Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 164

Edit: Trảm Phong

Đêm ba mươi.

Triều hội từ thời điểm hai mươi tám tháng chạp cũng đã nghỉ, cho nên Phong Lam Cẩn cũng trộm được vài ngày thời gian rỗi ở nhà cùng thê tử và hài tử. Những ngày qua Thanh Trúc viên là nơi náo nhiệt nhất Phong gia, mà ngay cả Phong Lan Tinh ở quân doanh hồi lâu chưa thấy cũng trở lại trong nhà.

Mấy hài tử lại càng được ôm tới ôm lui, Vân Khanh có đôi khi một ngày đều không gặp được mấy hài tử một lần.

Người của Bạch gia đi lại hết sức chịu khó, lão phu nhân thân thể không quá tốt nhưng cũng kiên trì hai ba ngày lại tới đây ngắm mấy tiểu hài tử. Do đó, Phong Hân Duyệt liền đương nhiên theo lão phu nhân cùng đi.

Người hai nhà càng thân mật hơn.

Ngày này buổi tối, Phong Lam Cẩn sớm đã thu thập xong cho bản thân, sau đó không nhờ tay người khác tự mình mặc đồ cho Vân Khanh.

Yến hội cử hành vào giờ Dậu.

Khuya ngày hôm trước bầu trời liền bắt đầu có tuyết rơi, bông tuyết như lông ngỗng, ngắn ngủi một ngày một đêm đã phủ một tầng dầy, mở cửa sổ ra chính là một mảnh trắng xóa bao lấy thế giới, làm cho người nhìn qua liền thấy tinh thần sảng khoái, lòng tràn đầy hưng phấn.

Nhưng sắc mặt Phong Lam Cẩn lại tương đối khó coi.

Bởi vì Vân Khanh vẫn trong tháng, chịu không được gió lạnh. Nhìn ngoài cửa sổ tuyết rơi như lông ngỗng bị gió rét thổi bay múa cuồng loạn, khí trời như vậy nàng làm sao có thể không lạnh.

“Tốt lắm, chúng ta mặc dày chút ít sẽ không có việc gì.” Vân Khanh nhìn ra tâm tình hắn tối tăm, chủ động lại mặc thêm một món áo bông dày, trên người đắp một món áo choàng đỏ thẫm sắc thêu mai vàngtrên mũ áo choàng phủ một vòng lông chồn. Nàng buộc chặt dây áo choàng, mỉm cười đem mũ đội trên đầu. Xoay một vòng, “Chàng xem, đều nhanh thành con gấu, khẳng định sẽ không cảm lạnh.”

Nói thật, nàng mặc này một thân quân áo bông trong phòng đặt đầy chậu than còn cảm thấy nóng đây.

Phong Lam Cẩn lại không quan tâm ngó ngàng ấn nàng ngồi ở trên giường. Nhíu mày quan sát nàng một vòng, nhìn giày thêu dưới chân nàng khẽ nhíu mày.

Vân Khanh nhìn ra ý nghĩ của hắn vội vàng co chân về.

“Giầy không thể đổi.” Nàng mang một thân cung trang váy ngắn, nếu đổi lại ủng da mềm mại thì bộ dáng thành cái gì.

“Giày này không được!” Hắn kiên quyết, “Đi vài bước trên tuyết thì ướt hết. Nước tuyết quá lạnh, hơn nữa nói không chừng chúng ta muộn mới có thể trở về, nàng đi giày này chân nhất định bị lạnh.”

Vân Khanh trợn mắt nhìn thẳng, nàng vô lực rống, “Ta không có yếu ớt giống như chàng nghĩ.”

“Vậy cũng không được!”

Thái độ của hắn thập phần kiên quyết.

Vân Khanh bất đắc dĩ, chỉ đành tùy ý hắn thay giày da hươu mềm cho nàng cùng quần áo cực kỳ không tương xứng.

Nàng vô cùng xấu hổ nghĩ, thật may là váy cũng đủ dài chạm mặt đất, không đi đường cũng sẽ nhìn không ra có cái gì không ổn.

Ra khỏi viện tử, một hồi gió lạnh thổi đến, Vân Khanh dù mặc rất nhiều xiêm y, trên tay cũng mang theo bao tay nhưng vẫn cứng rắn rùng mình một cái.

“Có phải lạnh không?” Phong Lam Cẩn đứng ở đầu gió thay nàng ngăn trở phần lớn gió rét, suy nghĩ một chút lại lôi kéo nàng vào phòng, lại tìm ra một món áo choàng đỏ thẫm, đem nàng từ đầu chùm xuống.

“Ai? Phong Lam Cẩn, chàng làm vậy ta cái gì cũng nhìn không thấy.”

Nàng thời gian dài đều ở trong phòng không cảm nhận được gió rét cho nên trong lúc nhất thời có chút không thích ứng được, nhưng cũng không phải vấn đề lớn lao gì, thổi lạnh chút đầu óc còn có thể thanh tỉnh đấy.

“Nàng còn trong tháng, nương nói không thể gặp gió, sau này sẽ lưu lại bệnh đau đầu.”

Vân Khanh ló đầu trong áo choàng, thanh âm có chút rầu rĩ, “Nhưng như thế này ta đi đường thế nào đây… Ai – – ”

Nàng một câu còn chưa nói hết cũng cảm giác được hai chân treo trên không trung, kinh hô một cái đã bị Phong Lam Cẩn ôm ngang lên, hắn nở nụ cười, thanh âm quanh quẩn ở bên tai.

“Vậy ta liền làm chân cùng con mắt của nàng!”

Nàng hơi sững sờ, thân thể mềm xuống không phản kháng nữa.

Trong xe ngựa từng tầng một gấm vóc phù dung được chồng chất một chỗ, hết sức mềm mại, trên đường cái người đến người đi khắp nơi đều là không khí vui mừng, giấy đỏ, câu đối, lụa đỏ, trên mặt mỗi người đều mang theo mỉm cười vui mừng thư thái, làm cho người nhìn qua có thể cảm nhận được vui mừng năm mới.

Sắc mặt Phong Lam Cẩn cũng không quá đẹp mắt.

Vân Khanh cảm thấy rất rõ ràng, nàng chuyển chuyển thân thể ngồi vào bên cạnh hắn, “Phong Lam Cẩn, chàng làm sao vậy?” Hôm nay hắn trầm mặc khác thường.

Hắn nhẹ nhàng nắm eo của nàng, con ngươi ám trầm, theo bản năng trả lời.

“Không có việc gì.”

Lại nhìn thấy con mắt Vân Khanh nháy cũng không nháy theo dõi hắn, hắn bật cười, đàng hoàng trả lời, “Ta chỉ là đang nghĩ đến một ít chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Khanh nhi, nàng đối với chuyện tình nàng sinh non nghĩ thế nào?”

Nàng liếc mắt, “Phương Du sao!” Từ sau khi nàng sinh hạ hài tử bình an vô sự liền nghĩ đến vấn đề này, ngày đó Phương Du quá không bình thường, lúc trước nàng không có phòng bị mới dính bẫy của nàng ta. Về sau nghĩ lại một hồi mới nhớ tới chuyện không thích hợp, Phương đại tiểu thư luôn luôn không chịu nổi bị khinh bỉ, cho tới bây giờ đều ngang ngược kiêu ngạo, ngày đó tư thái lại phóng thấp như vậy, hơn nữa bị lời nàng nói lạnh nhạt mỉa mai thế nhưng không có rời đi trước.

Lại nhớ tới một dòng mùi thơm kỳ dị kia, nàng dù không muốn đoán được cũng khó.

“Sao lại hỏi cái này?” Nàng chưa từng có hỏi chuyện này, bởi vì nàng biết rõ Phong Lam Cẩn sẽ đem chuyện xử lý tốt, đặc biệt là trong lúc nàng ở cữ nghe được tin tức Phương Du qua đời liền lập tức hiểu được đó là do Phong Lam Cẩn trả thù.

Nói đến đây không thể không nói lại phương pháp Phong Lam Cẩn xử lý đối với cái chết của Phương Du.

Hắn không có mở tang yến, thậm chí trực tiếp đem thi thể Phương Du hỏa thiêu, tro cốt giao trả cho Phương Nhân.

Phương Nhân tự nhiên tức giận, không cần suy nghĩ liền gây ra đại động tĩnh tìm đến Phong Lam Cẩn lý luận, hắn trung niên tang tử tang nữ sớm mất lý trí, hai mắt đỏ lên tìm đến Phong Lam Cẩn tính sổ, hơn nữa yêu cầu Phong Lam Cẩn nhất định phải đem Phương Du an táng tại mộ địa Phong gia.

Phong Lam Cẩn cho tới bây giờ cũng không phải là kẻ mặc người chém giết, nghe được lời Phương Nhân nói chỉ lãnh đạm đem từ thư trong ngực nhét vào trong tay Phương Nhân.

Phương Nhân vừa nhìn từ thư kia, con mắt như muốn nứt.

“Phong Lam Cẩn, nữ nhi ta tốt đẹp đến nhà các ngươi, bất quá ngắn ngủi mấy tháng đã không còn, ta không tìm Phong gia các ngươi lý luận đều là xem tại thể diện phụ thân ngươi, đừng tưởng rằng ngươi một mao đầu tiểu nhi thật là để cho ta kiêng kỵ.” Hắn đầu tóc rối bời, ôm hủ tro cốt mắt đỏ hồng, bộ dạng như người điên, khàn giọng kiệt lực rống to, “Con gái của ta phụng ý chỉ vào Phong gia, có chỉ ý bệ hạ ở đây, con gái của ta một khuê nữ thật tốt ngươi nói điên khùng liền điên rồi? Hôm nay nàng không còn tại thế, ngươi bất chấp cảm thụ của ta cùng với mẫu thân nàng vô duyên vô cớ hỏa thiêu thân thể con gái của ta, làm cho nàng cả đời không đầu thai được. Những thứ này ta cũng không cùng ngươi so đo, nhưng ngươi lại đem tro cốt của nàng đưa trả lại cho Phương gia ta, còn vào lúc này đưa lên một tờ hưu thư!”

Phương Nhân tức hô hấp không nổi, dùng sức hít sâu, thân hình vẫn không ngừng run rẩy.

Hắn chỉ vào mũi Phong Lam Cẩn, tức giận mắng, “Mặc kệ nữ nhi ta khi còn sống làm bao nhiêu chuyện sai lầm, nhưng nàng cũng là tiểu thiếp Phong Lam Cẩn ngươi cưới hỏi đàng hoàng từ cửa hông tiến vào. Sinh là người Phong gia ngươi chết là quỷ Phong gia ngươi. Ngày hôm nay nếu ngươi không chôn cất tốt con gái của ta, bên ta tuyệt sẽ không ngừng ở đây!”

Phương Nhân mang đến một đám thân thuộc cũng đầy mặt giận dữ trừng mắt nhìn Phong Lam Cẩn.

Phong Lam Cẩn nhìn Phương Nhân thật lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng cười một tiếng, môi mỏng của hắn câu ra một độ cong trào phúng.

“Phương đại nhân, ta khuyên ngươi nên cẩn thận suy nghĩ con gái của ngươi đến tột cùng làm ra hành vi nào mới khiến ta làm ra chuyện như thế!” Hắn từng chữ từng câu, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.”Ta không có đem chuyện công bố tại chúng đã là cho bệ hạ cùng Phương gia ngươi chút mặt mũi, nếu Phương đại nhân cố ý muốn tìm công đạo, vậy bản tướng cũng không sợ nháo đến chỗ bệ hạ. Đến lúc đó dưới con mắt bao người, tin tưởng bệ hạ tự có phán xét!”

Nghe được thanh âm Phong Lam Cẩn thanh lãnh trầm ổn Phương Nhân vốn đã mất đi lý trí đột nhiên có chút lấy lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào Phong Lam Cẩn. Trong ánh mắt có thăm dò cùng hỏi thăm, đề phòng.

“Lời này của ngươi là có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ!” Mặt mày hắn đột nhiên lạnh xuống, nhìn cả phòng người Phương gia muốn tới thay Phương Du đòi công đạo, lạnh lùng nói, “Nếu không phải do đại tiểu thư nhà ngươi, thê tử của ta hôm nay làm sao lại khó sinh suýt nữa thì chết!” Hắn nhớ tới hôm nay thân thể nàng vẫn còn suy yếu, chỉ có thể nằm ở trên giường, nửa điểm gió lạnh cũng chịu không được, ngay cả nhìn tuyết cũng chỉ có thể qua khe hở cửa sổ nhìn ra ngoài. Còn có về sau không biết sẽ lưu lại bao nhiêu bệnh cũ, trong lòng kịch liệt đau nhức, giọng nói càng lăng liệt, “Phương gia các ngươi dạy dỗ được nữ nhi tốt, đầu tiên là không biết liêm sỉ, dùng hết thủ đoạn vào Phong gia ta, sau lại nhiều lần cùng thê tử ta phát sinh tranh chấp, nếu không phải nhìn mặt mũi Phương gia ngươi, mặt mũi hoàng thất, một tờ hưu thư này ta đã sớm vứt vào trên mặt nàng!”

Hắn nói từng câu từng chữ, thanh âm sang sảng hữu lực, rõ ràng không nhiều dùng sức, hết lần này tới lần khác làm cho lòng người phát lạnh.

“Ta vốn là muốn nhìn thể diện Phương gia các ngươi không cùng nàng so đo, tìm một tiểu viện để cho nàng ở lại, chỉ cần nàng có thể yên ổn sinh sống không tìm thị phi, vậy Phong gia ta cũng không thiếu khẩu phần lương thực nuôi thêm một người. Nhưng nàng…” Hắn dừng một chút, trong miệng tràn đầy khinh bỉ cùng thống hận, “Nhưng nàng ta ngàn không nên vạn không nên hại tới thê nhi ta. Cho nên bản tướng đã nhịn đến cực hạn, hưu nàng nhưng không làm đường hoàng, không để cho nàng chết còn bị nghìn vạn người chỉ trích giận mắng, đây sớm đã tha thứ rất nhiều!” Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn Phương Nhân đang sửng sốt, con ngươi khẽ nheo lại, “Cho nên, Phương đại nhân nếu muốn lý luận. Chúng ta không ngại lý luận cho tốt!”

“Ngươi…”

Thanh âm Phương Nhân khô khốc, nói không ra lời.

Một hồi lâu mới nhịn không được thay con gái của mình giải thích, “Ngươi nói bậy, con gái của ta ngây thơ thuần phác, làm sao sẽ làm ra sự tình như vậy. Huống chi chẳng lẽ Vân Khanh đối với con gái ta không có tâm phòng bị? Lại vẫn trúng độc, nói không chừng là nàng cố ý dùng chuyện này hãm hại nữ nhi ta không chừng…”

Mới đầu, thanh âm hắn có chút lơ mơ, lại càng nói càng kiên định, càng nói càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác.

Phong Lam Cẩn không ngừng cười lạnh.

Hắn biết Phương Nhân có thể nói như vậy.

“Mặc Huyền. Mang thứ đó ra.”

Mặc Huyền từ trên ngưới lấy ra một vật liền đưa cho Phong Lam Cẩn.

Phong Lam Cẩn hừ lạnh một tiếng đem đồ nện ở trong ngực Phương Nhân, “Phương đại nhân cho là ta không có chứng cớ liền dễ dàng hạ quyết định như thế? Ngươi không ngại tự mình rất nhìn một chút, nhìn xem nữ nhi ngươi ‘ngây thơ thuần phác’ ở ta Phong gia làm chuyện tình hạ lưu bực nào!”

Phương Nhân cảnh giác nhìn Phong Lam Cẩn, đưa ánh mắt chuyển tới tờ giấy trên tay mình, từ khi vào Phong gia tới nay, ngắn ngủi không đến một năm, tội trạng của nàng lại bị bày ra mười mấy cái.

Hắn càng nhìn càng kinh tâm.

Sắc mặt càng ngày càng trắng.

Sau khi xem xong cái gì cũng chưa nói, gắt gao mím chặt môi, không nói một lời ôm hủ tro cốt rời đi…

Đương nhiên, những thứ này đều là phiên bản Vân Khanh từ nơi nào đó nghe được.

Hôm nay nghe được Phong Lam Cẩn nhắc lại chuyện xưa, nàng hơi sững sờ, linh quang chợt lóe, bật thốt ra một câu.

“Chẳng lẽ chuyện này còn có bút tích của người khác?”

Nghĩ như vậy lập tức cảm thấy chuyện không thích hợp, Phương Du ngu xuẩn tuyệt đối không thể nghĩ được sách lược vẹn toàn như thế, như vậy đến tột cùng là ai ở sau lưng nàng ta muốn lợi dụng tay nàng ta đến hại mẹ con nàng?

Nàng chăm chú nhìn chằm chằm Phong Lam Cẩn.

Phong Lam Cẩn không có ý định giấu diếm nàng. Trịnh trọng gật đầu.

“Khánh Viễn Đế? Quân Ngạo? Hiền phi? Hay là người của Quân Mạc?” Nàng nhất thời phân tích không ra lợi hại. Chỉ có thể nghĩ tới một nhóm người không nghĩ để cho Phong gia sinh con trai.

“Bọn họ đều thoát không khỏi liên quan.” Ánh mắt Phong Lam Cẩn tối tăm, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc Vân Khanh, “Bất quá trước khi chết Phương Du khai ra một người rất trọng yếu.”

“Ai?!”

“Mai phi!”

“Mai phi?!” Nàng kinh ngạc nhìn hắn, cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua một nhân vật như vậy.

Phong Lam Cẩn liền đem tin tức trong tay đều nói cho nàng.

Vân Khanh liễm hạ mặt mày trầm tư một lát, trong lòng nàng có chút bất an, lại không nghĩ ra mình từng ở đâu đắc tội nhân vật như vậy, thế nhưng để cho người nhằm vào hại nàng!

“Niên yến hôm nay, Mai phi là phi tử được Khánh Viễn Đế sủng ái nhất nhất định sẽ dự, đến lúc đó nhất định sẽ có động tác, nàng phải đề phòng nàng ta nhiều hơn.”

“Ta biết rồi.” Nàng trầm mặt xuống, trong lòng có chút ngưng trọng.

Xa xa nhìn hoàng cung càng ngày càng gần, nàng thở dài một hơi.

“Hồng Môn yến a…”
Bình Luận (0)
Comment