" Nể tình phụ thân ta sẽ cho hai ngươi một đặc ân.Các ngươi có thể lựa chọn làm di nương trong hầu phủ hoặc làm thê tử của một nông phu bình thường, sau khi gả sẽ rời đi kinh thành." Đây là một chút thiện tâm ít ỏi trong nàng .Kẻ tham lam phú quý thì tương lai khốn khổ cũng không trách nàng được.
"Ta muốn gả đến hầu phú mong quận chúa thành toàn." Dù chỉ là di nương trong phủ thì sao chứ?Đó là hầu phủ a,dù sao cũng sống sung sướng hơn gả cho một nông phu rất nhiều lần.
Chỉ cần quyến rũ được hầu gia sau đó cưỡng đoạt lấy quyền chủ mẫu là được. Thụy Ý trong lòng không ngừng suy nghĩ như vậy.
"Ta muốn gả cho nông phu.Mong_" Thụy Di chưa nói hết câu thì đã bị Liễu thị cắt lời.
"Đứa con ngu ngốc này,con đang nói gì vậy hả??" Liễu thị kéo tay con gái mình trừng mắt nhìn nàng ta.Những thứ bà ta dạy đâu ra cả rồi,đứa nhỏ ngu xuẩn này.
"Mẫu thân,con không muốn làm thiếp cho người ta..hic...Nông phu thì thế nào, con ít nhất cũng được làm chính thê a." Thụy Di ngán ngẩm cuộc sống phải dùng thủ đoạn tranh đấu của mẫu thân của mình rồi.
Nàng chỉ muốn sống bình dị bên phu quân của mình mà thôi.
"Ngươi_ngươi.." Liễu thị đột nhiên nói không nên lời nhìn chằm chằm nữ nhi đang đỏ hồng khóe mắt của mình.
...
"Được rồi.Nếu hai ngươi đã chọn ta liền thuận theo các ngươi.Ngươi!" Vân Phượng đưa tay chỉ Thụy Ý ,ánh mắt có chút ý vị mà nhìn.
"Sẽ được gả cho Đổng Hầu làm di nương .Hầu phủ sẽ sớm đưa sính lễ đến.Còn ngươi_" Nàng đưa mắt nhìn qua Thụy Di
"Sau khi tỷ tỷ của ngươi gả thì sẽ có nông phu đến đưa sính lễ cũng gả đi ,sau đó đi theo hắn rời đi."
"Vâng" Thụy Ý cùng Thụy Di cùng đáp lời.Trong đầu Thụy Ý đang hung hăng mắng muội muội của mình ngu xuẩn, nhưng thật ra ai mới là người ngu xuẩn đây.
...
...
Sau khi thực hiện xong việc mình muốn Vân Phượng cũng chả muốn lưu lại nữa.Cùng Mặc Vũ Dương nói vài lời liền rời đi.
*Trên xe ngựa*
"Chủ tử,tại sao lại để ả ta gả vào hầu phủ chứ?" A Linh có chút thắc mắc, rõ ràng trước bàn bạc cho những người có trong danh sách kia a.
"Ta đột nhiên nhớ đến vị Đổng hầu kia.Hắn bị "yếu", quanh năm chỉ có thể dùng thuốc để che dấu.
Tính cách có chút quái lạ ,ngoài thì ôn nhu tuấn tú nhưng bên trong thực chất tàn nhẫn thích hành hạ người khác.Ha~" Nàng đã cho hai người sự lựa chọn rồi ,là do ả ta tự chọn số phận của mình mà thôi.
Còn Thụy Di,...thôi....coi như nàng ta thoát rồi.
"Sao người lại biết nha???" A Linh tò mò nhìn chủ tử nhà mình.
"Tự nhiên biết thôi." Thật ra là do vị bằng hữu thừa tướng kia của nàng không biết tại sao mấy hôm nay thường kể cho nàng nghe những kẻ cặn bã nhưng có chức tước trong người, giống như biết trước nàng muốn làm gì vậy.
"Ừm.Còn vị Thụy Di kia thì sao ạ?"
"Tìm một nông phu đứng đắn một chút,cho hắn một miếng đất nhỏ cách thật xa kinh thành." Đây xem như là phần thưởng cho lựa chọn đúng đắn của ngươi a.
"Dạ vâng."
***********
Trong một căn phòng tối,có một nam nhân đứng quay người về phía cửa sổ không thấy rõ được khuôn mặt.
"Chỉ một mệnh lệnh nho nhỏ mà ngươi cũng không làm được.Từ khi nào mà ngươi trở nên vô dụng như vậy~?" Giọng nói tao nhã chầm chậm vang lên khiến cho hắc y nhân quỳ ở sau run rẩy không ngừng.
"Chủ tử xin bớt giận. Phủ thái úy hiện tại đã được bảo hộ chặt chẽ. Muốn ra tay thật sự rất khó."
"Vậy sao~?" Từ cuộc ám sát kia thất bại hắn đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.Một nha đầu cùng một tên bệnh nhược đã làm hắn mất đi không biết bao nhiêu là ám vệ.
Hiện tại cứng rắn không phải là cách.
*Xạc* Một miếng giấy nhỏ nhẹ rơi xuống trước mặt hắc y nhân.
"Giao cho mấy lão già kia đi." Chúng sẽ tự biết phải làm gì.
"Thuộc hạ đi ngay" Hắc y nhân nhanh chóng nhặt lấy mảnh giấy cuối người lui ra.Trong lúc đứng ánh mắt lướt qua một góc bạch y có thêu trảo long.
_________________Hết_________________
Mọi người đoán xem là ai nì?