Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 3

Chương 3
Hệ thống Trợ giúp thực hiện mơ ước.
Tác giả: Sở Hàn Y Thanh
Lúc Giang Hưng từ thuyền nhỏ bước xuống, anh cảm thấy cả người đều vô cùng uể oải, mệt mỏi.
Giang Hưng nhìn xung quanh, trợ lý thì không thấy đâu, ngược lại có mấy diễn viên quần chúng lon ton chạy sáp lại.
Giang Hưng một mặt vẫn lễ phép tươi cười, nhưng không đáp lời, chỉ bước nhanh đến chỗ một chiếc ghế dựa còn trống ven bờ hồ trong công viên.
Anh bước đi thoăn thoắt, nhưng những tiếng thì thầm nho nhỏ sau lưng còn nhanh hơn, hầu như khi anh vừa rời khỏi đám người kia, vài giọng nói cũng theo đó truyền vào tai: "Nhìn cũng chưa bằng ai, đã bày đặt coi thường kẻ khác..."
Giang Hưng không chớp mắt, đến chỗ băng ghế rồi ngồi xuống, bởi cơ thể tìm được chỗ chống đỡ, những tế bào khắp toàn thân đang kêu gào mỏi mệt cuối cùng cũng dịu xuống.
Anh xoa xoa đầu, cảm thấy choáng váng, không khỏi thở ra một hơi, mới cảm nhận được toàn thân lạnh lẽo lại dinh dính khó chịu, Giang Hưng sờ sờ gáy, bàn tay anh mới chạm vào liền đẫm mồ hôi.
Chưa nói đến vấn đề sinh lý bất thường như vậy, qua nhiều năm đóng phim, Giang Hưng sớm đã quen với công việc này, đau ốm mệt mỏi linh tinh vốn không phải chuyện gì lớn.
... Trừ những lúc như bây giờ, khi có một giọng nói trong óc cứ không ngừng lặp đi lặp lại...
[Nhiệm vụ đào tạo khép kín đã hoàn thành.]
[Bắt đầu chấm điểm.]
[Xếp loại: B, đánh giá: Đủ tư cách, phần thưởng: ——(che dấu)]
[Chúc mừng kí chủ: Giáo dục khép kín của Hệ thống Trợ giúp thực hiện mơ ước đã hoàn thành, quyền hạn của hệ thống đã mở khóa. Chức năng trao đổi vật phẩm cấp 1 của hệ thống đã mở khóa, kí chủ đạt được dược phẩm khôi phục tinh thần sơ cấp ×1...]
[Mi là ai?] Giang Hưng ở trong đầu thầm hỏi.
[Hệ thống 0021 ra mắt kí chủ.] Tiếng nói lạnh như băng vang lên.
[Mi là cái gì?] Giang Hưng đổi câu hỏi.
[Tôi là 'Hệ thống Trợ giúp thực hiện mơ ước' – Tinh Linh số 0021] 0021 nói.
[Hệ thống này có thể giúp tôi cái gì?] Giang Hưng nhấn vào trọng điểm.
Tiếng nói trong đầu ngừng một lát, sau đó Giang Hưng phát hiện trước mắt mình xuất hiện một hàng chữ mờ ảo, trong suốt:
[Nhiệm vụ chủ tuyến của Hệ thống: Trở thành Siêu sao Thiên Vương vang danh quốc tế.
Thuyết minh nhiệm vụ: Vô số tiếng vỗ tay dưới ánh đèn huỳnh quang, ngàn vạn hoa tươi cùng lời ca ngợi, người đứng trên thảm đỏ, thế giới kính phục người. Trong lĩnh vực này, người khai sáng lịch sử, người viết nên lịch sử, dù là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, thế gian đều cúi đầu trước người!
Điều kiện cụ thể để đạt thành nhiệm vụ: Đạt được giải thưởng quốc tế cao quý nhất ít nhất một lần, duy trì danh tiếng đứng ở cấp S ít nhất ba năm, tham gia diễn xuất nhân vật chính của ít nhất ba bộ phim được đánh giá cấp S.
Phần thưởng nhiệm vụ: Khả năng tiến nhập trạng thái nhân vật mọi nơi mọi lúc.]
"Tiến nhập trạng thái?" Giang Hưng thì thào nói, "Giống như vừa rồi cảm nhận được tư tưởng nhân vật, trải nghiệm hành vi của họ?"
[Không sai.] 0021 nói.
Giang Hưng nhanh chóng nhớ lại một chút về đối thoại vừa rồi của hai người, bắt đến trọng điểm: "Mức độ tinh thần của tôi có phải là nhân tố quan trọng duy trì thời gian kết hợp?"
[Không sai.] – 0021.
"Tôi hiện tại có thể tiến vào cảnh mô phỏng nhiều nhất ba phút, điều này tiêu hao của tôi lượng tinh thần bao nhiêu?" Giang Hưng hỏi.
[Điều này còn tùy thuộc vào kí chủ.] – 0021.
"... Có thể nói cụ thể một chút không?" Giang Hưng thử hỏi.
Tinh Linh Hệ thống im lặng một chút, ngay sau đó Giang Hưng chỉ nghe thấy trong đầu mình vang lên một tiếng "BIU—— Crack!", đồng thời trước mắt cũng hiện ra một làn sương khói mờ ảo, sương vừa tán đi, một hình thù nho nhỏ mặc chiếc áo sơmi rộng thùng thình, trông rất thoải mái, đang cúi đầu, nằm sấp trước mặt Giang Hưng.
Giang Hưng: "..." Sao tự nhiên có linh cảm không hay...
Đứa nhóc (?) đứng lên, gương mặt nó lộ ra – chính là phiên bản Giang Hưng thu nhỏ, rất dễ thương. Nó nhìn trái nhìn phải, đột nhiên lấy tay rút từ trong không trung ra một sợi dây màu đỏ, đặt trên đầu.
Giang Hưng: Đây là cái gì?
Tiếp theo, nó lại kéo kéo từ trong hư không ra một sợi dây màu lam, ngắn hơn sợi trước chừng hai phần ba, cũng lại đặt trên đầu.
Làm xong xuôi, đứa nhỏ (?) thở phào một tiếng, như thể vừa hoàn thành nhiệm vụ, sau đó lấy tay chỉnh sửa vị trí dài ngắn của hai sợi dây màu đỏ và lam trên đầu, động tác cực kì tự nhiên, tùy ý.
...
Đây không phải là sợ tơ sinh mệnh và tinh thần của nhân vật trong game sao??
Giang Hưng rốt cuộc có phản ứng, cảm giác = 口 =, đến nỗi không nhận ra có người vừa đi tới bên cạnh, cho đến khi người kia cất giọng: "Giang ca, cơm trưa đây!"
Giang Hưng lúc này mới lấy lại tinh thần, thuận tiện nhìn qua, phát hiện không biết đứng bên cạnh mình từ bao giờ là một thiếu niên mặc áo thun và quần thể thao, gương mặt trông rất quen.
Cậu thanh niên này đại khái khoảng mười tám, mười chín tuổi, lớn lên rất đẹp trai —— tuy vậy trong giới giải trí đi đâu mà chẳng gặp được tuấn nam mĩ nữ —— khi cười rộ lên lộ ra tám chiếc răng trắng đều tiêu chuẩn, nhìn qua có phần lơ đãng tùy tính, không hề giống người bình thường vốn cứng nhắc, câu nệ như bản gỗ.
Giang Hưng nhìn lướt qua hộp cơm còn chưa mở trong tay cậu thanh niên kia, lúc này đang để trước mặt mình, cười cười, nói: "Cám ơn."
"Không có gì, em vừa rồi ở trên kia phát cơm, phát một hồi mới thấy Giang ca đang ngồi khá xa, chắc là không nghe thấy nên mới lại đây —— dù sao cũng đi thêm có vài bước thôi." Chàng trai cười nói, ngữ khí của cậu, giống như chủ nhân nó, đều khiến người ta cảm nhận được sự hoạt bát, nhanh nhẹn.
Nói tới đây, cậu lại khen: "Giang ca, anh vừa rồi diễn hay lắm!"
Giang Hưng xé mở vỏ hộp cơm, có lệ đáp lại "Ừ" một tiếng, trong óc anh vẫn còn ong ong âm thanh của hệ thống, thấy rõ trước mắt bản chibi của chính mình chạy tới chạy lui... Anh nghe đối phương nói: "Em cảm giác Giang ca diễn đoạn xoay người đi là tốt nhất! Nhất là cái cười cuối cùng trước khi xoay đi ở phần cuối..."
Tay Giang Hưng đang xé giấy bao lập tức dừng, ánh mắt anh lần đầu tiên đứng lại, nghiêm túc hướng về phía người thanh niên: "Cậu nói cái gì?"
Cậu trai hơi hơi ngượng ngùng: "Em nói lung tung, Giang ca đừng để ý."
"Không, tôi rất muốn nghe, cậu cứ nói." Giang Hưng đáp.
Có những lời này của Giang Hưng, cậu thanh niên lập tức không thèm cố kỵ nữa, khuôn miệng luyên thuyên, hưng trí bừng bừng mà bày tỏ: "Trong phân cảnh vừa rồi Giang ca anh đối mặt với hai diễn viên chính, lúc mời bọn họ cùng đi, biểu tình của anh là như vầy."
Cậu nói xong, hướng nhanh về phía Giang Hưng, thực hiện một biểu cảm nhìn qua tao nhã, nhưng lại thoáng chút vặn vẹo chợt lóe chợt mất.
"Thế nhưng anh cuối cùng lại thể hiện như vầy."
Cậu lại bày ra một nụ cười có vẻ sâu xa.
Sau khi giải thích xong, cậu thanh niên nói tiếp: "Em cảm giác trước sau có hơi... Nói thế nào nhỉ, trình độ không khác nhau lắm, nhưng biểu hiện cuối cùng lại có phần đặc biệt?"
Giang Hưng: "..."
Giang Hưng đột nhiên hỏi: "Cậu hẳn không phải người trong đoàn đi, cậu tên gì?"
"A?" Thanh niên sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng trả lời, "Em tên Lục Vân Khai."
Bản chibi nho nhỏ trước mặt Giang Hưng đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn cậu trai tên Lục Vân Khai hơi mang vẻ bối rối đứng đó.
Giang Hưng theo bản năng muốn đứng lên, nhưng vừa lúc, anh nhìn thấy quần áo trên người Lục Vân Khai, xúc động vừa rồi liền từ từ bình ổn lại, giống một cái chân đang co lại duỗi thẳng ra một chút.
Thông báo từ 0021 đột nhiên vang lên: [Tài năng diễn xuất tự nhiên cấp S, cậu ta về sau sẽ là đối thủ của cậu.]
Giang Hưng mới vừa ngồi xuống thiếu chút nữa muốn té ngã, anh cuối cùng bình tĩnh lại, thầm hỏi: [0021?]
0021 "Vâng" một tiếng, lại bổ sung thêm: [Hệ thống không yêu cầu kí chủ coi đối phương là đối thủ cạnh tranh ngay từ đầu. Lựa chọn đối thủ không chính xác, cũng không thể giúp kí chủ tiến bộ.]
Giang Hưng quả thực khó có thể mở miệng.
0021 dường như hiểu lầm, bởi vì nó hơi im lặng một lúc, liền cất thêm vài lời an ủi: [Không cần so đo với cái thứ được trời cho cơm, chẳng đáng.]
[Tôi biết.] Giang Hưng hơi hơi mệt mỏi, anh đáp thầm [Tôi biết người này, cậu ấy...]
"Giang ca?" Có lẽ là Giang Hưng im lặng lâu lắm, Lục Vân Khai cũng vừa lúc lên tiếng.
Bị gọi gấp, Giang Hưng đem toàn bộ lực chú ý của mình đến trên người Lục Vân Khai.
Gương mặt gần trong gang tấc quen thuộc mà xa lạ.
Bỗng nhiên, Giang Hưng quả thực muốn cười rộ lên, nhưng cái cười to ấy chuyển đến trên mặt anh biến thành nụ cười nhẹ; anh mỉm cười, mở miệng nói, "Ngồi xuống đi, chúng ta cùng tán gẫu, cậu là... Lục Vân Khai, phải không?"
Đây nhất định là một ngày kì lạ nhất.
Ngày hôm nay, anh về lại hai mươi năm trước.
Ngày hôm nay, anh nhận được một cái hệ thống có khả năng giúp đỡ mình diễn xuất nhân vật thông qua mô phỏng.
Và cũng trong ngày hôm nay, anh gặp được con người mà tuy rằng giờ đây không có tiếng tăm gì, nhưng bảy năm sau trong tương lai, lại là con người viết nên một truyền kì bất hủ, đạt đến vô số danh hiệu vinh quang cùng ngàn lời ca ngợi đẹp đẽ nhất trong giới điện ảnh – Thiên Hoàng Lục Vân Khai.
Giang Hưng sau khi mời người ngồi xuống thì thản nhiên mà kín đáo đánh giá người đối diện, nghiêm túc đem tất cả những đặc điểm từ trên mặt đối phương cùng những ấn tượng đọng lại trong kí ức bản thân mà so sánh.
Mười chín tuổi, đột ngột vào nghề, trở thành một diễn viên được chú ý.
Hai mươi tuổi, dựa vào một bộ phim lịch sử cổ trang đồ sộ mà một bước thành danh.
Hai mươi mốt tuổi, tiến vào giới điện ảnh, phim công chiếu vào năm sau, lập nên kỉ lục mới trong lịch sử phòng vé.
Hai mươi ba tuổi, danh tiếng vang dội đại giang nam bắc, giá trị con người trong nước không ai sánh bằng, được đạo diễn quốc tế nổi danh chú ý.
Lục Vân Khai không thể nghi ngờ là một thiên tài, tài năng của người đó sáng ngời đến mức khiến từ nhà sản xuất, đạo diễn đến cả công ty quản lý sẵn sàng vì cậu mà bật đèn xanh, mà phá vỡ mọi quy tắc.
Cậu đánh nhau ẩu đả, bị nghi ngờ đánh bạc, lạm dụng thuốc, chuyện xấu bay đầy trời, coi khinh đồng nghiệp, bất cứ scandal nào có thể dìm chết một minh tinh đều không hiệu quả với cậu, nếu nói kẻ căm ghét cậu chiếm một nửa thế giới, như vậy nửa thế giới còn lại là những người yêu mến cậu. Có những kẻ mua vật dụng liên quan đến cậu đem về đạp phá, đốt xé để phát tiết, lại có người sẵn sàng bỏ tiền mua tất cả những gì thuộc về cậu, xem như trân bảo mà lưu giữ, cho nên cậu vẫn mãi là người nghệ sỹ nổi tiếng nhất, cao quý nhất.
Là kì tích duy nhất.
Nhưng cực hạn chói lọi có lẽ cũng đại diện cho cực hạn ngắn ngủi.
Khi vừa tròn hai mươi bảy tuổi, khi sự nghiệp diễn xuất đạt đến đỉnh cao, cậu đã ở trong nhà tự sát mà chết. Bộ phim điện ảnh cuối cùng mà cậu tham gia đóng vai chính, 'Rối gỗ Jack' – một lòng một dạ muốn phá tan sợi dây thừng trói buộc bản thân, thế nhưng sau khi thành công, lại bị tầng tầng lớp lớp sợi dây vô hình của cuộc sống mới cuốn chặt đến chết, cái chết của Lục Vân Khai và Jack giống nhau như đúc.
Giống như là lời giải thích hoàn mỹ nhất của chính cậu dành cho cuộc đời mình.
Điện ảnh được công chiếu sau khi sự kiện tự sát được làm sáng tỏ, không biết có phải do bi kịch 'rối gỗ' trong phim, hay là do bi kịch Lục Vân Khai của đời thật, mỗi lần chiếu phim, nghe nói đều có người lã chã rơi lệ.
Bộ phim điện ảnh này Giang Hưng cũng từng xem qua. Lần đầu là ở rạp chiếu phim trong ngày đầu công chiếu, sau anh mua về lưu trữ làm tư liệu học tập, anh dành cho nó, trong ngăn tủ cất chứa toàn tài liệu phim điện ảnh trong nhà mình, một vị trí tương đối đặc biệt.
'Rối gỗ' khiến anh xúc động vô cùng.
Mà nếu trên thế giới có nửa số người yêu mến Lục Vân Khai, thì việc Giang Hưng yêu mến Lục Vân Khai cũng không phải điều gì quá đặc biệt ——
Anh cũng là một trong hàng tỉ người hâm mộ Lục Vân Khai.
Điều anh không nghĩ tới, Thiên Hoàng Lục Vân Khai trong truyền thuyết tính tình táo bạo, tính cách ác liệt lại kì quái, khi mới mười chín tuổi, lại là...
... Một thiếu niên với tâm hồn rất đỗi bình thường, sáng sủa như bao con người tuổi mười chín khác?

Bình Luận (0)
Comment