Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 157

Edit: Trảm Phong

Rong huyết…

Đại não Phong Lam Cẩn trống rỗng một lát, hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn máu càng thấm càng nhiều, dần dần lan tràn trên khăn trải giường trắng tinh, đem ga giường thấm ướt nhuộm thành màu đỏ.

Hai mắt nàng tan rã nằm ở trên giường, đôi mắt mất đi thần thái trước kia, có vài phần trống rỗng vài phần mê man, đồng tử dần dần mở rộng, đó là hiện tượng mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê.

Tâm Phong Lam Cẩn níu chặt, sống lưng hắn thẳng tắp trong khoảnh khắc đó phảng phất như không ngừng chống lại áp lực, khẽ cong xuống, nhìn qua cực kỳ cô tuyệt tuyệt vọng.

“Phong… Lam Cẩn…” Nàng nghiêng đầu nhìn của hắn, trong phòng tràn vào một đoàn người, lúc này ai cũng đều không có tâm tình để ý tới bà đỡ nói “Phòng sinh dơ bẩn, không thích hợp người tiến vào”, bà đỡ dùng chăn đơn phủ lại thân thể của nàng, nàng buồn ngủ, thần chí dần dần mông lung. Giật giật ngón tay, vươn tới Phong Lam Cẩn, nàng muốn dùng lực kêu gọi, muốn an ủi hắn nói nàng không có việc gì, nhưng âm thanh phát ra lại rất nhỏ ngay cả bản thân đều nghe không rõ.”Phong… Lam Cẩn…”

Phong Lam Cẩn như đột nhiên bị đánh thức, nhanh như tia chớp phi thân tới.

Dưới chân hắn mềm nhũn, thế nhưng quỳ gối bên cạnh giường nhỏ, đúng lúc cùng hai mắt nàng nhìn nhau.

Nắm thật chặt tay của nàng, hắn ngay cả khóc đều không khóc nổi, thanh âm khàn khàn run rẩy, nhẹ nhàng đem tóc thấm ướt trên trán nàng đẩy ra, thanh âm giống như lá rụng giữa trời đông giá rét run run rẩy rẩy, một hồi gió thổi tới sẽ phiêu tán.

“Khanh nhi…” Hắn mồ hôi đầm đìa, môi trắng dọa người, sắc mặt có chút xanh, nắm thật chặt tay nàng băng lãnh như tuyết để ở trên môi hôn, hoảng loạn luống cuống giống như thủy triều đem hắn tầng tầng bao phủ, hắn ngay cả năng lực tổ chức ngôn ngữ đều mất đi, lời nói thác loạn, “Đừng… nàng đừng…” Đừng dọa ta…

Vân Khanh cảm thấy trước mắt như bịt kín một tầng sương trắng nhàn nhạt, nàng không thấy rõ thần sắc Phong Lam Cẩn, chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn như mất đi quang hoa, trở nên ảm đạm, nàng kéo ra một nụ cười thập phần miễn cưỡng, “… Ta… Không có… Chuyện…”

Cách chăn đơn khinh bạc, Trương thái y vân vê ngân châm, động tác thong thả mà trầm ổn, trong phòng trận trận gió rét, trên đầu hắn lại ra một tầng mồ hôi.

Từng cây ngân châm châm hạ xuống trên người nàng, lại ngăn không được hạ thân nàng chảy máu.

Một chuỗi mãu uốn lượn đỏ rực, đâm đỏ con mắt tất cả mọi người trong phòng.

Mấy hài tử phảng phất cũng có cảm ứng, mỗi đứa đều hắng giọng lớn tiếng khóc lên.

Sâu trong con ngươi Vân Khanh dần hiện ra một tia hào quang nhàn nhạt.

Nàng thì thầm, “… Hài… Tử…”

Thanh âm trầm thấp chỉ có Phong Lam Cẩn gần nàng nghe được.

Phong Lam Cẩn vội vàng quay đầu lại nhìn Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn giống như là cảm ứng được Phong Lam Cẩn muốn nói gì, vội vàng ôm hài tử chạy đến trước giường nhỏ Vân Khanh, đem hài tử đặt ở đầu giường nàng.

Cũng không biết là khí lực gì chống đỡ nàng, giờ khắc này Vân Khanh thế nhưng nâng lên cánh tay vô lực, ngón tay mảnh khảnh dịu dàng xoa lên làn da hài nhi nho nhỏ.

Trẻ con mới sinh toàn thân nhiều nếp nhăn, thực không tính là đẹp mắt, đặc biệt là đứa nhỏ này lại sinh non, thân thể hết sức nhỏ, chỉ lớn một chút so với bàn tay nàng, tay của nàng đặt trên gương mặt của hắn đều sợ phá da của hắn. Bất quá có lẽ là tiểu hài tử cảm nhận được mẫu thân ở bên người thế nhưng ngừng khóc, dùng một đôi mắt ướt nhẹp trong suốt nhìn nàng.

Tâm Vân Khanh thoáng cái liền mềm nhũn ra, nàng thì thầm, “… Thật tốt…”

Lại liếc nhìn mấy hài tử, cây trụ tinh thần Vân Khanh đổ xuống, môi nàng bất giác nở nụ cười tối tăm, ngược lại nắm tay Phong Lam Cẩn, mỉm cười nhắm mắt lại.

Cánh tay vô lực rũ xuống.

Một khắc kia, tâm Phong Lam Cẩn phảng phất sẽ không còn nhảy lên.

Tay hắn cứng ngắc đặt ở phía dưới cánh mũi nàng, động tác dè chừng, ngón tay run rẩy, giống như là sợ kinh động nàng. Trong mắt hắn xen lẫn một tia hi vọng, càng nhiều hơn là sợ hãi.

Khí tức của nàng yếu ớt đến gần như không có…

Nước mắt Phong Lam Cẩn thoáng cái dâng lên.

Lão Thiên, nàng còn sống!

Huyết sắc lại vẫn lan tràn như cũ, mùi máu tươi trong phòng càng ngày càng đậm.

Từng bồn máu loãng bị bọn nha hoàn bưng xuống.

Tử Khâm cùng đã nhịn không được cắn môi lệ rơi đầy mặt.

Trương thái y thi xong một bộ châm pháp, nhìn Vân Khanh máu chảy không ngừng như cũ, nhìn một tia hi vọng hơi yếu trong ánh mắt Phong Lam Cẩn, chậm rãi, trầm trọng lắc lắc đầu.

Đáy mắt hắn từng tia hi vọng lập tức bị hắc ám thôn tính.

Mạc Ngôn cũng nhịn không được, ôm hài tử nước mắt từ gương mặt liền chảy xuống.

Phong Hân Duyệt sớm đã khóc không thành tiếng, ôm hài tử nho nhỏ khóc yếu đuối trong ngực Bạch Thanh Tiêu.

Tất cả nữ quyến trong phòng đều khóc đến khó có thể ức chế.

Chỉ có Phong Lam Cẩn, một ít giọt lệ vừa rồi phảng phất như là giọt lệ cuối cùng của hắn, trên mặt hắn một mảnh lạnh như băng đau nhói, giống như bị dao nhỏ lăng trì.

Đúng là không lại chảy nửa điểm nước mắt.

“Khanh nhi… Nàng đã nói muốn cùng ta bạch đầu giai lão…” Làm sao nàng có thể gạt ta, làm sao nàng có thể…

Những lời này của hắn vừa ra, trong phòng lập tức yên tĩnh quỷ dị, tĩnh đến ngay cả âm thanh sợi tóc rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Sau yên tĩnh mà đến là tiếng khóc đè nén càng lớn.

Còn có thể rơi lệ đau đớn còn có thể buông xuôi.

Nhưng là hắn lại có thể thế nào?

Đầu Phong Lam Cẩn dựa bên mép giường, tay vẫn nắm tay của nàng, tay của nàng càng ngày càng lạnh như băng, hắn sít sao nắm lấy, phảng phất như là muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình thay nàng sưởi ấm.

Như đã qua một thế kỷ.

Lại dường như chỉ qua trong nháy mắt.

Tiếng nói hắn khô khốc, “Mọi người đều đi ra ngoài đi, ta nghĩ ở lại bồi nàng.”

“Cẩn nhi…”

Mạc Ngôn không yên tâm, sợ hắn sẽ làm chuyện điên rồ.

“Nương…” Phong Lam Cẩn không có ngẩng đầu, trong lời nói lại hàm chứa cầu khẩn, “Đi ra ngoài được không…”

Hốc mắt Mạc Ngôn đau xót, ở trong mắt nàng con lớn nhất không gì làm không được, khi nào hèn mọn lại tuyệt vọng như vậy. Nước mắt lần nữa xông lên hốc mắt.

Một phòng người không tiếng động lui ra ngoài.

Phong Lam Cẩn nắm thật chặt tay của nàng, lại một câu nói đều nói không nên lời.

Suy tư của hắn hỗn loạn, nghĩ không ra đầu mối, rất hốt hoảng nói, “Lúc trước thật không nghĩ tới sẽ cùng nàng thành thân, chỉ chớp mắt chúng ta đều biết nhau thời gian dài như vậy, còn sinh hài tử… Nàng có biết hay không, kỳ thật dùng thân phận Phong Tuyệt Trần trêu chọc nàng, nhìn nàng thương tâm khổ sở, trong tim ta hết sức cao hứng, bởi vì ta có thể cảm giác được nàng để ý ta. Vốn là muốn chờ mọi chuyện cần thiết đều giải quyết xong ta tất từ quan ẩn lui, dùng thân phận Phong Tuyệt Trần cùng một chỗ với nàng.”

“… Mặc dù nàng cái gì cũng không nói, nhưng ta có thể cảm giác được, nàng rất không thích cuộc sống ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau.” Thanh âm của hắn dần dần thấp không thể nghe thấy, “Ta thật sự đã làm tốt quyết định… Thật sự…”

“… Nhưng nàng vì sao… Không đợi ta đây…”

“Đó là bởi vì ngươi để cho nàng chờ thời gian quá dài!” Một đạo thanh âm mờ ảo không chừng từ cửa sổ truyền đến, tròng mắt Phong Lam Cẩn trống rỗng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Vô Duyên một thân trường sam tuyết trắng lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ.

Phong Lam Cẩn trầm mặc không nói gì, phảng phất tất cả khí lực trên người đều dùng hết rồi, chỉ là tay nắm tay Vân Khanh không có dấu hiệu buông ra.

Vô Duyên đại sư từ cửa sổ nhảy vào, sắc mặt hắn ngưng trọng, từ trong lòng móc ra một viên thuốc màu đen nho nhỏ đút vào miệng Vân Khanh.

Nhưng nàng đã không có ý thức nuốt.

Hô hấp bạc nhược yếu kém gần như không có.

Ngực cũng không trông thấy phập phồng.

Sắc mặt Vô Duyên đại sư tệ hại, nắm cằm của nàng, mạnh mẽ dùng sức nâng lên, thuốc kia liền theo cổ họng của nàng lăn xuống.

“Ngươi…”

Phong Lam Cẩn sững sờ nhìn một màn này, đáy mắt phảng phất lần nữa xông lên ánh sáng, lại không dám lên tiếng, sợ sau kinh hỉ lần nữa là tuyệt vọng thật sâu.

Vô Duyên không để ý đến Phong Lam Cẩn, ngón tay như điện, nhanh như gió điểm đại huyệt trên người Vân Khanh.

Đôi môi Phong Lam Cẩn khẽ nhúc nhích.

Bởi vì ngón tay Vô Duyên đều rơi vào mấy chỗ tử huyệt trên người nàng.

“Nghĩ muốn nàng sống liền câm miệng lại!” Khuôn mặt Vô Duyên trầm xuống.

Phong Lam Cẩn không phải là bị khí trường áp chế người, lúc này hắc ám nơi đáy mắt lại lui tản đi một chút. Thanh âm run rẩy, tựa hồ như là hết sức hoảng sợ, nhưng lại đang mong đợi đáp án.

“Ngươi… Có thể cứu nàng…”

“Bằng không ngươi nghĩ ta phong trần mệt mỏi chạy đến là vì cái gì.”

Vô Duyên không để ý tới Phong Lam Cẩn nữa, động tác nhanh chóng. Phong Lam Cẩn lúc này không có cắt đứt hắn, hắn chú ý tới ngón tay Vô Duyên nhìn như là rơi vào vài chỗ tử huyệt trên người nàng, nhưng thời điểm rơi vào trên thân lại khẽ nghiêng nghiêng, nhìn như hung hiểm lại hết sức xảo diệu tránh được tử huyệt.

Hắn nhìn ra vài phần manh mối, một tia hi vọng từ đáy mắt đột nhiên hiện ra, thất thanh nói, “Tử Mạt huyệt pháp?”

Vô Duyên không tiếng động gật đầu.

Phong Lam Cẩn hôm nay kinh qua quá nhiều đại bi, nay chuyển thành mừng rỡ, hắn chỉ cảm thấy đầu óc từng đợt choáng váng, hắc ám cơ hồ đem hắn bao phủ, hắn gắt gao nắm chặt quả đấm, mạnh mẽ chống đỡ tinh thần. Trong nháy mắt, cơ hồ mừng đến phát khóc.

Tử Mạt huyệt pháp là từ nhiều năm trước triều đại xuất hiện một kỳ nhân chế tạo ra, người nọ mới đầu là đại phu, nửa đời người thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, cốt nhục chia lìa, cho nên dốc lòng vào thâm sơn, dùng mười năm góp nhặt hắn tất cả y thuật có thể bắt được, sau đó quy ẩn rừng núi, dốc lòng nghiên cứu, rốt cục lại dùng thời gian hơn hai mươi năm nghiên cứu ra Tử Mạt huyệt pháp.

Huyệt pháp này là hắn lơ đãng phát hiện, vốn là nguy hiểm rất lớn, bởi vì huyệt vị đều ở bên cạnh tử huyệt, chỉ cần hơi chút sơ sảy, sẽ khiến bệnh nhân mất mạng, bởi vậy cả đời hắn dùng rất nhiều động vật, còn có một chút người chết làm thí nghiệm. Dùng thời gian hơn hai mươi năm rốt cục nghiên cứu chế tạo thành công.

Trong một lần đem một bệnh nhân sắp chết cứu sống, thanh danh lan truyền xa. Rất nhiều thầy thuốc bái phỏng, nghĩ bái ông ta làm thầy, nhưng vì huyệt pháp quá khó nắm giữ, không cẩn thận sẽ khiến người bệnh bỏ mạng, cho nên người nọ căn bản cũng không dám dễ dàng truyền thụ.

Tin đồn càng phát càng thần kỳ, dân gian đều nói nói hắn có năng lực hồi sinh người chết.

Thậm chí trong nội cung hoàng đế nghe nói tin tức, đều phái người đi mời hắn tiến cung, để cho hắn tiến vào Thái Y Viện phụ trách quản lý cả Thái Y Viện.

Chỉ là người nọ ở trong núi dạo chơi một thời gian quá dài, lĩnh ngộ y thuật đồng thời lại đại triệt đại ngộ, từ đó xuống tóc vào Phật môn, không còn xuất hiện nữa.

Tất cả mọi người cho rằng bộ huyệt pháp này đã thất truyền, nhưng hôm nay bộ huyệt pháp này vẫn còn có người biết.

Hô hấp Phong Lam Cẩn run rẩy dồn dập từng đợt, cả thân thể cũng bắt đầu kịch liệt run rẩy.

Đây không phải nói Khanh nhi được cứu rồi…
Bình Luận (0)
Comment