Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 30

Edit: Trảm Phong

“Ngũ di nương là người thông minh, biết rõ tùy cơ ứng biến.” Vân Khanh mở cửa sổ ra nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, cảm thụ được gió nhẹ mát mẻ thoải mái, nụ cười không thay đổi, “Nhưng là Ngũ di nương làm sao lại có thể xác định ta nguyện ý giúp ngươi chuyện này?”

“Đối với đại tiểu thư mà nói chuyện này ngươi một ít cũng không thiệt thòi, chỉ cần Tam tiểu thư về sau tìm được rồi một chỗ quy túc tốt cái mệnh này của ta bất cứ giá nào cũng sẽ không tiếc. Dùng đại chán ghét của phu nhân đối với ta cùng Tam tiểu thư chỉ sợ sau này sẽ tùy tiện tìm lý do đem Tam tiểu thư đuổi đi lập gia đình, hoặc là quý tộc con vợ kế, hoặc là tiểu thiếp của người khác. Ta đời này đã coi như xong, không muốn Tam tiểu thư cũng đi đường xưa cùng ta giống nhau, khắp nơi mưu tính không nói còn muốn đề phòng tên bắn lén các nơi bắn tới. Đại tiểu thư, ngươi hôm qua sớm đã ở trước mặt lão gia đem đại phu nhân đắc tội hoàn toàn, nhiều một đồng minh sau này ở trong phủ cũng có thể nhiều trợ lực, đại tiểu thư cớ sao mà không làm?”

Mặt mày Vân Khanh không thấy chút động dung nào, cười nhạt nói, “Dùng Ngũ di nương thông tuệ nghĩ đến ngày sau nhất định có thể vì Tam muội muội tìm được một con rể tốt, ta xem Ngũ di nương hôm nay ở chỗ này cầu xin ta, còn không bằng đi nịnh nọt mẫu thân cho thực tế, mẫu thân đúng là đương gia chủ mẫu trong phủ, tương lai đừng nói là Tam muội muội, mà ngay cả hôn nhân Vân Khanh đều là mẫu thân làm chủ. Còn có, Ngũ di nương sao có thể nói mình đời này xem như xong rồi đây, chẳng lẽ đi theo phụ thân còn ủy khuất ngươi hay sao?”

“Đại tiểu thư!” Sắc mặt Ngũ di nương khẽ tái đi, “Lời này cũng không thể nói lung tung.”

“Ta không có nói lung tung, lời này không phải là Ngũ di nương chính miệng mình nói sao?” Vân Khanh vẫn lạnh nhạt như cũ mà cười, “Ta khuyên di nương hay là trở về đi, chuyện của ngươi ta không muốn chộn rộn.”

Ngũ di nương khẽ cắn răng, ánh mắt của nàng vòng vo vài vòng, không nghĩ tới Vân Khanh dĩ nhiên là kẻ cứng mềm không ăn, trong bụng nàng hung ác, nghĩ tới tình cảnh gian nan của nữ nhi hôm nay, thốt ra, “Chỉ cần đại tiểu thư đáp ứng giúp ta chuyện này, ta có thể nói cho ngươi biết, mẫu thân cùng huynh trưởng ngươi là bị người hại chết như thế nào!”

Trong lòng Vân Khanh bỗng nhiên căng thẳng, trên mặt cũng hơi có chút biến hóa.

Ngũ di nương bắt lấy cơ hội này, vội vàng nói, “Đại tiểu thư, phu nhân khi còn sống vô cùng yêu thương ngươi cùng huynh trưởng ngươi, khi đó gia đình của các ngươi hòa thuận cùng hưởng thiên luân, chẳng lẽ ngươi thật sự trơ mắt nhìn mẫu thân cùng huynh trưởng của mình bị người hại chết còn làm bộ điềm nhiên như không sao?”

“Mẫu thân ta cùng huynh trưởng rõ ràng là nhiễm bệnh đậu mùa mới vô ý qua đời, ngươi hồ ngôn loạn ngữ nói cái gì, cái gì bị hại?” Mi tâm Vân Khanh nhíu chặt, lạnh lùng nói, “Ngũ di nương, có mấy lời cũng không thể nói lung tung.”

Ngũ di nương lại một bộ dạng bất cứ giá nào, thanh âm nàng giảm thấp xuống, giễu cợt nói, “Bệnh đậu mùa có thể nào lại cả quý phủ chỉ có phu nhân và đại thiếu gia dính vào? Đây rõ ràng là mưu sát.”

Vân Khanh giật mình, dưới tay áo dài móng tay hung hăng đâm rách lòng bàn tay, trên mặt lại một bộ dạng không gợn sóng sợ hãi như cũ.

Ngũ di nương không khỏi vội vàng nói, “Ta lúc ấy còn chưa có tiến vào Vân phủ, lúc ấy ta ở kinh thành cũng là hoa đán nổi danh, ngươi một đại tiểu thư không rõ ràng lắm thanh lâu là địa phương nào, nhân ngư hỗn tạp tin tức không giấu được nhất, lúc ấy ta cùng một khách nhân, người nọ là đại thần trong triều, trong lúc uống nhiều quá vô tình tiết lộ chuyện năm đó, mẹ ngươi cùng huynh trưởng ngươi căn bản cũng không phải là bị bệnh đậu mùa qua đời, là có người hại chết mẫu huynh ngươi, chỉ là người kia thân phận quý trọng, Hoàng Thượng cũng không thể tùy ý xử trí, lúc này mới biên ra một cái lời nói dối như vậy, thương hại ngươi ngay cả mẫu thân huynh trưởng của mình là thế nào qua đời cũng không biết, còn một lòng nhận tặc làm mẫu, ta nếu là mẫu thân ngươi, chỉ sợ dưới suối vàng cũng sẽ không nhắm mắt.”

Lòng bàn tay Vân Khanh có chất lỏng ấm áp trợt xuống, sắc mặt nàng ám trầm chút ít, “Ngũ di nương nói nhiều như vậy? Nếu như không có chuyện gì khác, Ngũ di nương cần phải trở về. Ngày mai ta sẽ để Tam muội muội theo ta cùng nhau đến hoàng cung.”

Mục đích Ngũ di nương đạt tới, nhìn nhìn Vân Khanh bộ dạng mặt không gợn sóng như cũ, không khỏi hơi kinh ngạc, đã thấy mâu quang Vân Khanh thoáng hiện lên một tia tàn khốc, “Ngũ di nương là muốn ta thay đổi chủ ý sao?”

Ngũ di nương bỗng nhiên cả kinh, tại thời điểm lý trí còn chưa làm ra quyết định cũng đã cúi đầu trước.

“Nếu không còn chuyện gì, vậy ta liền cáo lui trước.” Không tự giác, Ngũ di nương nói chuyện dùng kính ngữ.

Vân Khanh nhàn nhạt nhìn nàng một cái, “Nếu là hợp tác, ta cũng không muốn sau này có người hủy đi đài ta, ta có thể nâng Tam muội lên, cũng có thể làm nàng ngã chết, Ngũ di nương có thể tin?”

Trong lòng Ngũ di nương lạnh lẽo, cảm thấy hôm nay tìm đến Vân Khanh thật sự là cách làm không sáng suốt, chẳng những không có uy hiếp lợi dụ nàng, còn bị nàng moi ra một chút bí sự năm xưa. Nhưng cũng biết mình hôm nay là bảo hổ lột da, ngoại trừ cẩn thận một chút cũng không có phương pháp khác.

“Nếu là hợp tác, tự nhiên là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn!”

“Vậy là tốt rồi!” Vân Khanh nhàn nhạt phất phất tay, “Ngũ di nương cần phải trở về.”

Ngày thứ hai chính là ngày Hiền phi nương nương thiết yến mở tiệc chiêu đãi cô gái quý tộc cùng vương tôn công tử, sáng sớm đại phu nhân còn sai nha hoàn đưa cho Vân Khanh đưa một bộ váy gấm hoa bó thân, còn đưa một bộ đồ trang sức đeo tay Tử Ngọc đến. Chu má má chứng kiến nàng mặc xiêm y hoa lệ đeo lên đồ trang sức, không khỏi mặt mày hớn hở, “Trong kinh thành đều đồn đãi Nhị tiểu thư là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, ta xem ra đại tiểu thư một ít cũng không thua kém so với Nhị tiểu thư. Chỉ là dĩ vãng đại tiểu thư không có cường điệu ăn mặc, thế mới rơi xuống tiểu thừa.”

Vân Khanh ngồi ở trước gương đồng nhìn Chu má má giúp nàng vấn tóc, khẽ mỉm cười, “Đó là bởi vì trong lòng má coi trọng ta mới cảm giác như vậy. Vân Vận tướng mạo tuyệt mỹ thoát tục, càng khó chính là một thân bất nhiễm trần thế, quả thật có tư cách xưng tụng là đệ nhất mỹ nữ.”

“Đại tiểu thư dù sao cùng là tỷ muội Nhị tiểu thư thân, dung mạo kém cũng là không kém là bao nhiêu, chỉ là lúc trước đại tiểu thư quá mức e sợ, luôn cúi đầu mới khiến người bỏ quên.” Chu má má than nhẹ một tiếng để xuống cây lược gỗ trong tay, cười nói, “Bất quá ngược lại không nghĩ tới đại phu nhân hôm nay hào phóng như vậy, lại tặng cho tiểu thư một bộ xiêm y hoa lệ như vậy, ”

Vân Khanh cười nhạt một tiếng, giữa lông mày lóe lên tàn khốc, “Bà ta cũng là người thông minh, dù sao cũng là yến hội Hiền phi nương nương mở, người đi đều là nhân vật có thân phận, nếu bà ta hà khắc ta, khó tránh khỏi sẽ bị cúp tội danh ngược đãi dòng chính nữ. Bất quá một bộ quần áo mà thôi có thể làm cho bà ta lấy được mỹ danh, bà ta cớ sao không làm? Huống chi nếu đã cho ta tốt, cho Vân Vận sẽ càng thêm không kém, cùng đi với Vân Vận thế nào cũng muốn bị quang mang nàng ta che đậy, đã như vậy, nàng cần gì làm điều thừa. Hôm qua lão phu nhân nhắc đến chuyện tình xiêm y của ta, bà ta không để cho ta tốt, sao có thể chận lại miệng lão phu nhân.”

Đang nói chuyện, ngoại thất truyền đến Ngân Tâm thông báo, “Đại tiểu thư, thái tử điện hạ đến phủ đón ứng người cùng Nhị tiểu thư, đại phu nhân nói nếu như người chuẩn bị xong, liền lập tức đi tiền phòng.”

“Ta biết rồi, ngươi đi xuống trước.”

“Tiểu thư, mí mắt ta hôm nay nhảy nửa ngày, luôn cảm thấy sẽ có chuyện phát sinh…” Chu má má không thể đi theo Vân Khanh, luôn cảm thấy có chút bất an.

Vân Khanh vỗ tay bà, trấn an nói, “Vô sự, ta cuối cùng sẽ coi chừng mọi sự!”

Thu thập xong chính mình, đi đến cửa, nhìn mặt trời bịmột đám mây đen nhánh che đi, khóe môi Vân Khanh vẽ ra một nụ cười trào phúng vui vẻ.

“Rốt cục… Đợi đến một ngày này rồi sao!”

Các ngươi, chuẩn bị tốt nghênh đón ta trả thù hủy thiên diệt địa… Sao?!
Bình Luận (0)
Comment