Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Chương 21

Không hổ là phủ của Tiền Tri phủ, một đường đi qua, sân bên trong hậu đường trồng không ít cây cối quý, cũng có hoa rụng bay tán loạn, mang hơi thở mùa xuân thanh nhuận hương thơm.

Khi nàng gõ cửa, nghe được bên trong một tiếng trung khí mười phần "Tiến vào", Canh sư gia đem Hoàn Ngọc ngăn lại ở bên ngoài,bản thân mang theo Khuynh Lăng cùng An Lịch Cảnh tiến vào.

Cửa một lần nữa được đóng vào, Khuynh Lăng âm thầm đánh giá bốn phía.

Nơi này là nơi nghỉ ngơi của Tiền Tri phủ ngày thường bên trong sau khi phá án, trang trí có thể nói là thanh nhã.

Theo cửa tiến vào thứ phô trương nhất là nhung thảm, chính giữa hé ra bàn gỗ lê, cái bàn khắc hoa tinh tế. Trên tường là mấy bức Thủy Mặc, đều là bút pháp của những tài nhân nổi tiếng, cũng có mấy bức bảo lưu dấu gốc của ấn triện, chắc là mấy bức chính hắn làm.

Trên bàn gỗ là hai tách trà còn bốc hơi nghi ngút, hai bên có phân biệt người ngồi.

Một người là một thân triều phục quan viên tứ phẩm, liếc mắt một cái liền biết được là người lăn lội trong chốn quan trường. Mà một người khác, một thân hoa phục quy tắc, tà tà liếc nàng một cái, tang thương trên mặt biểu hiện một cách khôn khéo.

Khuynh Lăng không được sủng ái trong phủ là chuyện có thực. Một tháng đều khó có thể được nhìn thấy vị cha này. Từ lúc có thể thấy mọi vật tới nay, đây là lần thứ hai nàng thấy hắn.

Đã không còn là lần đầu tiên mà đánh giá, nàng coi mình giống như người mù, chỉ làm như căn bản không có nhận thấy được hắn ở chỗ này.

"Đại nhân, tiểu nhân đã đem tứ tiểu thư mang đến . Còn có..." Do dự một lát, Canh sư gia tựa hồ đang tìm từ, "Vị An công tử này nói muốn vì đại nhân mà cung cấp manh mối trọng yếu, cho nên tiểu nhân tự chủ trương, cũng đưa hắn theo."

Tiền Tri phủ hơi cúi thân hình mập mạp rồi liền đứng lên, vẻ mặt kích động đi đến trước mặt hai người: "Bản quan xem An công tử dáng vẻ đường hoàng, cũng không phải cá trong chậu bình thường. Nếu có thể trợ giúp bản quan phá án, bản quan nhất định báo lên triều đình , sắp tới An công tử có thê bước chân vào chốn quan trường."

Áo màu bạc phong lưu lỗi lạc, ngọc cốt phiến khẽ nhúc nhích, đem nước miếng của Tiền Tri phủ ở trên mặt khẽ lau đi, An Lịch Cảnh mày kiếm không nhúc nhích, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa vô hại: "Đại nhân khách khí , có thể trợ giúp đại nhân là trách nhiệm của tiểu nhân."

"Kia An công tử hãy nhanh nói cho đại nhân biết manh mối." Tiền Tri phủ khẩn cấp nói. Tuy có thể biết được chút ít manh mối trọng yếu từ trong miệng Khuynh Lăng, hắn vẫn càng chờ mong có thể biết được điều gì từ nam tử trước mắt. Dù sao vị Khuynh phủ tứ tiểu thư này ai chẳng biết nàng từ nhỏ không thể thấy mọi vật? Có thể trông cậy vào nàng xem đem đến chút manh mối gì thì đó chỉ là người si nói mộng. Truyền nàng đến đây để hỏi cũng bất quá là vì bảy ngày Cẩm Hoài đế yêu cầu phải phá được án cũng đã đến gần,cũng bất đắc dĩ được ăn cả ngã về không.

"Lăng nhi, con không phải nói là biết tên hung phạm liên tiếp phạm tội gây ra năm vụ án mạng là ai sao? Sao còn khiến cho Tiền đại nhân nóng vội, còn không mau nói cho đại nhân?" Khuynh Đỉnh Thiên đè ép một miệng trà, nhìn thấy An Lịch Cảnh muốn mở miệng, vội vàng đem đề tài chuyển đến trên người Khuynh Lăng. Mắt xẹt qua một tia gian xảo giống hồ ly.

Một tiếng kêu quen thuộc truyền đến, Khuynh Lăng lúc này mới phát hiện, Khuynh Đỉnh Thiên tay trái cư nhiên ôm vật mà hắn chán ghét đến cực điểm Tiểu Bạch Bạch
Bình Luận (0)
Comment