Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 128

Edit: Trảm Phong

Cuối cùng Khánh Viễn Đế phái người đi cùng Phong Lam Cẩn không phải tâm phúc của hắn, mà là một thị lang điều từ Hộ bộ ra, lần này cứu nạn thiên tai Khánh Viễn Đế cho người Hộ bộ từ trong quốc khố trù tập 50 vạn lượng bạc trắng, sai người đi giám sát, kiểm kê đầy đủ.

Bởi vậy, thời điểm tin tức truyền tới trong tai Phong Hiểu Ưu nàng quả thực thở phào nhẹ nhõm.

Nói cho cùng nàng tìm đường sống trong cõi chết cũng bất quá là một hồi đánh cuộc, thua sẽ bị biếm lãnh cung, thậm chí tính mạng không còn, thắng lại thay Phong Lam Cẩn cùng Phong Lan Nguyệt đổi lấy một bắt đầu tốt.

Khánh Viễn Đế đã hạ thánh chỉ, qua một ngày trù bị khẩn trương, tảng sáng ngày thứ hai Khánh Viễn Đế ở trong triều nói một chút lời nói đường hoàng đơn giản, không đợi hạ triều Khánh Viễn Đế liền cho Phong Lam Cẩn cùng Hộ bộ thị lang lập tức xuất phát.

Phong Lam Cẩn đã sớm từ hôm trước chuẩn bị xong hành lý, tầng tầng lớp lớp hơn ba nghìn người từ trong thành ra roi thúc ngựa, rất nhanh kinh thành đã bị ném rất xa sau người, cho đến biến mất không thấy gì nữa.

Phong Lam Cẩn vì “Hai chân có bệnh tật” cho nên không thể cưỡi ngựa, dứt khoát để một đám quan binh áp tải 50 vạn lượng bạc, cho nên tiến trình cũng không tính nhanh, nhưng hắn cũng không liên lụy cước bộ tất cả mọi người.

Phong Lan Nguyệt giả trang theo bộ dáng người hầu đi theo bên xe ngựa Phong Lam Cẩn. Mà Vân Khanh lại giả trang thành bộ dáng nam tử, làm trợ lý Phong Lam Cẩn cùng Phong Lam Cẩn ngồi xe ngựa.

Ra khỏi kinh thành liền lên quan đạo, cái gọi là quan đạo kỳ thật vẫn là đường đất vàng, chỉ là hơi bằng phẳng chút, rộng rãi hơn chút thôi. Trên đường rải một tầng cát mỏng, đây là vì phòng ngừa xe ngựa trượt bánh.

Vân Khanh nhìn thấy liền khẽ gật đầu, xem ra quan viên địa phương làm điểm này rất tốt.

Xe ngựa hết sức rộng rãi lại cũng không xa hoa, tất cả trang sức bên trong đều dùng thoải mái là chính, vô cùng đơn giản cũng phù hợp bộ dạng đi cứu nạn thiên tai. Vân Khanh ngồi ở trong xe ngựa, nhấc lên màn xe nhìn Hộ bộ thị lang cưỡi ngựa đi ở phía trước, số tuổi không lớn, dung nhan trắng trẻo cũng không giống người có võ công, nhưng thời điểm cưỡi ngựa dáng người cũng rất kiện tráng, nhìn cũng khá ra dáng người luyện võ.

Vân Khanh nhìn hắn an bài thích đáng người nào nên làm cái gì, động tác tiêu sái, nói chuyện lưu loát, nhất là đôi mắt chỉ thấy quang hoa mơ hồ thoáng hiện, người này không phải là người ngu. Nghĩ tới đây Vân Khanh bật cười, nhìn bộ dạng mới hơn hai ba mươi tuổi liền làm được chức quan Hộ bộ thị lang, ngẫm lại cũng biết không phải là kẻ ngu xuẩn.

Chỉ là…

“Chàng nói Khánh Viễn Đế sao lại phái hắn đến theo chàng cùng đi tới Giang Nam cứu nạn thiên tai?” Vân Khanh thả xuống màn xe, nghiêng đầu nhìn Phong Lam Cẩn ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn.

Phong Lam Cẩn đang xem bản đồ, nghe vậy để bản đồ xuống khẽ cười một tiếng, “Hắn là tiến sĩ năm Hi Đồng bốn mươi bốn, bệ hạ có lòng trọng dụng hắn.”

Vân Khanh cảm thán, không ngờ chỉ dùng bốn năm từ một tiến sĩ làm được đến Hộ bộ thị lang, quả nhiên là rất giỏi. Nên biết có thể dựa vào mua quan bán chức nhưng nói tới thì dễ dàng trên thực tế nào có đơn giản như vậy, mượn Vân Thường mà nói, hắn cũng là đau khổ vùng vẫy hơn hai mươi năm mới từ một tiểu lại Binh bộ làm đến chức vị Binh bộ Thượng thư, đây là do bệ hạ có lòng tài bồi.

Nếu thay đổi người ngoài, không có thân gia ở kinh thành, đó là chuyện thập phần khó khăn.

Đừng nói là tiến sĩ, bình thường rất nhiều trạng nguyên trúng cử cũng vì không có quan hệ giao thiệp ở kinh thành mà bị thả ra ngoài đến các tỉnh thị làm huyện lệnh? Hơn nữa làm hơn mười năm mới thăng lên cũng không phải là không có.

“Hắn có lai lịch gì?”

“Cũng có chút ít.” Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, đáy mắt có quang mang khó hiểu lướt qua, “Người này tên gọi Khương Mạt, nghe nói thuở nhỏ đã thập phần thông minh, hắn không phải là người bản thổ kinh thành, mà là vì thi khoa cử mới dời đến kinh thành nhưng là người phương nam. Gia cảnh hắn thập phần giàu có, người cũng thập phần hiền hoà, dù cho có công danh trên người cũng vẫn không cao ngạo tự đại, cho nên đến kinh thành bất quá ngắn ngủi hai năm đã cùng với rất nhiều hậu duệ quý tộc thành lập quan hệ thập phần hòa hợp, về sau hắn đậu Tiến sĩ, chỉ cần thoáng đến kính nhờ những quý công tử kia, đã có thể mưu được một cái tiền đồ tốt.”

Vân Khanh càng nghe sắc mặt càng ngưng trọng, cuối cùng không thể không cảm thán một câu.

“Hay cho một người có tâm cơ. Chỉ là không biết lần này Khánh Viễn Đế phái hắn theo chúng ta đồng hành, đến tột cùng có tâm tư gì.”

Phong Lam Cẩn nhớ tới đêm qua trong cung truyền đến tin tức, đáy mắt hắn khẽ nhúc nhích, cảm giác xe ngựa lay động, động dung nói, “Không cần lo lắng, người này mặc dù tâm cơ sâu sắc, nhưng cũng là nhân vật ưu quốc ưu dân, nếu không cho dù cùng người khác kéo quan hệ, cũng vạn vạn không thể nào làm được địa vị hôm nay.”

“Ừ.” Vân Khanh cười nhạt một tiếng, không hỏi nhiều.

Xe ngựa đi không nhanh nhưng cũng tuyệt không thể nói là chậm, trải qua hơn mười ngày ra roi thúc ngựa, tất cả mọi người đi theo đều gầy một vòng lớn, xiêm y trên người cũng bịt kín một tầng đất, lúc này mới đuổi tới Giang Nam.

Càng đến gần Giang Nam, sắc mặt Phong Lam Cẩn lại càng ngưng trọng.

Vân Khanh cũng không khá hơn chút nào.

Nhấc lên màn xe nhìn ra bên ngoài, rõ ràng là sắp đến mùa thu hoạch, nhưng hôm nay đồng lúa xanh mơn mởn nhìn kỹ lại là màu xanh vàng của châu chấu, đem mầm non xanh biếc gặm thành một mảnh xanh vàng, phóng mắt nhìn xa, trên mảng lớn ruộng lúa đều đang nhẹ nhàng nhấp nhô. Di động cũng không phải vì gió thổi, mà là quá nhiều châu chấu ở trên lá, dẫn đến lá cây không chịu nổi gánh nặng mà lung lay sắp đổ.

Không chỉ như vậy, ngay cả đại thụ che trời hai bên quan đạo lúc này cũng là một mảng lớn châu chấu, ngẩng đầu nhìn lên không có một cái lá cây nào hoàn hảo, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang.

Tâm Vân Khanh đột nhiên trầm xuống.

Vân Khanh, Phong Lam Cẩn cùng tất cả những người đi theo mỗi người đều càng ngày càng trầm mặc, vốn là buổi tối sẽ tiến vào trạm dịch, bọn binh sĩ tương giao tốt sẽ tụ lại một chỗ cười cười nói nói, nhưng hôm nay nhìn trường hợp như vậy, tất cả mọi người liếc nhau một cái, đáy mắt đều toát ra vẻ lo lắng giống nhau.

Sắc mặt Khương Mạt cũng chìm chìm, bản thân hắn chính là người phương nam, đã từng ở nơi có nhiều ruộng tốt, hắn quá rõ ràng nạn châu chấu như vậy có ý vị thế nào.

Vùng ngoại ô có rất ít người xuất hiện, nhất là nhìn thấy một đoàn binh sĩ thấy đầu không thấy đuôi như vậy lại càng không dám đến gần, lúc này cũng vì tin tức Phong Lam Cẩn đến đây cứu nạn thiên tai truyền ra, bọn sơn tặc biết rõ binh sĩ áp tải đều là bạc trắng, cho nên dọc đường cũng có mấy lần rung chuyển nho nhỏ. Chỉ là rất nhanh đã bị Khương Mạt giải quyết, Phong Lam Cẩn thậm chí cũng không ra mặt.

Lúc này dân chúng liên tưởng đến tin tức kinh thành truyền đến, nguyên một đám người đi đường nhìn Phong Lam Cẩn ánh mắt cũng thay đổi, mơ hồ hàm chứa mong đợi.

Chờ đến nơi sớm đã có quan viên địa phương mặc quan phục nghênh đón ở cửa thành, hai bên đường đều đứng đầy dân chúng, một đám dân chúng khuôn mặt sầu khổ nhìn đoàn người Phong Lam Cẩn đến mới lộ ra vài phần thần sắc vui mừng. Quơ hai tay, đường hẻm đều hoan nghênh.

Các quan viên Giang Nam lúc này tề tụ một đường, mấy chục người đi ở phía trước nhất mặc quan phục màu thiển tử, nhìn thấy Phong Lam Cẩn từ trong xe ngựa được người dùng xe lăn đẩy xuống, hắn cũng không có ngoài ý muốn.

Mang theo một đám quan viên bái.

“Hạ quan tham kiến thừa tướng đại nhân!”

“Các vị đồng liêu xin đứng lên.” Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, giơ cánh tay lên nhàn nhạt nhìn dân chúng hai bên đường phố, mi tâm không để lại dấu vết khẽ cau lại, nhìn quan viên cao nhất là thứ sử đại nhân đi ở phía trước nhất, đáy mắt không có nhiệt độ, trên mặt hắn lại không bày tỏ. Đưa tay giới thiệu Khương Mạt với thứ sử, “Vị này là Hộ bộ thị lang Khương đại nhân.”

Thứ sử chắp tay, “Khương đại nhân.”

“Không dám!” Khương Mạt xem xét hai bên đường phố, dân chúng ánh mắt khác nhau, cau mày nói, “Thứ sử đại nhân, thừa tướng đại nhân là tới cứu nạn thiên tai, cũng không phải đến du ngoạn, người tạo chiến trận lớn như vậy ngược lại sẽ cho người lầm tưởng dân chúng Giang Nam đều sống hết sức tốt, căn bản không cần tiếp tế. Nên biết, bệ hạ vì chuyện tình cứu nạn thiên tai lần này đã dặn dò, có ai nghĩ được thần đến nơi này nhìn thấy dĩ nhiên là một phen cảnh tượng như thế, đến làm cho người kinh ngạc, chẳng lẽ là có người báo cáo láo tình hình tai nạn sao?”

Thứ sử kia mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, vội vàng hướng các quan viên sau lưng ra dấu tay, ra hiệu bọn họ nhanh đi xử lý chuyện, chính mình thì miễn cưỡng cười, lúng túng nói, “Khương đại nhân, chuyện này bất quá là dân chúng nghe nói có người tới đây cứu tế cho nên cảm kích tới đón tiếp thôi. Thần trong lúc tại chức cần cù chăm chỉ nơm nớp lo sợ, tướng gia một đường cũng thấy được tình huống ruộng lúa…” Nói đến đây thứ sử đại nhân lão lệ tung hoành, “Cựu thần thật sự là hết biện pháp, mắt thấy năm nay dân chúng một hạt thóc cũng không thu được, thần cũng thập phần đau lòng, tuyệt không dám báo cáo láo tình hình tai nạn a!”

Khương Mạt khẽ mỉm cười, chẳng nói đúng sai.

Thứ sử trong lòng thầm mắng một tiếng lão hồ ly, chờ bọn quan binh giải tán đám người lúc này mới chậm rái nói, “Tướng gia, Khương đại nhân, mọi người tàu xe mệt nhọc cũng khổ cực, hạ quan đã chuẩn bị rượu nhạt thay đại nhân đón gió tẩy trần, đại nhân nhất định phải cho hạ quan chút thể diện.”

Lúc này đây Khương Mạt cái gì cũng không nói, Phong Lam Cẩn lại khẽ mỉm cười, “Vậy làm phiền Triệu đại nhân.”

Thứ sử tên gọi Triệu Tiền trong lòng lộp bộp một cái, lúc này cười có vài phần miễn cưỡng.

Một thừa tướng đại nhân thế nhưng mới đến có thể gọi ra dòng họ hắn, có thể thấy được ngày thường đã hạ công phu. Nghĩ tới đây nụ cười trên mặt của hắn càng thêm kính cẩn, nghiêng người vươn cánh tay làm một tư thế “Thỉnh”, “Thừa tướng đại nhân, thỉnh.”

Dứt lời, tự mình đi theo sau lưng Phong Lam Cẩn chậm rãi đi về phía trước.

Mặc Huyền đẩy xe lăn Phong Lam Cẩn, Vân Khanh một thân trường bào tường vân màu lam nhạt lẳng lặng theo hầu bên cạnh, Phong Lan Nguyệt đứng ở một bên Phong Lam Cẩn, cúi đầu khép mắt bộ dáng quả nhiên là một tùy tùng bình thường.

Đoàn người chậm rãi đi về phía trước, rất nhanh đã đến phủ đệ Triệu Tiền.

Phủ đệ hết sức lớn, nhưng cũng không thể chứa hơn ba ngàn người, đem ngân lượng an trí thỏa đáng, Triệu Tiền liền cho quan viên thuộc hạ an bài bọn lính đi nghỉ ngơi.

Mấy người Phong Lam Cẩn, Khương Mạt cùng Vân Khanh tự nhiên

ngủ lại trong phủ đệ Triệu Tiền.

Triệu Tiền là người thập phần tỉ mỉ, có lẽ vì người đối mặt là Phong Lam Cẩn. Cho nên hắn có vẻ hơi khẩn trương, đem Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt an bài tại chính phòng ngoại viện, an bài tốt xong hắn đứng tại chỗ rối ren không biết nên đi hay là nên ở lại.

Chẳng biết tại sao, Triệu Tiền len lén nhìn thoáng qua thiếu niên thừa tướng ôn hòa như ngọc, cùng trong truyền thuyết ôn nhuận giống nhau, tác phong nhanh nhẹn, nói chuyện cũng chậm rãi hữu lực, nhìn qua thập phần vô hại.

Nhưng là ở trước mặt hắn, Triệu Tiền có loại cảm giác không buông lỏng được. Rõ ràng là phủ đệ của mình, rõ ràng mình mới là chủ nhân, nhưng ở chỗ này, hắn cứ như là khách tới ngoài ý muốn, lúng túng không biết làm sao.

Mà thừa tướng đại nhân vừa vào phủ lại nhẹ nhàng chậm rãi, phảng phất vốn nên như thế.

Tâm Triệu Tiền thắt chặt.

Xem ra thừa tướng đại nhân này cũng không phải là đèn đã cạn dầu a.

“Triệu đại nhân.” Phong Lam Cẩn đánh giá bài trí trong phòng một chút, hết sức tinh xảo trang nhã, cũng thập phần sạch sẽ. Đây là khác biệt giữa Giang Nam cùng kinh thành, kinh thành phần lớn quý khí mang theo hào phóng, Giang Nam lại là khéo léo mang theo tinh xảo. Nhìn ra phòng này đã được cẩn thận quét dọn, ánh mắt Phong Lam Cẩn dừng lại trên một bức họa trong phòng, ánh mắt chợt lóe, lại bất động thanh sắc. Hắn bưng một ly trà nhìn Triệu Tiền khẩn trương toàn thân căng thẳng, cười nhạt một tiếng, “Triệu đại nhân không cần khẩn trương, bản quan chỉ muốn hỏi Triệu đại nhân một chút, lần trước Giang Nam xuất hiện nạn châu chấu là lúc nào.”

Triệu Tiền thở phào nhẹ nhõm.

“Bẩm tướng gia, là Hi Đồng năm thứ hai mươi, lại nói tới cũng đã hơn hai mươi tám năm, chỉ là hai mươi tám năm trước nạn châu chấu xa xa không nghiêm trọng như lúc này, hơn nữa kể từ hai mươi tám năm trước bùng phát một lần nạn châu chấu, hàng năm luôn có châu chấu đột kích, mặc dù không phải là rất nhiều, nhưng cũng tạo thành một chút tai họa làm giảm sản lượng hoa mầu. Lúc này lại đặc biệt lợi hại, nếu là xử lý không tốt, sợ là một hạt thóc cũng không thu được…” Nói xong lời cuối cùng thanh âm Triệu Tiền đã ngưng trọng lên.

Phong Lam Cẩn đối với những tài liệu Triệu Tiền biết được này âm thầm gật đầu.

“Tướng gia…”

“Ừ?” Phong Lam Cẩn nhàn nhạt nhìn Triệu Tiền.

Triệu Tiền căng thẳng, khoát tay một cái nói, “Không có gì, chỉ là đại nhân tàu xe mệt nhọc nên nghỉ ngơi thật tốt, bữa tối là yến tiệc vì tướng gia cùng Khương đại nhân đón gió tẩy trần mà chuẩn bị, đến lúc đó huyện lệnh Giang Nam tri phủ đều tề tụ, tướng gia có vấn đề gì cũng có thể hỏi rõ ràng.”

“Ừ, bản quan biết rồi, đến lúc đó ngươi tới gọi bản quan là được.”

“Vâng, vậy hạ quan lui xuống trước.”

Ra khỏi phòng, Triệu Tiền nhìn thoáng qua gian phòng đóng chặt, sờ sờ cái trán đầy mồ hôi lạnh, đáy mắt thoáng hiện lên quang mang quỷ quyệt…
Bình Luận (0)
Comment