Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 150

Edit: Trảm Phong

Bụng Vân Khanh mới không đến bốn tháng lại đã không có biện pháp che đậy, bụng nhô ra cùng phụ nữ có thai bình thường khác biệt rất lớn.

Nửa tháng nuôi dưỡng, thân thể Mạc Ngôn cũng khá hơn một chút, có thể xuống giường đi một vòng, hoạt động gân cốt, Phong Nhiễm Mặc vẫn thủ hộ ở bên cạnh nàng như cũ, Phong Lan Tinh nhìn thân thể của mẫu thân tốt lên rất nhiều, lại trở về trong quân doanh.

Thời điểm Mạc Ngôn nhìn thấy bụng Vân Khanh kinh hãi, “Ai? Ta nhớ được lúc trước ta hoài Cẩn nhi năm sáu tháng mới có bụng lớn như vậy a.”

Không phải là nàng kinh hãi, thật sự là bụng Vân Khanh lớn có chút khoa trương, mang thai hơn ba tháng cùng phụ nữ có thai năm sáu tháng bình thường không sai biệt lắm, lúc này mới không đến bốn tháng a, thực đến lúc tám chín tháng chỉ sợ ngay cả giường đều xuống không được đi.

Vân Khanh cũng không biết là tình huống nào, triệu chứng nàng mang thai xác thực cùng phụ nữ có thai bình thường không quá giống. Xiêm y rộng thùng thình đều không che được bụng nhô ra, bắp chân cũng hơi sưng vù. Hỏi thăm thái y bao nhiêu lần, lại nói chuyện bình thường vô cùng.

“Nương… Không có chuyện gì.” Vân Khanh khẽ mỉm cười trấn an nàng, “Ta không cảm thấy chỗ nào không thoải mái, có lẽ là hài tử rất khỏe mạnh đi.” Nàng cũng không quá hiểu những phương diện này, chỉ có thể an ủi Mạc Ngôn như vậy.

Mạc Ngôn gật gật đầu.

Ánh mắt Phong Lam Cẩn cũng rơi vào trên bụng Vân Khanh, trong lòng lại giấu không được lo lắng.

Bởi vì bụng Vân Khanh mặc dù rất lớn nhưng trên người không có bao nhiêu thịt, vẫn thon gầy như trước, nếu như hài tử lớn hơn chút nữa… Phong Lam Cẩn không dám tưởng tượng.

Phụ nữ sinh con chính là dùng một nửa tính mạng làm tiền đặt cược, có bao nhiêu cô gái tại một cửa này bước không qua, cùng hài tử lìa thế tại phòng sinh.

Nghĩ tới đây, tâm Phong Lam Cẩn lập tức co lại.

Vân Khanh tại thời điểm Mạc Ngôn có thể xuống giường trở về Vân phủ một chuyến.

Đúng như lời Phong Nhiễm Mặc, tình huống Vân gia hiện tại xác thực không tính lạc quan. Vân Khanh cũng không nghĩ tới chuyện sẽ thay đổi nhanh như vậy.

Trước phụ thân vẫn là tâm phúc đại thần của Khánh Viễn Đế, nhưng sau khi nàng cùng Phong Lam Cẩn đi Giang Nam trước sau tổng cộng mới hơn một tháng, Vân Thường ở trên triều đình cũng chẳng biết tại sao đắc tội Khánh Viễn Đế, bị Khánh Viễn Đế trách cứ một phen, thậm chí còn hạ xuống làm Binh Bộ Thị Lang. Rơi xuống một cái bậc thang.

Mà chức Binh bộ Thượng thư đã rơi vào trên người Khương Mạt vừa lập công lớn.

Đối với chuyện này, Vân Khanh mặc dù không quan tâm, lại cũng không dám làm quá tuyệt, để cho người ngoài cho rằng Phong gia bất chấp quan hệ thông gia tới Vân gia mà không chú ý, cho nên nàng tượng trưng trở về Vân gia nhìn một cái.

Tình huống Vân gia xác thực không được tốt lắm. Trước kia người tới thăm an ủi Vân Thường rất nhiều, hôm nay cũng nhìn thấu tình thế, biết rõ Khánh Viễn Đế xa lạ với Vân Thường, mỗi người đều đi đút lót Binh bộ Thượng thư mới nhậm chức, ai còn để ý tới hắn một Binh Bộ Thị Lang? Nếu không phải cùng Phong gia có quan hệ thông gia, chỉ sợ hôm nay bỏ đá xuống giếng có khối người.

Cho nên có thể biết, thời điểm lão phu nhân biết rõ Vân Khanh đến thăm bà ta trong lòng kích động đến cỡ nào.

Đến Vân gia, Vân Khanh lại giống như đến làm khách, nhìn thấy nơi mình sống hơn mười năm, thế nhưng giờ dị thường xa lạ. Để tỏ lòng coi trọng đối với nhà mẹ đẻ, nàng còn đặc biệt dẫn theo Tử Tình cùng Tử Y đồng thời trở về.

Lão phu nhân thế nhưng tự mình dẫn theo mấy thím ra cửa nghênh đón.

Vân Khanh thấy được con ngươi chợt lóe.

Mới vừa đi tới cửa lớn, gã sai vặt liền cung kính hành lễ.

“Đại cô nãi nãi mạnh khỏe.”

Vân Khanh để cho Tử Khâm thưởng bạc, nhìn vẻ mặt gã sai vặt càng phát ra kính cẩn đột nhiên liền nghĩ đến nàng lúc trước, khi đó từ trên xuống dưới Vân gia này chưa từng đem nàng để vào mắt.

Nàng nắm chặt tay căng thẳng, đáy mắt liền rịn ra một chút lãnh ý.

“Khanh nhi…” Lão phu nhân có thể nói là trông mòn con mắt, được Lâm má má bên cạnh đỡ, nhìn Vân Khanh chậm rãi đi tới, ánh mắt rơi vào trên người của nàng, đáy mắt mơ hồ có vài phần phẫn hận cùng lãnh ý, nhưng trong giây lát lại là bộ dáng rưng rưng, bà ta bước nhanh tiến ra đón, tựa hồ đối với Vân Khanh tưởng niệm đã lâu, “Cháu gái ngoan, xem như đã trở lại, làm cho tổ mẫu thật là nhớ.”

Vân Khanh mỉm cười, lạnh nhạt thi lễ, nàng tự nhiên biết rõ lão phu nhân vì sao mất hứng, Vân Thường ngã ngựa không phải là chuyện một ngày hai ngày, nghe nha đầu Tử Khâm nói, lúc nàng cùng Phong Lam Cẩn đi Giang Nam, lão phu nhân liền phái người đi tướng phủ tìm nàng, chỉ là bị Tử Khâm lấy lí do thân thể nàng không thoải mái đẩy đi, cho nên lão phu nhân mới có thể ghi hận trong lòng.

Chỉ sợ bà ta còn cho rằng nàng cố ý ẩn núp không giúp đỡ.

Vân Khanh không sao cả cười cười, trước kia nàng còn có tâm tư trả thù lão phu nhân, nhưng hôm nay sớm đã không đem bà ta để ở trong lòng, bà ta sống hay chết. Nói thật, đối với nàng hoàn toàn không có ảnh hưởng.

Cũng không cần lại giả bộ, cho nên không cần quá nhiệt tình, nàng thản nhiên nói, “Vài ngày trước Khanh nhi thân thể khó chịu, bị bệnh liệt giường, sợ truyền bệnh khí cho tổ mẫu, mới không có đến trong phủ thăm hỏi, tổ mẫu sẽ không giận Khanh nhi đi.”

Sau lưng lão phu nhân Tứ phu nhân là một kẻ xảo quyệt, sớm đã nhìn ra Vân Khanh không thích hợp, ánh mắt của nàng chuyển một cái trên bụng Vân Khanh tức thì cười hết sức thân mật, “Ai nha, đại cô nãi nãi, lão phu nhân vô cùng yêu thương ngài, sao lại giận chứ. Thân thể Đại cô nãi nãi hôm nay đã tốt chưa?”

Vân Khanh theo đoàn người lão phu nhân chậm rãi đi vào nội viện, cười nói. “Đa tạ Nhị thẩm tử quan tâm, thân thể cháu gái đã tốt.”

“Ha ha…” Tròng mắt Nhị phu nhân đi lòng vòng, “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”

Vân Khanh cũng không kỳ quái mấy thím nhiệt tình đối với nàng, Vân Thường có thể nói là trụ cột trong phủ, doanh thu cùng thu vào trong nhà đều là trong cửa hàng cùng điền trang của hắn, hôm nay hắn ngã ngựa, mấy thím tự nhiên là cuống cuồng, ước gì nịnh bợ nàng, để cho nàng đi nhờ Phong Lam Cẩn giúp Vân Thường thăng lên.

Trong lòng nàng giống như gương sáng, cho nên tự nhiên chưa nói tới thụ sủng nhược kinh.

“Tướng công trước đó vài ngày từ Giang Nam trở lại, mang theo một chút tơ lụa cùng đặc sản địa phương, cháu gái nhìn đồ thêu Giang Nam thực tinh xảo nhẵn nhụi, cho nên liền mang theo một chút làm quà cho mấy thím, các thím cũng không nên ghét bỏ.”

Nhị phu nhân khoa trương cười, “Làm sao sẽ ghét bỏ, đồ thêu Giang Nam nổi tiếng cả triều đình, các thương nhân từ Giang Nam lấy một chút tơ lụa đến kinh thành chính là món lợi kếch sù, cứ như vậy còn cung không đủ cầu đấy, nếu là trước kia đồ này cũng không là vật hi hãn gì, nhưng bây giờ tình huống Vân gia Khanh nhi cũng biết, mấy thím đều hồi lâu không có quà rồi, cao hứng còn chưa kịp đây. Ngươi có một mảnh hiếu tâm, chúng ta làm sao sẽ ghét bỏ.”

Con ngươi Vân Khanh chợt lóe, phảng phất như không nghe được nhị phu nhân có ngụ ý, khẽ mỉm cười, “Nhị thẩm tử không chê là tốt rồi.”

Nhìn thấy Vân Khanh không có tiếp lời, nhị phu nhân có chút lúng túng, sờ sờ mũi, cũng không nhiều lời nữa.

Lão phu nhân lại không có nhiều băn khoăn như vậy, trong tiềm thức bà ta còn có cảm giác Vân Khanh vẫn như lúc trước mặc cho bà ta bắt nạt, bởi vậy hừ lạnh một tiếng.

“Những kẻ không có lương tâm này, cũng không nhìn thời điểm phụ thân ngươi tại vị giúp bọn họ thế nào, hôm nay mỗi người đều tránh xa nhà chúng ta, quả thực chính là bạch nhãn lang.”

Mấy người nhị phu nhân nghe lão phu nhân rõ rệt ám mắng Vân Khanh không có lương tâm, đều có chút lúng túng, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Vân Khanh. Hi vọng nàng có thể từ lời lão phu nhân nói mà đáp lại.

Lão phu nhân liếc Vân Khanh, nhìn bộ dáng nàng không hợp tác, lập tức cũng có chút tức giận, cười lạnh nói, “Bất quá ta biết rõ Khanh nhi nhà chúng ta là hài tử hiểu chuyện, tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn nhà mẹ đẻ của mình thua thiệt, hôm nay thừa tướng đại nhân ở Giang Nam lại lập công lớn, đúng là hồng nhân trước mặt bệ hạ, nếu có một câu nói của tướng gia, phụ thân ngươi có thể nở mặt nở mày.”

Trong lời nói minh kì ám kì đã đủ rõ ràng. Lão phu nhân gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khanh, bà ta mặc dù không biết vì sao Thường nhi lại vô duyên vô cớ đắc tội bệ hạ, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn gia nghiệp mình giữ cả đời thua mất. Nếu là trong nhà lụn bại, sau này còn có ai sẽ cung kính hầu hạ bà ta?

“Tổ mẫu, chuyện tình trên triều đình tôn nhi cũng không quá hiểu.” Vẻ mặt Vân Khanh bất đắc dĩ thêm tự trách, “Tướng công những ngày qua gấp rút không gặp, ta dù muốn cùng hắn nói chuyện đều vô pháp, hơn nữa…” Nàng giống như khó xử, bộ dáng phảng phất có chút ít khó có thể mở miệng.

Lão phu nhân vội vàng nghiêm nghị truy vấn, “Hơn nữa cái gì!” Chẳng lẽ nha đầu kia căn bản cũng không muốn trợ giúp nhà mẹ đẻ, mặt mũi lão phu nhân tràn đầy nếp nhăn trở nên quỷ dị, lạnh lùng nói, “Vân Khanh, ngươi cũng đừng quên Vân gia là nhà mẹ đẻ ngươi, nếu nhà mẹ đẻ lụn bại, ngươi sau này phải sao có thể đứng vững gót chân tại nhà chồng.”

“Tôn nhi không phải là ý này.” Vân Khanh khoát khoát tay, nàng giống như là dỗ con mèo nhỏ, trước hết để cho con mèo nhỏ nhanh chóng dựng lông, sau đó lại vuốt một chút, mỉm cười nói, “Tổ mẫu, tôn nhi cảm thấy, chúng ta cũng không biết phụ thân chọc giận bệ hạ chỗ nào, nếu là cứ như vậy đi trợ giúp hắn, chỉ sợ sẽ chọc giận bệ hạ, chẳng bằng biết rõ ràng nguyên nhân phụ thân chọc giận bệ hạ, như vậy cũng tương đối dễ nhúng tay.”

Cũng là cái ý này.

Lão phu nhân hài lòng nhìn Vân Khanh, đè nén xuống bồng bột tức giận trong lòng, bà ta nghĩ Vân Khanh cũng không dám ở trước mặt bà ta khiêu chiến.

Bất quá…

Lông mày lão phu nhân sít sao nhăn lại, nghi ngờ nói, “Phụ thân ngươi làm quan thanh liêm, ngày thường ở trên triều đình cũng quảng giao thiện duyên, làm việc trầm ổn chưa bao giờ dễ dàng đắc tội với người khác, tổ mẫu suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra là ai ngáng chân phụ thân ngươi.”

“Vậy tổ mẫu hãy cùng phụ thân thương lượng một phen, để cho phụ thân ngẫm lại đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề mới phải.”

“Ta sẽ tìm thời gian cùng phụ thân ngươi thương nghị.”

Tứ phu nhân lúc này lại ngồi không yên, đem lư hương phòng bên đốt dùng một bình trà nguội dập tắt.

Trong phòng đốt chính là lư hương an thần, tản ra hương vị làm cho Vân Khanh có chút khó chịu, đang định tìm lý do rời khỏi phòng, nhìn thấy cử động của Tứ phu nhân, nàng hơi động một chút, trong ánh mắt thoáng hiện lên nụ cười.

Lão phu nhân lại nhíu chặt lông mày.

“Nhà lão Tứ, ngươi làm cái gì vậy.”

Lão nhân gia đến cái tuổi này luôn dễ dàng táo bạo, tâm thần khó định, cho nên bà ta có thói quen đốt hương. Mấy cô con dâu đều rõ ràng điểm này, không nghĩ tới ngày hôm nay nhà lão Tứ phát thần kinh, cho dù không thích hương vị trong phòng, nhưng cũng không nên dập tắt lư hương như vậy.

Bà ta hết sức không vui, giọng nói cũng lạnh xuống.

Cũng không phải vấn đề một lò hương, mà là trong phủ lão phu nhân một tay che trời thành quen, chịu không được Tứ phu nhân ngay trước một phòng người ngỗ nghịch mình.

“Nương, ngài thật đúng là chủ quan a, Khanh nhi hôm nay mang thai, sợ là ngửi không được hương thơm này.” Nói xong Tứ phu nhân đã đi tới, đem nước trà Vân Khanh một mực không hề động đổi thành nước lọc, “Người mang thai không uống được trà.”

“Tứ thẩm tử có lòng.”

Đáy mắt lão phu nhân thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức đem ánh mắt chuyển tới trên bụng Vân Khanh.

Hôm nay Vân Khanh mặc một món y phục nguyệt bạch sắc ám vân mai, chọn dùng chính là thiết kế không eo, từ trên xuống dưới dần dần tản ra, giống như đóa hoa bách hợp nở rộ, rộng thùng thình, che lại bụng của nàng, không cẩn thận nhìn thật là nhìn không ra nàng đang mang thai.

“Ai nha.” Lão phu nhân cao hứng đầy yêu thương, gương mặt hồng quang, Vân Khanh thế nhưng mang thai cốt nhục của thừa tướng, đây chính là thay Vân gia bọn họ lên mặt, bà ta vội vàng từ trên ghế ngồi đứng dậy, do Lâm má má dắt díu đi tới bên cạnh Vân Khanh, từ trên xuống dưới quan sát bụng của nàng, cao hứng đến hô hấp cũng không ổn định, “Ngươi đứa nhỏ này, có bầu sao không nói sớm, mau mau mau, Lâm má má đi vào khố phòng cầm nệm êm cho Đại cô nãi nãi ngồi, có bầu sao có thể khinh thường, ngày hôm nay khí lạnh, tuyệt đối không thể gặp lạnh.” Có đứa bé này, Vân gia bọn họ còn sợ gì, người ở bên ngoài chính là xem tại phân thượng đứa bé này cũng không thể làm gì Vân gia bọn họ.

“Khanh nhi, liệu có cái gì muốn ăn? Tổ mẫu lập tức để cho phòng bếp chuẩn bị cho ngươi!” Đều nói chua nam cay nữ, lão phu nhân đây là đang thử dò xét cốt nhục này trong bụng Vân Khanh đến tột cùng là nam hay là nữ đây.

Nếu như là đứa bé trai thì tốt rồi, đây chính là người cầm lái tương lai của Phong gia a.

Thừa tướng đại nhân con vợ cả con trai lớn…

Thân phận này… Lão Thiên… Lão phu nhân ngẫm lại khóe miệng liền nhếch lên, Khanh nhi thật sự là quá ngoan.

“Tổ mẫu không cần chuẩn bị đồ, mấy ngày nay mẹ chồng bên kia thân thể khó chịu, đợi lát nữa còn phải về chăm sóc, chỉ sợ không thể lưu trong phủ dùng bữa.”

Trên thực tế thì là không muốn thấy một phòng người sắc mặt dối trá lại buồn nôn.

“Phải cần phải vậy.” Lão phu nhân cũng không muốn Vân Khanh mất lễ nghi chỗ Mạc Ngôn, bất quá lại nói, “Ngươi hôm nay cũng là người mang thai, mọi sự đều phải cẩn thận mới phải, mẹ chồng ngươi kia nha không biết là bệnh gì, vạn nhất ngươi qua bệnh khí đả thương hài tử làm sao bây giờ, đây chính là hi vọng của Vân gia chúng ta a.”

Ánh mắt Vân Khanh lành lạnh nhìn lão phu nhân.

Lão phu nhân lại hồn nhiên chưa phát giác ra, hưng phấn chuẩn bị nói thêm, Lâm má má bên cạnh lại lắc lắc cánh tay bà ta.

Bà ta lập tức phát giác được mình thất thố, che giấu cười cười, “Mấy người các ngươi làm thím cũng nên chuẩn bị chút ít lễ vật cho tiểu hài tử đi, đi về nghỉ ngơi trước đi, ta cùng Khanh nhi còn có chút lời muốn nói.”

Mấy phu nhân có chút không vui, lúc này đúng là thời điểm muốn nịnh bợ Vân Khanh, lão phu nhân lại muốn đem các nàng đuổi đi.

Bất quá dù không vui cũng không thể làm trái với mệnh lệnh lão phu nhân, nhất là mặt bà ta lúc này còn chìm ngỉm.

Mấy phu nhân đều cúi mình lui xuống.

Lão phu nhân đem nha đầu hầu hạ trong phòng đều đuổi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại bà ta cùng Vân Khanh.

Ngoài phòng cửa đóng kín.

Lão phu nhân trịnh trọng nhìn Vân Khanh, “Khanh nhi, hôm nay ngươi mang thai là đại công thần Vân gia chúng ta, lúc này đây bất kể thế nào nhất định phải sinh hạ bé trai. Hôm nay Phong gia đã có một tiểu thư con vợ cả, ngươi nếu sinh nữ nhi chỉ sợ sẽ không được sủng ái, hơn nữa có con trai tương lai cũng có thể ổn định rất nhiều.”

Vân Khanh cúi thấp đầu tựa hồ thẹn thùng, nhưng trong con ngươi lộ ra một mảnh lãnh ý.

Bà ta không biết, chính thống tiểu thư trong phủ người ta bàn ra đúng là chắt gái của mình…

Lão phu nhân lại cho rằng Vân Khanh không biết đối mặt với vấn đề này, bà ta vỗ vỗ đầu vai Vân Khanh, “Khanh nhi, ngươi mới gả tiến Phong gia nửa năm liền có con, tổ mẫu thay ngươi cao hứng, nhưng là…” Thanh âm của bà ta có chút dừng lại, “Bất quá có một số việc tổ mẫu lại không thể không lo lắng cho ngươi.”

Vân Khanh ngược lại muốn biết lão phu nhân còn có thể kéo ra chuyện gì, kéo kéo môi thản nhiên nói, “Tổ mẫu cứ nói đừng ngại.”

“Ngươi cùng thừa tướng đại nhân hôm nay đang ngọt ngào suôn xẻ có lẽ nghe lời tổ mẫu nói trong lòng sẽ ghét bỏ, nhưng tổ mẫu cũng là vì tốt cho ngươi, hôm nay ngươi có bầu sau này nhất định không thể thị tẩm, trong phủ của ngươi lại có Phương Du không thành thật, bất luận là dung mạo hay là chỗ khác, nàng đều không thua ngươi. Càng khó là thừa tướng đang tráng niên, nàng sắp là địch nhân lớn nhất của ngươi.”

Trong lòng Vân Khanh cười lạnh không ngừng.

“Ngươi không thể khinh thường, nam nhân kẻ nào không thích vụng trộm? Tổ huấn Phong gia mặc dù chỉ rõ không thể nạp thiếp, nhưng Phong Lam Cẩn đã không thuận theo lối cũ mở ra tiền lệ?”

“Tổ mẫu rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Hiện tại Phong Lam Cẩn đang sủng ái ngươi tự nhiên đứng ở chung một chiến tuyến với ngươi, lãnh đạm đối với Phương Du, nhưng hôm nay ngươi khác dĩ vãng, đã có bầu, nam nhân lại không thể luôn nghẹn, nhất định sẽ đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ý tổ mẫu là, ngươi không ngại đem nha đầu bên cạnh nhắc tới một cái, nạp làm thiếp thị, như vậy vừa có thể thể hiện ra ngươi rộng lượng, người bên cạnh mình lại cùng mình một lòng, tương lai cũng có thể giúp đỡ ngươi một chút…”
Bình Luận (0)
Comment