Cho tới bây giờ đều
không có nghĩ tới, từ trước đến giờ nàng không rơi lệ mà vì sao nghe
xong lời nói của An Lịch Cảnh khóe mắt lại tuôn ra những giọt nước mắt
trong suốt.
Thật là kinh ngạc không kịp,thật kỳ tích, bây giờ
khóe mắt của nàng đã chảy nước mắt. Mưa to tầm tã liền rào rào rơi
xuống, việc này nguyên bản là bình thường, nhưng bất bình thường ở chỗ,
mưa rơi hầu hết ở nơi vừa bị cháy rụi, lưu lại vài phần mặn chát không
giống nước mưa. Ban đêm mông lung sớm bị ánh lửa cắt ngang qua, nhưng
mưa to, lại mang theo một chút ánh bạc đẹp đẽ, giống như bức rèm che rũ
xuống, tí tách như tiếng ngọc rơi vang lên, ánh sáng ngọc kiều
diễm chân thực, dưới bầu trời đêm nở rộ một cách rực rỡ.
Mỹ lệ, không gì sánh được.
Trong mắt mọi người mang theo khiếp sợ cùng kinh ngạc,giống như muốn gầm lên
một tiếng ở trên trời, lập tức liền có gia đinh cùng ngự lâm quân chạy
về phía đám lửa đã dần nhỏ đi. Đáng tiếc, lại bị một cỗ cứng rắn không
rõ từ đâu ngăn lại ở bên ngoài.
" U tuyền hộ thể của nàng nhận chủ,nếu là người bình thường thì căn bản là không thể tiến vào màn mưa."
An Lịch Cảnh dứt lời, Khuynh Lăng tựa như một trận gió lao vào bầu trời đang mưa to.
Thật lâu sau, nàng một thân chật vật đi ra , tay áo, thậm chí còn có cả y
phục bị cháy sạch không trọn vẹn vẫn còn lưu lại dấu vết, nhưng trong
tay lại không có thứ gì cả.
Nhị phu nhân hôn mê đã sớm tỉnh lại,
giống như nổi điên kéo y phục của nàng chất vấn: "Con ta đâu? Con ta ở
đâu? Ngươi vì sao không đưa nó ra ngoài? Vì sao!"
"Nếu không
phải vì ngươi, hắn làm sao có thể ngu ngốc chạy vào bên trong trận hỏa
hoạn như vậy? Nếu không phải ngươi, hắn làm sao có thể xảy ra chuyện như thế này? Hắn còn nhỏ như vậy, giấc mộng của hắn chính là hy vọng có một ngày tứ tỷ ngươi có thể gọi hắn một tiếng đệ đệ."
"Ngươi đừng
cho là ta không biết, ngươi tuy rằng ở mặt ngoài đối với người khác tỏ
ra thân thiện, nhưng trong tâm ngươi đã sớm nguội lạnh từ lâu, trong
lòng ngươi đã sớm mong hắn chết yểu! Không phải là hận hắn được sinh ra
làm hại nương của ngươi buồn bực mà chết sao? A... Có trả thù thì hãy
hướng vào ta mà trả thù!
Khuynh Lăng không để ý đến bà ta mắng
mình như điên, chỉ là đi từng bước một, bước đến chỗ Cẩm Tử Túc ôm
Khuynh Trầm Ngư đang yên lặng xem xét.
Cẩm Tử Túc là vị vua tuổi trẻ
tài cao,luôn chăm lo việc nước, hoàng bào mặc trên người , tay áo có
thêu rồng, bên hông có mỹ ngọc trong suốt, bóng dáng cao to không chịu
bó buộc, nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn lãng nhuộm một chút thâm ý. Cặp
mắt kia hiện lên một tia phức tạp.
"Hoàng Thượng thứ tội, trận hỏa tối nay là dân nữ phóng." Hít vào một hơi, nàng quỳ rạp xuống nền đá cẩm thạch cứng rắn.
"Là ngươi châm lửa phóng hỏa cùng hành hung?" Hơi nhíu mày, con ngươi của
Cẩm Tử Túc vừa mới còn phức tạp đã lóe lên một tia hưng trí, thoáng
buông lỏng thắt lưng Khuynh Trầm Ngư ra, tầm mắt dán lên khuôn mặt
Khuynh Lăng.
Như một viên đá ném vào nước làm nổi lên bao đợt sóng,
tân khách lưu lại xem náo nhiệt khó có thể tin bắt đầu bàn luận chỉ
trỏ. Có người khó hiểu hoài nghi, rõ ràng nhìn thấy nàng tham dự thọ yến tối nay, tại sao nàng lại có thể phân thân ra mà đi phóng hỏa hành hung đây? Cũng có người không quên lên tiếng kinh ngạc, Khuynh phủ tứ tiểu
thư ai chẳng biết là người bị mù, nhưng vì sao nhìn cảm xúc trên khuôn
mặt của nàng, ánh mắt kia căn bản cùng với người bình thường không khác
nhau là mấy?
"Dân nữ chỉ thừa nhận phóng
hỏa, hai chữ 'hành hung', dân nữ không dám nhận." Ngẩng đầu, đối mặt với áp lực đến từ bốn phương tám hướng, Khuynh Lăng thản nhiên mà chống đỡ, "Vào đêm Triệu Thiên Kim sắp chết cũng có một trận đại hỏa như vậy,
không biết có ai còn nhớ rõ không?"