong phủ đội trên đạp dưới thấy Phương Du không được sủng ái mới đối đãi như thế.

Cả phòng mất trật tự, Lục Uyển trên thân áo ngắn sắc thái rực rỡ, hạ thân một cái váy ngắn dài chân đạp giầy sa tanh, mặt giầy thêu hoa cỏ, có lẽ không thể nói an tĩnh, bởi vì đôi mắt nàng trợn to, có thể hiểu trước khi chết nàng khiếp sợ đến cỡ nào.

Hiển nhiên, trước khi chết nàng cũng không nghĩ tới sẽ có người ra tay đối với nàng.

“Lục Uyển…” Nhìn thấy đầu Lục Uyển đặt trên vũng máu, Lục Nhi cũng nhịn không được, khóc nhào tới, nàng chưa từ bỏ ý định đem ngón tay đặt ở dưới cánh mũi Lục Uyển, cảm nhận được chỗ đó bình tĩnh không có một tia khí lưu, nàng rốt cục nằm ở trên người Lục Uyển gào khóc lên, “Lục Uyển, làm sao ngươi ngu như vậy, sao lại ngu như vậy a, lúc trước nếu nghe ta khuyên, Đại thiếu gia cũng sẽ không đem ngươi đuổi ra, ngươi sao lại rơi vào kết cục như hôm nay…”

Nàng cùng Lục Uyển luôn luôn giao hảo, mặc dù vì thiếu phu nhân gả vào hai người xảy ra một chút mâu thuẫn, nhưng dù lại thế nào hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm mười năm ở đó, nàng coi như cùng Lục Uyển náo loạn mâu thuẫn cũng hi vọng nàng ta có thể sống thật tốt, có ai nghĩ được hôm nay gặp lại dĩ nhiên đã thiên nhân vĩnh cách.

“Ô ô…” Lục Nhi khóc thút thít không ngừng, khóc một phút đồng hồ liền nhào tới dưới chân Vân Khanh, bất chấp đồ sứ vỡ đầy đất đâm vào đầu gối nàng, Lục Nhi ngửa đầu nức nở nói, “Thiếu phu nhân, cầu xin người vì Lục Uyển làm chủ a, nàng mặc dù là một hạ nhân, nhưng cũng đã từng hầu hạ Đại thiếu gia, cho dù từng có sai lầm, hôm nay đã là người chết cũng có thể bỏ qua, nô tỳ cùng nàng chung sống mấy chục năm tình như tỷ muội, thực không đành lòng nhìn nàng cứ như vậy chết không minh bạch… Nô tỳ đau lòng a, cầu xin thiếu phu nhân vì Lục Uyển làm chủ, trả nàng công đạo.”

Phương Du vẻ mặt chột dạ nghe vậy con mắt lóe lên một cái, một cước đem Lục Nhi đá sang, trách mắng, “Tiện tỳ, nói ai sai, trả nàng công đạo cái gì, nha đầu chết tiệt này rõ ràng là tự mình đâm đầu chết ở trên tường, có cái công đạo gì mà đòi?”

Lục Nhi bất chấp cánh tay cũng đâm mảnh vụn đồ sứ, căm tức nhìn Phương Du, “Phương di nương cho dù thân phận tôn quý cũng không thể đổi trắng thay đen, nô tỳ cùng Lục Uyển cùng nhau lớn lên, cách làm người của nàng nô tỳ lại rất rõ ràng, coi như là gặp được chuyện phiền lòng nhiều hơn nữa nàng cũng không thể tự tìm đường chết.” Nhìn thấy ánh mắt Phương Du như dao nhỏ khoét nàng, Lục Nhi cũng không sợ hãi, nàng rốt cuộc đẫ từng hầu hạ bên cạnh Phong Lam Cẩn, trận thế như vậy không dọa được nàng, “Phương di nương nếu đã nói Lục Uyển là tự mình đâm đầu chết, trên tường nên có vết máu mới phải, hôm nay nô tỳ xin hỏi di nương vết máu ở chỗ nào? Lại có ai đâm đầu chết ở trên tường, miệng vết thương không ở trên trán, thế nhưng ở sau ót?”

Hô hấp Phương Du cứng lại, bị Lục Nhi làm nghẹn trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.

Vân Khanh có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Nhi, thấy trong cặp mắt nàng đều là bi phẫn, hết lần này tới lần khác mồm miệng rất rõ ràng, nói chuyện mạch lạc không khỏi âm thầm gật đầu.

“Phương di nương, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói?” Vân Khanh nhàn nhạt nhìn Phương Du, sắc mặt nàng bình tĩnh, đáy mắt không vui không buồn hết lại làm cho Phương Du cảm giác như mình thấp hơn nàng một đầu.

Nàng nghĩ tới dù sao nàng động thủ cũng không có ai trông thấy, cho nên liền muốn chống chế đùa giỡn một phen, “Thiếu phu nhân nói lời này là có ý gì, chẳng lẽ cho rằng muội muội sẽ khuất tôn giáng quý cùng một nô tì động thủ? Tiện tỳ này làm việc không ra gì, muội muội bất quá nói nàng đôi câu nàng liền luẩn quẩn trong lòng, cùng ta có quan hệ gì đâu, thiếu phu nhân nên điều tra rõ ràng lại đến chỉ trích muội muội, nếu không muội muội cũng không phục, ngài vu khống ta như vậy, đừng nói là cha mẹ ta không đồng ý, chính là Hiền phi nương nương cũng sẽ không trơ mắt nhìn.”

Thần sắc nàng kiêu căng, thời điểm cầu xin Vân Khanh lại lần nữa khôi phục bản sắc như không có chuyện gì, ánh mắt nhìn Vân Khanh mang theo vài phần khinh thường.

“Phải không?” Vân Khanh mỉm cười, đáy mắt không có một tia vui vẻ, nàng thản nhiên nói, “Vậy còn thỉnh di nương nói rõ, cũng đỡ một phòng người này nói là bản phu nhân vu khống ngươi, ngươi nói nha đầu kia là tự mình đâm đầu chết? Nhưng bản phu nhân lại cảm thấy lời Lục Nhi nói rất có đạo lý, nếu tự mình đâm đầu chết tại sao lại đụng sau ót mà không phải trán? Nói muốn đâm đầu chết tất nhiên sẽ lựa chọn sự vật khá cứng rắn, ngoại trừ cột trụ chính là vách tường, ta coi trong nhà này của di nương vô cùng đơn giản, cũng không có cột trụ chống đỡ phòng, nếu là vách tường mà nói lời Lục Nhi nói vừa rồi càng có đạo lý, vì sao trên vách tường không thấy huyết tích? Ngoài phòng còn có quản sự bà tử vây xem, di nương nếu không giải thích rõ chỉ sợ không dễ bác bỏ. Bằng không chúng ta đến nha môn tìm người khám nghiệm tử thi đến nghiệm? Chắc hẳn người khám nghiệm tử thi sẽ y thực mà nói, nếu lời người khám nghiệm tử thi nói vẫn không thể thủ tín di nương, không cần di nương nói, chúng ta không cần đi tìm Hiền phi nương nương, trực tiếp đi báo nha môn là được, bản phu nhân tin tưởng nha môn nhất định sẽ theo lẽ công bằng xử lý, đến lúc đó tất sẽ không oan uổng di nương.”

Sắc mặt Phương Du trắng bệch. Nàng ác ngoan nhìn Vân Khanh, cái gì gọi là trong phòng nàng vô cùng đơn giản? Còn không phải là nàng ta cắt xén nguyệt bạc cùng bài trí của nàng? Trong từng lời nàng ta đều châm chọc nàng đem cô cô áp người, quả thực đáng hận. Nàng hạ quyết tâm cũng không tin Vân Khanh sẽ vì một nha đầu đem chuyện nháo lớn, đến lúc đó vứt đi cũng không chỉ là mặt mũi Phương Du nàng.

Nghĩ Phương Du nàng lúc trước ở nhà mẹ cũng là người người xưng tán, vì sao đến Phong gia liền phải hãm hại nha đầu? Hừ, đến lúc đó truyền ra vứt đi là mặt mũi của ai còn không nhất định.

Nghĩ tới đây nàng dứt khoát ngồi lên ghế, một bộ lợn chết không sợ nước sôi phỏng, “Tỷ tỷ nếu muốn đi tìm người khám nghiệm tử thi liền đi tìm thôi, coi như là báo quan muội muội cũng không sợ, tục ngữ nói không làm việc trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, muội muội chính trực không sợ gian tà, tỷ tỷ muốn làm thế nào liền như thế đó, bất quá muội muội cũng không phải là người dễ bắt nạt, tỷ tỷ xem cho rõ.”

Đáy mắt Vân Khanh thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, ngược lại không nghĩ tới Phương Du hoàn toàn không quan tâm như thế này lại còn vẫn dám uy hiếp ngược lại nàng, bất quá Phương Du có thể không thèm để ý danh tiếng Phong gia, nàng lại không thể không thèm để ý, nàng căn bản cũng không nghĩ tới báo quan, bất quá là dọa Phương Du thôi.

Trước kia một chiêu này đặt ở trên người nàng còn rất hữu dụng, hôm nay cũng không dễ dùng… Đây là do ngày trước không thèm để ý cho nên mới không sợ hãi đi.

Bất quá hiện nay…

Điều này cũng không có nghĩa là nàng đấu không lại Phương Du.

Vân Khanh nhìn Tiền Nhu cùng Mặc Trúc trong phòng liên tục cúi đầu không nói gì, tầm mắt của nàng dừng lại trên người Mặc Trúc, nhàn nhạt điểm danh, “Mặc Trúc, ngươi là thiếp thân nha đầu hầu hạ di nương, chắc hẳn vừa rồi đến tột cùng xảy ra chuyện gì ngươi rõ ràng nhất, ngươi nói cho ta một chút chuyện gì đã xảy ra.”

Đáy mắt Phương Du thoáng hiện lên một tia sầu lo, nàng tại góc độ Vân Khanh nhìn không thấy nhìn Mặc Trúc cảnh cáo.

Tử Khâm lại nhìn thấy ánh mắt Phương Du, nháy mắt ra dấu cho Vân Khanh, Vân Khanh cũng nhìn thấy thần sắc Phương Du, nàng bất vi sở động cười cười. Lúc trước Phương Du vào cửa, Phong Lam Cẩn đã đem Mặc Trúc đặt ở bên cạnh nàng tất nhiên không phải là không có đạo lý, hôm nay nàng có thể trăm phần trăm khẳng định Mặc Trúc nhất định sẽ nói thật.

Quả nhiên…

Mặc Trúc cúi đầu xuống như là không nhìn thấy ánh mắt Phương Du, thi lễ cho Vân Khanh lúc này mới chậm rãi nói, “Ngày hôm nay di nương muốn dẫn Tiền tỷ tỷ xuất phủ ở cửa lớn bị ngăn lại, di nương trong lòng không thoải mái. Hết lần này tới lần khác Lục Uyển tỷ tỷ đoạn thời gian trước nhận được một bộ đồ mới, cô gái nào không thích đẹp, cho nên liền mặc lên người hầu hạ bên cạnh di nương, di nương nhìn không vừa mắt nói Lục Uyển tỷ tỷ vài câu, di nương nói Lục Uyển không biết liêm sỉ, một đứa nha hoàn thế nhưng mặc so với di nương còn muốn tôn quý hơn, Lục Uyển tỷ tỷ không phục liền châm chọc di nương mặc có đẹp hơn…” Mặc Trúc dừng một chút, “… Lục Uyển nói di nương có mặc đẹp hơn cũng không chiếm được niềm vui của Đại thiếu gia, di nương lúc ấy đang uống trà, thẹn quá hoá giận liền đem chén trà đổ lên đầu Lục Uyển tỷ tỷ, Lục Uyển tỷ tỷ không có phòng bị bị nện trúng, Lục Uyển tỷ tỷ trước đây dù sao cũng là nhất đẳng nha hoàn hầu hạ Đại thiếu gia, khi nào chịu tức giận như vậy, nhất thời giận quá cùng di nương động thủ, nô tỳ cùng Tiền tỷ tỷ đương nhiên sẽ không để cho di nương thua thiệt, liền kéo Lục Uyển tỷ tỷ lại, ai ngờ chúng ta kéo Lục Uyển lại không có chú ý di nương, di nương cũng đang tức giận, lúc ấy cầm lấy bình hoa đập xuống ót Lục Uyển tỷ tỷ…”

Câu nói kế tiếp không cần phải nói cũng biết chuyện gì xảy ra.

Nghe đến đó Phương Du cũng nhịn không được nữa, giơ tay lên liền cho Mặc Trúc một cái tát, cả giận nói, “Ngươi đồ ăn cây táo, rào cây sung.”

Vân Khanh chú ý tới lúc cánh tay Phương Du giơ lên, chân Mặc Trúc hơi động một chút, giống như là muốn lách mình tránh đi, lại cũng chỉ là nhúc nhích liền dừng lại, sinh sinh bị một tát này, bụm mặt cúi đầu lui về sau một bước, trên mặt lại không thấy xấu hổ và giận dữ cũng không có tức giận, bình tĩnh phảng phất như là nước hồ lúc lặng gió. Thấy vậy, con ngươi Vân Khanh liền lóe lên.

Quả nhiên, Phong Lam Cẩn sẽ không vô duyên vô cớ an bài.

Giống như là một khắc kia Phong Lam Cẩn đem Lục Uyển đưa tới liền đại khái đã dự liệu được kết cục hôm nay.

Vân Khanh nhìn Phương Du đánh cho Mặc Trúc một cái tát vẫn còn không hết hận, giơ tay lên liền còn định đánh tiếp, nháy mắt với Tử Khâm, Tử Khâm nhận được Vân Khanh ám hiệu liền tiến lên bắt được cổ tay Phương Du, “Di nương tỉnh táo một chút mới tốt.” Nói xong gắt gao bắt lấy tay Phương Du, mặc nàng giãy giụa như thế nào cũng không buông tay. Nàng hơi có chút cố hết sức, đối với Xuân Hoa nháy mắt, Xuân Hoa lập tức đi tới hỗ trợ.

Lục Nhi lại là tiện tay từ trong nhà kéo ra một khối ga giường đậy lên thi thể Lục Uyển.

Vân Khanh không có xen vào ngăn Phương Du, ánh mắt lại nhìn Tiền Nhu, nàng thấp giọng hỏi thăm, “Tiền Nhu, lời Mặc Trúc nói có thật không?”

Tiền Nhu cúi đầu khép mắt, không nhìn ánh mắt Vân Khanh lạnh nhạt, cũng không nhìn tới ánh mắt Phương Du khẩn cầu mang theo uy hiếp, lạnh nhạt đứng tại chỗ, phảng phất hết thảy bên cạnh cũng không thể rung chuyển nàng, giống như kình tùng vững chắc, nàng thản nhiên nói.

“Bẩm thiếu phu nhân, lời của Mặc Trúc muội muội… Là thật!”
Bình Luận (0)
Comment