Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 63

Edit: Trảm Phong

“Như thế nào?” Phong Hân Duyệt bên cạnh phát giác được Vân Khanh không bình thường, mày nhăn lại liếc nhanh nhìn Quân Tư Điềm, lập tức ân cần nhìn lại Vân Khanh.

Vân Khanh khẽ lắc đầu, thản nhiên nói, “Không có gì.”

Trong đại sảnh đặt nhiều khối băng, rất mát mẻ, chỉ chốc lát sau đồ ăn trước mặt Vân Khanh lại đi lên một phần nữa, Vân Khanh nhíu mày hít hà, lần này lại không có bất kỳ chỗ nào không đúng.

Trong phòng lư hương tử kim chạm rỗng đốt hương, khói xanh nhàn nhạt nhẹ nhàng bay ra, hương thơm tràn ngập cả đại sảnh, tự dưng làm cho người sảng khoái tinh thần.

Quân Tư Điềm nghiêng đầu liếc nhanh nhìn Vân Khanh, con mắt khẽ nheo lại, lập tức nàng lại nhìn một đám các tiểu thư, tay bưng chén rượu lên, cười nói, “Hôm nay là bản cung thất lễ, kính xin các vị tiểu thư tha thứ nhiều hơn.”

Chúng nữ tử thấy nụ cười Quân Tư Điềm ôn hòa hơn chút ít, không khỏi đều bưng chén rượu trong tay lên, trăm miệng một lời, “Công chúa quá khách khí.”

Quân Tư Điềm đem rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, giương chén lên không dư thừa một giọt rượu, cười nói, “Chén rượu này coi như làm bản cung bồi tội với các vị tiểu thư.”

Công chúa đều nâng chén uống xong, những tiểu thư này tự nhiên không dám giữ lại, nguyên một đám mỉm cười uống cạn rượu trong chén.

Vân Khanh nhíu mày nhìn nhìn Quân Tư Điềm, luôn cảm thấy nàng ta hôm nay rất quái dị, làm cho lòng người có chút bất an.

Bất động thanh sắc đem rượu ngậm vào trong miệng, thừa dịp dùng khăn tay lau khóe môi đem tất cả rượu trong miệng đều ói trên khăn tay, sau đó động tác nhẹ nhàng chậm chạp đem khăn tay thả lại chỗ cũ.

“Vân đại tiểu thư…” Quân Tư Điềm đột nhiên quay đầu nhìn Vân Khanh, trong mắt thoáng hiện lên một tia sắc thái quỷ dị, nàng cười nói, “Hôm nay bản cung cũng đưa thiệp mời cho Vận nhi, sao Vận nhi chưa có tới đây?”

“Nhị muội muội những ngày này ở trong nhà nghiên cứu kinh Phật, gia phụ thấy nàng quá mệt mỏi hôm nay để cho nàng ở trong nhà nghỉ ngơi.” Vân Khanh cười nhạt một tiếng, “Công chúa và Nhị muội muội nhà ta tình như tỷ muội, chắc là sẽ không trách tội nàng đi.”

Trong mắt Quân Tư Điềm hiện lên một tia lãnh ý, thực xem nàng như đồ ngốc sao, chuyện tình Vân Vận bị Vân Thường giam lại cấm túc đừng nói là nàng, mà ngay cả hoàng huynh đều rõ ràng tường tận, hôm nay tại trước mặt nàng lại dám nói láo, Vân Vận sẽ đi nghiên cứu kinh Phật? Chê cười!

Vân Khanh cũng cười vẻ mặt phong khinh vân đạm, nàng nếu đã dám nói ra lời nói như vậy sẽ không sợ bị Quân Tư Điềm vạch trần.

Đương trong đầu truyền đến cảm giác mê muội, trong lòng Vân Khanh đại chấn, nàng nghiêng đầu nhìn nhìn Hà Tất Thắng cùng Phong Hân Duyệt sắc mặt như thường, đột nhiên khóe môi kéo ra quẹt một nụ cười lạnh lùng.

Yến hội hôm nay quả nhiên là hướng về phía nàng mà tới.

Chỉ là nàng có chút không rõ, rượu kia nàng rõ ràng không có uống đi, thế nào vẫn trúng gian kế của Quân Tư Điềm! Nàng nhíu mày suy nghĩ một chút, nhưng mà chuyện tình ở phương diện này nàng cũng không tinh thông, không nghĩ ra nguyên cớ, cảm giác được mê muội trong đầu tăng thêm một chút, Vân Khanh hung hăng bấm một cái trên đùi của mình, cảm giác mê muội kia lại không có biến mất, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

Vân Khanh tư tưởng nhưng lại thông thấu, chỉ là nàng phát hiện mình không quản được thân thể của mình, từ chỗ sống lưng truyền đến từng đợt cảm giác lửa nóng, lửa kia hâm lại tuôn lên gò má, cả bộ mặt đều nổi lên đỏ ửng kiều diễm, đáy mắt lộ ra một tia lãnh ý, dĩ nhiên là hấp dẫn khác thường.

Quân Tư Điềm thấy mặt nàng đỏ lên, khẽ mỉm cười, đáy mắt thoáng hiện lên một tia hận ý cùng sát khí, nàng cười nhạt một tiếng với Vân Khanh, “Vân cô nương thật sự là không có tửu lực, mới một chén rượu vào bụng mặt liền hồng thành bộ dáng như vậy.”

Mọi người vừa nghe, tầm mắt đều tập trung ở trên người Vân Khanh, Phong Hân Duyệt bên cạnh nhíu mi kề sát vào Vân Khanh, lo lắng hạ thấp giọng, “Khanh tỷ tỷ, tỷ không sao chứ.”

Ngay trong lúc đó, Vân Khanh đã hiểu hành vi việc làm của Quân Tư Điềm hôm nay.

Nàng cho là trong chén rượu của nàng bị hạ xuân dược, mặc dù nàng không biết thuốc kia hạ thế nào, nhưng là mục đích của Quân Tư Điềm rất rõ ràng, chính là làm cho nàng khống chế không nổi chính mình sau đó ở trước mặt mọi người thất thố.

Nếu mục đích của nàng ta thật sự đạt thành, chỉ sợ nàng sẽ lại một lần nữa trở thành chê cười trong mắt các tiểu thư khuê các cùng các công tử trong kinh thành, không chỉ như vậy, khi đó Phong Lam Cẩn còn có thể cưới một cô gái thanh danh tàn tạ vào phủ?

Chủ ý mặc dù hư thúi chút, nhưng lại không thể không thừa nhận, chủ ý này đủ độc, cũng đủ dùng!

Đáy mắt Vân Khanh dần mông lung, tay nàng nắm chén rượu ở dưới mặt bàn đột nhiên dùng sức, chén rượu trong tay bể một tiếng, thanh âm kia bị dìm ngập trong một đám các cô gái nũng nịu nói mê.

Trong tay Vân Khanh nắm một mảnh chén rượu, vén làn váy lên, hung hăng đem mảnh vụn đâm vào trên bắp chân, xé rách đau đớn kia làm cho thần chí nàng đột nhiên khôi phục thanh minh trong nháy mắt.

Hiện tại nhất định phải nghĩ cách rời đi!

“Khanh tỷ tỷ?”

“Ta không sao!” Vừa mở miệng Vân Khanh mới phát hiện tiếng nói mình ám ách lợi hại, Phong Hân Duyệt cũng phát hiện Vân Khanh có chỗ không ổn, lo lắng nhìn nàng một hồi lâu rốt cuộc hiểu rõ tình cảnh Vân Khanh lúc này. Ánh mắt nàng như điện lạnh lùng nhìn thẳng Quân Tư Điềm, Quân Tư Điềm lại không chút nào yếu thế cùng ánh mắt Phong Hân Duyệt đụng nhau.

“Công chúa điện hạ!” Phong Hân Duyệt trầm mặt, gằn từng chữ một, “Khanh tỷ tỷ không có tửu lực, có thể cho phép Hân Duyệt mang theo Khanh tỷ tỷ đi phòng ăn nghỉ ngơi một lát hay không?”

“Bất quá một chén rượu mà thôi, sao liền dễ dàng say như vậy?” Quân Tư Điềm như cười như không nhìn Vân Khanh, thanh âm lại phảng phất ngậm lãnh băng, lạnh lẽo thấu xương, “Vân tiểu thư chứ không phải là chướng mắt thịnh yến của bản cung, lúc này mới nghĩ tới rời tiệc sớm một chút?”

Vân Khanh lại cười nói, “Vân Khanh không dám, chỉ là Vân Khanh thuở nhỏ không thể uống rượu, vừa rồi uống một ly chỉ sợ sẽ khiến cho bệnh cũ tái phát, không muốn quét mất hào hứng của công chúa và chúng tiểu thư thôi.” Nàng nỗ lực khống chế lại vẫn không thể ngăn chặn trong thanh âm mang theo từng tia run rẩy.

“Bệnh cũ?” Quân Tư Điềm phảng phất đối với cái từ này cảm thấy rất hứng thú.

Đột nhiên, nam tịch đối diện truyền đến một thanh âm khóc thút thít kinh thiên địa quỷ thần khiếp, một tiếng khóc này làm cho tầm mắt mọi người đều tập trung vào chỗ bình phong truyền ra thanh âm.

Phong Lam Cẩn đối với ánh mắt phức tạp của tất cả mọi người làm như không thấy, nhẹ nhàng vỗ động sống lưng Tiểu Vô Ưu vừa bừng tỉnh.

Phong Vô Ưu cũng đã mở mắt, liếc nhìn gò má quen thuộc cũng không sợ hãi, ô ô khóc lớn nói, “Phụ thân, mẫu thân nói chuyện không giữ lời gì hết, nàng đã nói qua tiểu Ưu vừa tỉnh dậy liền có thể thấy nàng.”

Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười nói, “Mẫu thân con ở ngoài bình phong, vừa rồi công chúa ban thưởng yến, cho nên mẫu thân con mới không thể không giao con cho ta.”

“Vậy tiểu Ưu đi tìm mẫu thân!”

Đáy mắt Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một đạo tinh quang, lại cười nói, “Đi đi.”

Bởi như vậy, ánh mắt của mọi người đều tụ tập đến trên người Phong Lam Cẩn, Phong Lam Cẩn ôn hòa cười một tiếng, “Thỉnh các vị thông cảm nhiều hơn, tiểu Ưu thuở nhỏ không có mẫu thân, cho nên đem Vân tiểu thư nhận sai thành mẫu thân của nàng, đối với Vân tiểu thư có chút thân cận, thỉnh chư vị chớ có đối với Vân tiểu thư nhìn sai lệch gì, tiểu nữ ngu ngốc, làm cho chư vị chê cười.”

“Phong tiểu thư đúng là thiên chân hồn nhiên, âu cũng là phúc.”

“Đúng vậy, thừa tướng đại nhân chớ có trách cứ tiểu hài tử.”

Phong Lam Cẩn ôn hòa cười một tiếng, cũng không nói gì.

Phong Vô Ưu nhanh chóng chạy đến giữa Vân Khanh cùng Phong Hân Duyệt ngồi, khẽ bĩu môi, có chút tức giận nhìn Vân Khanh. Mẫu thân nói chuyện không giữ lời gì hết, hiện tại thấy nàng tức giận cũng không tới an ủi nàng. Ngô… Nàng cũng không cần để ý tới mẫu thân, tức giận hất mặt đi cùng cô cô làm nũng, khóe mắt lại nhìn Vân Khanh.

Phong Hân Duyệt có chút lo lắng nhìn gò má Vân Khanh đỏ bừng, trong lòng gấp gáp ngay cả Hà Tất Thắng đều phát hiện manh mối, ngồi trên cao Quân Tư Điềm lại phảng phất không thấy.

Hà Tất Thắng hơi nhíu mày, vốn nàng cho rằng Vân Khanh thật sự là không có tửu lực gò má mới có thể đỏ bừng, hôm nay thấy phản ứng của Phong Hân Duyệt cũng không phải là như thế a, nàng nghiêng đầu cùng Vân Khanh nói chuyện với nhau vài câu, lửa giận trên mặt càng ngày càng rõ ràng. Hai người nói nhỏ vài câu, chỉ thấy Vân Khanh che lấy môi đỏ mọng ho nhẹ vài cái, nàng ho đến càng ngày càng kịch liệt, giữa ngón tay trắng nõn che lấy môi dần dần rỉ ra một tia đỏ thẫm.

“Nương!”

Phong Vô Ưu hoảng sợ hét to một tiếng, nhanh chóng bổ nhào vào bên người Vân Khanh, một tiếng này của nàng làm cho tầm mắt mọi người lần nữa chuyển tới trên người Vân Khanh, lúc nhìn thấy giữa ngón tay Vân Khanh đỏ thẫm, tất cả mọi người hít một hơi lãnh khí.

Bình phong thoáng cái bị người mạnh mẽ đẩy tới, Bạch Thanh Tiêu cùng Phong Lam Cẩn đồng thời xuất hiện ở trước mặt nữ tịch, chỉ thấy sắc mặt hai người đều cực độ khó coi, Phong Lam Cẩn đẩy xe lăn nhanh chóng lách mình đến bên người Vân Khanh, thấy giữa ngón tay nàng có từng tia đỏ thẫm đáy mắt có bạo ngược chợt lóe rồi biến mất, lại cực nhanh bị áp chế. Hắn không nói một lời nhìn Quân Tư Điềm tựa hồ bị kinh sợ đi đến, nheo mắt lại thản nhiên nói, “Công chúa điện hạ, không biết hạ quan có thể mang theo vị hôn thê xin được cáo lui trước hay không?” Mặt hắn trầm như nước, trong giọng nói thanh đạm mang theo khí phách không thể trái nghịch cùng lạnh lùng.

Tất cả mọi người là lần đầu tiên nhìn thấy Phong Lam Cẩn như vậy, chỉ cảm thấy đáy mắt hắn tựa hồ tụ tập gió lốc cuồng tứ, chỉ cần một cơ hội liền muốn bộc phát ra. Phong Lam Cẩn như vậy không lý do làm cho ánh mắt Quân Ngạo đông lạnh.

Hà Tất Thắng vỗ án, lần đầu tiên thu hồi sợ hãi đối với Phong Lam Cẩn, giận quát to một tiếng, “Lão hồ ly, ngươi còn chờ cái gì, còn không mau mang theo Khanh tỷ đi xem đại phu.”

“Đứng lại!” Quân Tư Điềm lạnh lùng từ phía sau bàn đứng lên.

Bạch Thanh Tiêu lạnh lùng nhìn Quân Tư Điềm, châm chọc nói, “Công chúa không phải là nhìn không ra tình huống muội muội nhà ta hiện nay, chẳng lẽ muốn đem người mạnh mẽ lưu lại hay sao? Vừa rồi tiểu muội ta đã nói uống rượu sẽ khiến cho bệnh cũ tái phát, nhưng dưới thịnh tình của công chúa cũng không thể không uống, sau đó tiểu muội muốn cáo lui công chúa lại cứ ngăn trở, Bạch Thanh Tiêu cả gan, xin hỏi công chúa đến tột cùng có tâm tư gì?”

Sắc mặt Quân Tư Điềm tái đi, vỗ án, “Lớn mật, ngươi nghĩ ngươi là ai, sao dám bất kính như thế đối với bản cung?”

Bạch Thanh Tiêu giễu cợt, một tay ôm lấy Vân Khanh, nhẹ ngửi được mùi máu tươi gay mũi trên người nàng, lãnh ý nơi đáy mắt tăng lên, “Nếu công chúa đã xem thường tại hạ như thế, lần sau mở tiệc chiêu đãi chớ có mời ta xuất tịch, miễn làm hư hào hứng của công chúa điện hạ, chuyện tiểu muội bệnh nặng hôm nay, cũng không dám làm phiền công chúa thỉnh thái y, muội muội nên sớm rời tiệc tốt, nếu không chẳng phải là ngại con mắt công chúa điện hạ tôn quý bất phàm!”

“Ngươi – – ”

Vân Khanh ho không ngừng, nàng sít sao nắm lấy xiêm y Bạch Thanh Tiêu, lại nói không ra lời.

Dần dần bàn tay của nàng đều bị dính sắc thái đỏ bừng, cái trán cũng hiện đầy mồ hôi lạnh. Bạch Thanh Tiêu thấy vậy cũng vô tâm phản ứng với Quân Tư Điềm, ôm lấy Vân Khanh liền định ly khai.

“Đứng lại!” Quân Tư Điềm gầm lên.

Bạch Thanh Tiêu coi như không nghe thấy, cước bộ không ngừng.

“Người đâu!” Quân Tư Điềm hét lớn một tiếng, lập tức có thị vệ đeo đao thoáng cái xông lên, Quân Tư Điềm lạnh lùng cười một tiếng, “Ta lại muốn nhìn một chút không có bản cung cho phép, ngươi ngược lại làm thế nào bước ra phủ công chúa này!”

“Công chúa đây là muốn xem mạng người như cỏ rác sao?” sắc mặt Phong Lam Cẩn lãnh đạm, hai tay nhẹ nhàng dỗ dành Phong Vô Ưu sắc mặt sợ hãi, tầm mắt hắn lại căn bản không có dừng lại trên người Quân Tư Điềm, chỉ nhàn nhạt nhìn Quân Ngạo, “Thái tử điện hạ đối đãi chuyện này như thế nào?”

Sắc mặt Quân Ngạo khó coi nhìn thoáng qua Quân Tư Điềm, theo hắn thấy, nàng muội muội này chính là hỏng việc nhiều hơn là thành công! Hắn vung tay lên, mặt trầm như nước, “Cho đi!”

Bọn thị vệ nhất thời thối cũng không xong tiến cũng không được.

“Ta xem ai dám!” Ánh mắt Quân Tư Điềm lạnh buốt nhìn Quân Ngạo, lạnh lùng nói, “Hoàng huynh, nơi này không là phủ thái tử của ngươi, là phủ công chúa của hoàng muội.” Ngụ ý chính là hắn không quản được chuyện tình trong phủ công chúa rồi? Khuôn mặt Quân Ngạo mạnh mẽ chìm xuống. Nhớ tới hắn là thái tử một quốc gia, còn không làm chủ được một cái phủ công chúa nho nhỏ?!

“Hoàng muội, ngươi quên thân phận công chúa một nước rồi sao, sao có thể cưỡng chế lưu khách? Huống chi Vân tiểu thư hôm nay nguy tại sớm tối, nếu vì ngươi mà xảy ra chuyện gì, cho dù thân ngươi là công chúa, phụ hoàng cũng sẽ không bỏ mặc!”

Con mắt Quân Tư Điềm sớm đã đỏ lên, từ vừa rồi Phong Lam Cẩn không có đem tầm mắt dừng lại trên người nàng, hắn một mặt lo lắng Vân Khanh làm cho nàng lại càng hoàn toàn không có lý trí, nàng hiện tại chỉ muốn làm cho Vân Khanh hoàn toàn biến mất trên đời này, nếu không có Vân Khanh… nếu không có Vân Khanh…

Nàng lại không hiểu, cho dù không có Vân Khanh, Phong Lam Cẩn cũng tuyệt không có khả năng sẽ cùng nàng có bất kỳ dính dấp gì! Chỉ là người một khi đã lâm vào điên cuồng dù thấy cũng bất chấp hậu quả, kế hoạch của nàng hôm nay rõ ràng an bài rất tốt, nàng không có đem rượu hạ độc, bởi vì quá mức rõ ràng, nàng cũng không phải là người ngu, biết rõ Vân Khanh có đề phòng đối với nàng, cho nên liền đem độc hạ trên chén rượu, trong phòng thiêu đốt lên hương thơm đúng lúc có thể kích thích xuân độc trên chén rượu.

Nàng là hạ quyết tâm muốn làm cho Vân Khanh thân bại danh liệt, nhưng kế hoạch rõ ràng thành công như vậy lại cứ không dựa theo ý tưởng của nàng tiến hành!

“Hôm nay không có mệnh lệnh của ta, tất cả mọi người không được rời phủ công chúa nửa bước!” Quân Tư Điềm không để ý tới Quân Ngạo, ánh mắt lạnh như băng nhìn Vân Khanh trong ngực Bạch Thanh Tiêu, nàng lạnh lùng nói với bọn thị vệ, “Các ngươi hôm nay nếu dám cãi lại mệnh lệnh của bản cung, bản cung cho các ngươi sống không bằng chết!”

Một phòng người nhất thời đối với Quân Tư Điềm không còn phân nửa hảo cảm, một đám nữ quyến thấy thị vệ cầm lấy đao kiếm đã sớm co thành một đoàn, khuôn mặt sợ hãi.

Chỉ có mấy cô gái khách quan tỉnh táo không sợ chút nào, Hà Tất Thắng lạnh lùng nhìn Quân Tư Điềm, “Công chúa đây là xem mạng người như cỏ rác sao?”

Phong Hân Duyệt cũng lạnh thanh, “Hoàng tử phạm pháp tội như thứ dân! Đây là tử lệnh bệ hạ tự mình đã hạ xuống, công chúa chớ có quên!”

Trong một đám thanh âm, Vân Khanh cảm thấy đầu óc mông lung khác thường, nàng vừa rồi hỏi thăm Hà Tất Thắng vài vị trí đại huyệt, sau đó không chút do dự điểm xuống, chính vì làm cho mình bị thương, sau đó mượn cơ hội rời phủ công chúa. Thương thế thật sự không nhẹ, hôm nay nàng chỉ cảm thấy ngũ tạng đau nhức kịch liệt, thanh âm huyên náo bên tai mỗi một người đều rất quen thuộc, nhưng nàng hết lần này tới lần khác phân biệt không ra đến tột cùng ai đang nói chuyện.

Nàng thề, ngày sau nhất định phải làm cho Quân Tư Điềm so với mình thống khổ hơn gấp trăm lần!

Hận chỉ hận thân phận nàng hiện tại hèn mọn, mặc dù được phong làm công chúa nhưng lại không có một ai đem nàng để vào mắt, nếu nàng có đầy đủ thân phận cường đại, sau lưng có đầy đủ thế lực cường đại, hôm nay cho dù Quân Tư Điềm mời cũng có thể lườm một cái không thèm để ý! Lúc nửa hôn mê, lần đầu tiên sau khi sống lại nàng đối với quyền thế nổi lên ý tình thế bắt buộc.

Trong thoáng chốc, cảm giác thân thể của mình được nhu hòa ấm áp vây quanh, chóp mũi phảng phất đánh hơi được hạnh hương nhàn nhạt, Vân Khanh vô ý thức nỉ non, “… Phong Tuyệt Trần…” Thanh âm của nàng rất nhỏ, lại bị Phong Lam Cẩn ôm nàng nghe vừa vặn, Phong Lam Cẩn khe khẽ thở dài, đáy mắt hiện lên không biết là mừng rỡ hay là ảo não, động tác của hắn cẩn thận đem Vân Khanh đặt trên đầu gối, động tác nhanh như tia chớp điểm mấy chỗ đại huyệt trên thân nàng, sau đó từ trong ngực lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Vân Khanh.

Nhưng Vân Khanh đã không có ý thức nuốt, hắn nhăn mi từ trên một bàn lấy một ly nước nóng dè dặt đem miệng của nàng mở ra, sau đó đổ một chút nước vào.

Nhanh chóng thu cằm của nàng về, chỉ nghe được “Cô lỗ” một tiếng, Vân Khanh đã nuốt viên thuốc xuống. Phong Lam Cẩn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bên kia Quân Tư Điềm đã sớm bị một màn này tức đến hoàn toàn không có lý trí, hai mắt nàng đỏ bừng bừng, mắt thấy Vân Khanh đã không hề ho ra máu, im hơi lặng tiếng ngủ ở trong ngực Phong Lam Cẩn, nàng đột nhiên vung tay lên, quát to, “Giết yêu nữ Vân Khanh này cho ta!”

Trong mắt nàng nhìn lại Vân Khanh đích xác là yêu nữ, rõ ràng không có làm gì, lại đoạt được hảo cảm của Phong Lam Cẩn, nàng từ nhỏ ái mộ Phong Lam Cẩn, có thể nói nàng tự nhận là người hiểu hắn rõ nhất, nhưng nàng cũng chưa bao giờ thấy qua Phong Lam Cẩn đối đãi người bên ngoài tốt như vậy! Giải thích duy nhất chính là hắn thật sự thích Vân Khanh! Nhưng nàng không cam lòng a, nàng rõ ràng theo đuổi hắn nhiều năm như vậy, làm trái với ý chỉ phụ hoàng, toàn tâm toàn ý đối tốt với hắn! Hắn nhìn mà không thấy thì cũng thôi, thế nhưng hôm nay hắn công khai biểu hiện ra hảo cảm đối với Vân Khanh, đây không phải là tát vào mặt nàng, đây là đang vũ nhục nàng!

Nàng đường đường là công chúa một nước lại vẫn so ra kém một cô gái thanh danh tàn tạ dung mạo không có? Luận dung mạo luận gia đình luận bối cảnh, Vân Khanh có điểm nào vượt nàng!

Nàng bị điên cuồng đố kỵ cắn nuốt hết thảy tâm trí, không thèm để ý chút ý kiến nào của mọi người, nàng ác ngoan chỉ vào Vân Khanh trong ngực Phong Lam Cẩn, điên cuồng gào thét, “Giết nàng cho ta, giết nàng!”

“Ta xem ai dám động thủ!” Mặt Phong Lam Cẩn trầm như nước, hắn quát lạnh một tiếng, phía dưới không có một ai đủ dũng khí bước lên phân nửa, khóe môi hắn câu ra một chút lãnh ý, “Công chúa! Ta xem ngươi đã quên thân phận Vân Khanh, nàng cũng là công chúa bệ hạ thân phong, theo lý thuyết ngươi còn nên gọi nàng một tiếng ‘ hoàng tỷ ‘, ngươi có biết bất kính trưởng tỷ, mưu sát công chúa là tội danh bực nào?” Phong Lam Cẩn không giận tự uy, sắc mặt nhàn nhạt nhìn không ra ý nghĩ của hắn, đột nhiên hắn lại đem tầm mắt chuyển tới trên người Quân Ngạo, thản nhiên nói, “Thái tử điện hạ, thân là huynh trưởng chính thống của công chúa xem ra muốn hảo hảo dạy bảo lại công chúa, nếu không ngày khác nói không chừng làm cho ngươi gặp phải phiền toái không thể thu thập, chuyện hôm nay kính xin điện hạ cho cái thuyết pháp!”

Không cần Phong Lam Cẩn nói chuyện, Quân Ngạo cũng không có ý định khoanh tay đứng nhìn, hắn lạnh lùng nhìn bọn thị vệ, “Công chúa đầu óc choáng váng tất cả các ngươi đều chết hết hay sao? Còn không mau lui ra!” Mắt thấy bộ dáng đám thị vệ kia trù trừ, Quân Ngạo thốt nhiên cười lạnh, “Xem ra trong lòng của các ngươi bản thái tử là thái tử một quốc gia so ra còn kém công chúa thân phận tôn quý, ngay cả lời bản thái tử nói các ngươi cũng làm như có tai như điếc!”

Bọn thị vệ cả kinh, lúc này mới nhớ tới công chúa mặc dù mới là chủ tử đứng đắn của bọn hắn, nhưng Quân Ngạo cũng là nghiêm chỉnh thái tử điện hạ, không khỏi cúi đầu cao giọng nói, “Thuộc hạ không dám!”

“Vậy còn không lui ra cho bản cung!”

Một đám thị vệ nếu không dám ngỗ nghịch ý chỉ thái tử, tay cầm chuôi đao lại lần nữa lui ra.

“Hoàng huynh, đây là quý phủ của ta, ta xem ngươi là bao biện làm thay đi. Thuộc hạ phủ công chúa ta đây khi nào đến phiên ngươi tới sai khiến? Đừng quên ta mới là quý phủ…”

“Pằng – -” Nàng còn chưa dứt lời đã bị Quân Ngạo hung hăng cho một cái tát, thân thể mạnh mẽ lượn vòng hung hăng đụng vào trên vách tường phía sau, nàng kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra máu.

Giãy giụa từ trên mặt đất đứng lên, che lấy gò má nóng hừng hực đau đớn, Quân Tư Điềm cười lạnh nói, “Tốt! Tốt! Không hổ là hoàng huynh của ta a, thế nhưng vươn cùi chỏ ra bên ngoài giúp một ngoại nhân đối phó ta, hoàng huynh, ngươi không phải là vì Vân Khanh đã từng là vị hôn thê của ngươi, dư tình đối với nàng chưa dứt lúc này mới giúp nàng nói chuyện đi.”

Mắt thấy một cái tát khác của Quân Ngạo sẽ rơi xuống lại sinh sinh bị thiếp thân nữ quan của Quân Tư Điềm giữ chặt, người nữ quan kia là nữ quan Hiền phi ban cho Quân Tư Điềm, nàng rưng rưng khóc ròng nói, “Điện hạ, công chúa điện hạ chỉ là một lúc hồ đồ mới nói ra lời như vậy, cầu xin điện hạ không nên cùng công chúa điện hạ so đo…”

“Đánh!” Quân Tư Điềm lạnh giọng đá văng nữ quan ra, “Ngươi để cho hắn đánh! Quân Ngạo, ta xem ngươi quả nhiên là đối với Vân Khanh dư tình chưa dứt, như thế nào? Nếu không ta đi cầu xin phụ hoàng hạ chỉ đem Vân Khanh ban cho ngươi làm chính phi?”

Mắt thấy Quân Tư Điềm càng nói càng kỳ cục, Quân Ngạo lạnh lùng nói, “Mẫu phi làm sao lại sinh hạ ngươi đồ nghiệt chướng này, tốt! Ngươi đã muốn ồn ào, vậy không ngại huyên náo lớn hơn một chút.” Quân Ngạo vung tay lên, nói với thiếp thân thị vệ sau lưng, “Đi vào trong cung mời bệ hạ cùng Hiền phi nương nương đến!” Quân Ngạo lạnh lùng nói, “Ngươi mở to hai mắt nhìn cho thật kỹ phụ hoàng cùng mẫu phi có thể đứng ở bên cạnh ngươi hay không! Ngày thường phụ hoàng chính là quá cưng chiều ngươi, mới để cho ngươi làm càn như thế!”

Nhưng vào lúc này, cặp mắt Phong Lam Cẩn hờ hững chống lại Quân Ngạo, thản nhiên nói, “Điện hạ có phải nên thuận tiện tìm thái y đến hay không? Chuyện hôm nay quá mức quỷ dị, hạ quan thật tò mò, vì sao một chén rượu nhạt này liền có thể làm cho vị hôn thê của hạ quan bệnh cũ tái phát, thỉnh thái y xem một chút cũng có thể yên tâm chút ít. Nghe nói Thái Y Viện có Trương thái y làm người vô cùng chính trực, làm phiền điện hạ mời đến vì Vân Khanh chữa trị, điện hạ thấy thế nào?”

Nghe vậy, mặt Quân Tư Điềm lập tức trắng bệch…
Bình Luận (0)
Comment