Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 24

Edit: Trảm Phong

“Ngạch…” Phong Hân Duyệt không nghĩ tới Vân Khanh có thể nói như vậy, đứng nguyên tại chỗ không khỏi có chút lúng túng, lúc này Bạch Thanh Tiêu cùng Phong Tuyệt Trần cũng đã đuổi đến chỗ này, Bạch Thanh Tiêu bước nhanh lên trước, từ trên xuống dưới quan sát Vân Khanh, cho đến khi xác nhận nàng không có việc gì mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Sao có thể một mình đuổi theo đạo tặc, vạn nhất bị thương làm sao bây giờ?” Bạch Thanh Tiêu hơi có chút căm tức, hắn nhìn thế nào cũng thấy Vân Khanh dù sao cũng là một cô gái yếu đuối, vạn nhất tên côn đồ thật sự không muốn sống nữa động thủ, nàng đâu còn mệnh a?

“Bạch công tử, lời này của huynh nói sai rồi.” Phong Hân Duyệt biết Bạch Thanh Tiêu, lúc này chứng kiến vẻ mặt Bạch Thanh Tiêu lo lắng không khỏi cười nói, “Vị công tử này rất lợi hại, tự mình chế phục tiểu mao tặc này đây.”

Bạch Thanh Tiêu thấy Phong Hân Duyệt liền khẽ ngắt mi, hắn từ trên người đạo tặc lấy ra hai cái túi gấm, một cái giao cho Phong Hân Duyệt một cái khác trả lại cho Vân Khanh, sau đó liền tìm người đưa đạo tặc đi nha môn. Hắn nhìn đám người chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ giữ chặt tay Vân Khanh đi ra khỏi đám người.

Phong Hân Duyệt cùng Phong Tuyệt Trần cũng đi theo.

“Phong cô nương, cô đi theo chúng ta làm cái gì?” Bạch Thanh Tiêu nhíu mày nhìn Phong Hân Duyệt phía sau, chỉ thấy môi nàng cùng mi tâm đều là sung sướng, không khỏi cau mày nói, “Phong cô nương, cô là nữ nhi duy nhất của tiền thừa tướng, cũng là em gái ruột Phong Lam Cẩn hiện đảm nhiệm chức thừa tướng, một tiểu thư khuê các sao có thể độc thân ra cửa, hôm nay may mắn là đụng phải chúng ta, nếu không cô nương có biết sẽ gặp nguy hiểm? Cô đã là đại cô nương, sao có thể để cho người nhà lo lắng như vậy.” Nhớ tới chuyện vừa rồi Bạch Thanh Tiêu nói năng có chút không nể mặt.

Mà Phong Hân Duyệt là được sủng ái lớn lên, khi nào bị người khiển trách như vậy, sắc mặt nàng đỏ bừng, lại quật cường trừng mắt nhìn Bạch Thanh Tiêu, “Ta hơn mười năm nay đều như vậy cha ta ca ca ta cũng không có dạy dỗ ta, làm phiền huynh chuyện gì.”

Bạch Thanh Tiêu hừ lạnh một tiếng không lại nói nữa.

“Uy…” Phong Hân Duyệt dậm chân một cái, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Bạch Thanh Tiêu, vành mắt lại ửng đỏ.

Phong Tuyệt Trần than nhẹ một tiếng, “Phong cô nương, ta đưa cô hồi phủ đi, Thanh Tiêu không phải là cố ý nhằm vào cô, chỉ là tình hình hôm nay quả thực quá mức nguy hiểm, cô một nữ nhi cũng xác thực nên mang một vài hộ vệ ra cửa, dù cho không muốn để cho người rõ rệt đi theo cũng có thể âm thầm bảo vệ.”

Vân Khanh ngược lại là có chút ngoài ý muốn, nàng vốn cho là Phong Tuyệt Trần không phải là người sẽ xen vào việc của người khác, lại không nghĩ rằng thế nhưng để tâm đối với Phong Hân Duyệt như thế, chẳng lẽ là bởi vì nàng là muội muội thừa tướng?

Không hề nghĩ nhiều, Vân Khanh cùng Bạch Thanh Tiêu rất nhanh liền mua xong điểm tâm trở lại Bạch phủ, Vân Khanh đổi qua y phục Phương má má bên cạnh lão phu nhân liền tới thúc giục nàng đi nói chuyện cùng lão phu nhân.

“Biểu tiểu thư, lão phu nhân vừa tỉnh dậy liền phân phó nô tỳ tới tìm người, nô tỳ đã tới nhiều lần, rốt cục gặp được biểu tiểu thư, lão phu nhân thì thầm một hồi lâu, biểu tiểu thư nhanh đi bồi lão phu nhân đi.”

Thời điểm Vân Khanh đến trong phòng lão phu nhân mới phát hiện còn có một cô gái đã ở đây, cô gái này là dòng chính nữ Nhị cữu cữu nàng, dòng chính tiểu thư Bạch gia – – Bạch Lộ.

Thấy Vân Khanh đi vào, trong con ngươi lão phu nhân thoáng hiện lên vẻ vui sướng, Bạch Lộ lại cười lạnh mở miệng, “Biểu tỷ thật quá phách lối, để cho tổ mẫu chờ thật lâu a.”

Vân Khanh lại phảng phất không có nghe được lời này, mà sắc mặt lão phu nhân có chút kéo xuống. Nụ cười Vân Khanh không thay đổi, chậm rãi đi đến bên cạnh lão thái thái từ trên thân lấy ra một bao giấy dầu bánh đậu xanh, nhìn lão phu nhân nghịch ngợm chớp chớp mắt, “Ngoại tổ mẫu, người xem đây là cái gì?”

Lão phu nhân ngửi hương thơm liền biết là bánh đậu xanh, trong lòng bà ấm áp, đích thân tiếp nhận điểm tâm trong tay Vân Khanh, cười đến nếp nhăn khóe mắt đều chậm rãi dãn ra, “Nha đầu con có lòng.”

Bạch Lộ lại hừ lạnh một tiếng, nàng ta luôn luôn cùng Vân Vận giao hảo, vô cùng không ưa Vân Khanh bộ dạng khúm núm, lúc này chứng kiến nụ cười của nàng càng cảm thấy chói mắt. Tổ mẫu luôn luôn thiên vị, yêu thương phòng lớn hơn phòng khác nhiều, Bạch Thanh Tiêu thuở nhỏ chính là lão phu nhân nuôi lớn, mà các nàng người chi thứ hai lão phu nhân lại chẳng quan tâm.

Thua Bạch Thanh Tiêu nàng biết là không oan, dù sao Bạch Thanh Tiêu là trưởng tử trong phủ, nhưng là vì cái gì một Vân Khanh tại trong lòng lão phu nhân đều so với chi thứ hai bọn họ trọng yếu hơn, chẳng lẽ cũng là bởi vì cha nàng là thứ xuất sao?

Trong lòng nàng bất bình, ánh mắt nhìn Vân Khanh đột nhiên sắc bén lên, hừ lạnh một tiếng, “Bất quá là chút ít bánh đậu xanh giá cả rẻ tiền mà thôi.” Nàng giống như là nhớ ra cái gì đó lại khẽ mỉm cười, chợt nói, “Bất quá cũng phải, dùng tình cảnh biểu tỷ tại Vân gia cũng cầm không ra cái gì ra hồn, chỉ có thể hao phí một chút lẻ bạc vụn đòi niềm vui tổ mẫu.”

“Lời ấy biểu muội sai rồi.” Vân Khanh vẫn vui vẻ ôn hòa như cũ, thản nhiên nói, “Lễ vật này nặng không phải là giá trị, mà là tâm ý. Huống chi ngoại tổ mẫu không phải là người ngoài, cần gì làm ra nhiều tư thái dối trá như vậy.”

“Ngươi…” Bạch Lộ thẹn quá hoá giận, trong lời nói Vân Khanh ngoài ý tứ rõ ràng là đang chửi nàng dối trá, nàng vốn là bất mãn đối với Vân Khanh, lại là người tính tình nóng nảy. Vọt từ trên ghế ngồi đứng người lên, chỉ vào Vân Khanh thế nhưng cũng không cố kỵ lão thái thái ở bên cạnh liền lạnh lùng nói, “Ngươi tính là cái thứ gì, cuộc sống tại Vân gia chính là ngay cả nha hoàn bà tử cũng không bằng, hôm nay đến Bạch gia liền cho mình là thiên kim tiểu thư sao? Tổ mẫu bất quá là thương hại ngươi tuổi còn nhỏ mất mẹ tang huynh mà thôi, ngươi thế nhưng đem mình làm một cây thông, đừng tưởng rằng điểm tiểu tâm tư này của ngươi người khác không biết, người nào không biết Vân Khanh đối với thái tử điện hạ yêu mộ thành cuồng, suốt ngày không biết xấu hổ đi theo sau lưng điện hạ, ngươi tới Bạch gia không phải là nghĩ kéo một cái hậu trường mạnh mẽ sao? Muốn cho con mắt thái tử nhìn ngươi, cũng không nhìn một chút mình là thân phận gì, một nha đầu chết tiệt không có thân phận thế nhưng cũng dám làm thế, thái tử điện hạ là ngươi có thể nghĩ à, quả thực không biết xấu hổ!”

Nguyên lai là hướng về phía Quân Ngạo làm tới, Vân Khanh lạnh lùng cười một tiếng cầm tay lão phu nhân không để cho lão phu nhân lên tiếng, nàng thản nhiên nói, “Không có thân phận, nha đầu chết tiệt kia? Lời này coi như là Nhị cữu cữu đến đây cũng không dám nói như vậy. Ta lại không tốt thế nào cũng là con gái dòng chính Vân gia, là biểu tiểu thư đứng đắn của Bạch gia, ta đến Bạch gia vấn an ngoại tổ mẫu là vì thay mẫu thân tận hiếu đạo, biểu muội vì sao lại hùng hổ doạ người như vậy? Ta tuổi còn nhỏ tang mẫu thì thế nào, mẫu thân cùng ca ca vĩnh viễn đều sống ở trong lòng của ta, ngược lại biểu muội nói năng sắc bén hùng hổ doạ người như vậy lại là vì sao? Chẳng lẽ biểu muội cũng là yêu mộ thái tử điện hạ, lần này chứng kiến ta đây cái gọi là vị hôn thê thái tử điện hạ đến mà ăn chua uống dấm? Biểu muội, chúng ta dù nói thế nào đều là người một nhà, ngươi có cần thiết ở ngay trước mặt ngoại tổ mẫu nói chuyện không nể mặt như vậy sao, ngươi làm như vậy đem ngoại tổ mẫu để ở nơi nào rồi?” Nói xong lời cuối cùng Vân Khanh cũng càng thêm càng sắc bén, khí thế bức nhân kia lại ép tới Bạch Lộ trong lúc nhất thời nói không ra lời…

—— lời ngoài mặt ——

Đề cử văn 《 quân chính hiền thê 》

Đêm hôm đó, cô bị bạn trai vàng đỏ nhọ lòng bỏ thuốc, đưa lên giường thủ trưởng đơn vị.

Cô cho rằng đây chỉ là một giao dịch quyền sắc, không biết nhưng lại một hồi âm mưu mưu đồ đã lâu;

Chỉ vì cô bị đưa sai phòng, lên sai giường, càng bởi vì được thiết kế không chỉ là cô.

“Lần đầu tiên?” Hắn tà mị cười một tiếng, con ngươi thâm thúy như mặc ngọc làm người không thể nhìn thấu.”Được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Cô lạnh như băng nhìn hắn, vẻ hận này khắc vào cốt tủy.”Trách nhiệm của anh là đi ngồi tù, hoặc là đi tìm chết!”

Đối với người nam nhân này bởi vì trách nhiệm mà cầu hôn, cô khịt mũi coi thường, lòng mặt tràn đầy khinh thường.

Nản lòng thoái chí, được bạn tốt tiến cử quyết định tòng quân, cô muốn làm chính mình mãnh mẽ hơn!

Hắn là danh môn công tử, thị trưởng tuổi trẻ triển vọng nhất, hắn lãnh tình cơ trí, vĩnh viễn bày mưu nghĩ kế, quan sát chúng sinh.

Thích thỉnh sưu tầm, O (∩_∩)O cám ơn, hôm nay hai giờ đưa lên…
Bình Luận (0)
Comment