Thành Dương đẩy cửa phòng vệ sinh.
Ninh Phi đang chống tay dựa lên cửa sổ, chăm chú nhìn xuống phía dưới, nghe thấy tiếng động, bèn quay mặt sang, nhìn y như khiêu khích.
Thành Dương cũng không muốn đối diện với hắn như chọi gà, cẩn thận dời tầm mắt, tập trung tại chiếc máy ảnh của Ninh Phi. Đối phương dường như không định mở miệng, y đành phải lên tiếng trước: “Không ngờ cậu lại đến đây.”
“Hả?”
“Cả công đoàn đều đang truy bắt cậu.” Thành Dương nói: “Cậu đến đây thế này, không sợ bị tóm?”
“Là các người để tôi vào.”
Thành Dương chợt phát hiện giọng Ninh Phi khản đặc lạ thường, như mới vừa ngã bệnh nặng, mỗi từ đều vô cùng khó khăn thoát ra từ cổ họng. Mà cũng chẳng liên quan gì tới y. Y gật đầu, bèn đổi đề tài: “Tại sao phải giết Bạch Bằng?”
“Một lời ủy thác.” Ninh Phi dừng một chút, hỏi ngược lại: “Sao? Trừ lời ủy thác của cậu, tôi không thể nhận của những người khác?”
Thành Dương ôn hòa nói: “Tôi cũng không có ý đó, chỉ là hỏi vậy thôi.”
“Tôi nghĩ cậu sẽ hỏi những chuyện có giá trị hơn.”
Nhất thời, Thành Dương không nói gì.
Y không biết tại sao Ninh Phi cứ phải chuyển cuộc nói chuyện theo hướng giương cung bạt kiếm, y thích bầu không khí hòa bình hơn nhiều, hai người nói ra mọi chuyện, tâm bình khí hòa trao đổi ổn thỏa nội dung giao dịch. Vốn liên quan đến tiền bạc, hà cớ gì phải làm như kẻ thù?”
“Tạ Đồng?” Y dò hỏi.
Ninh Phi cười lạnh: “Ba ngày, câu thứ năm, cuối cùng cậu cũng hỏi tới điểm mấu chốt —— Ra Diệp Vũ Tình trong lòng cậu cũng chỉ đến vậy.”
“Được rồi.” Thành Dương nói, “Ngài Ninh, nếu như cậu đến để sỉ nhục tôi, vậy thì mời quay về. Địa vị Vũ Tình trong lòng tôi không cần người khác phải xen vào, cho dù chỉ có một mình, tôi cũng sẽ cố gắng điều tra rõ chân tướng sự việc.”
“Là Ninh Phi.” Lính đánh thuê nói, nét mặt căng cứng: “Quả nhiên cậu lại quên mất.”
“Ninh tiên sinh.” Thành Dương không để ý, nói tiếp: “Tôi không biết lúc đó cậu nói với tôi tên Tạ Đồng có dụng ý gì. Nếu như cậu thực sự thu được một vài thông tin nên đến nhắc nhở tôi, vậy tôi vô cùng cảm tạ, nếu như chỉ đến đùa giỡn —— vậy tôi cũng không cần phải vi phạm đạo đức nghề nghiệp đứng đây nói chuyện với cậu. Bên ngoài có chuông báo động, tôi kéo chuông, sẽ có người xông vào bắt cậu ngay.”
“Gọi tôi là Ninh Phi!”
Dạ Ưng khàn giọng quát, âm thanh phát ra gần như vỡ vụn.
Thành Dương quan sát hắn, hầu kết Ninh Phi hơi chuyển động lên xuống, cả người căng thẳng đến nỗi lộ vẻ chật vật. Dẫn đường bỗng nhiên nở nụ cười, giọng điệu trở nên dịu dàng nhẹ nhàng: “Suỵt, nhỏ giọng một chút, kẻo bị lính gác khác nghe thấy. Đừng kích động, tôi nhớ tên của cậu.”
Câu nói này thành công khiến hô hấp Ninh Phi run rẩy, cả ánh mắt cũng dịu xuống. Hắn không nói gì.
“Tôi đoán cậu nhất định thu được tin tức.” Thành Dương nói, pheromone an thần chậm rãi tràn ngập trong không khí: “Nếu không thì cậu cũng chẳng mạo hiểm chạy tới công đoàn, đúng không?”
Ninh Phi ngơ ngác gật đầu.
“Tại sao không nói đàng hoàng?” Thành Dương hỏi: “Xem thái độ của cậu, tôi còn tưởng cậu không định nhận mối làm ăn.”
“Không phải.” Ninh Phi khẽ nói.
“Vậy chuyện Tạ Đồng là thế nào?”
Hô hấp Dạ Ưng hơi gấp gáp, tựa như muốn thoát khỏi sự dẫn dụ của pheromone. Hôm nay tình trạng cơ thể hắn không tốt, không nhạy bén được như lần trước. Thành Dương tăng thêm lực khống chế, cuối cùng vẫn đủ khiến Ninh Phi nghe theo y trả lời câu hỏi.
“Tôi không biết.” Ninh Phi ngừng vài giây, lại bổ sung: “Tôi muốn giết ả.”
Thành Dương bị đáp án này kinh động đến phong hóa tại chỗ.
Đồ điên!
Tên điên một mình chạy tới công đoàn Tiêu Hướng, ý đồ mưu sát nhân viên cao cấp của công đoàn giữa tầng tầng lớp lớp bảo vệ!
Y không muốn lại bị Ninh Phi liên lụy —— hiềm nghi trên người đã quá nhiều rồi. Y nên lập tức ra ngoài quẹo trái, nhấn chuông báo động đỏ. Nhưng Ninh Phi lại rũ mắt, lộ ra vẻ lo sợ bất an. Thành Dương không biết làm sao, bèn bị vẻ mặt này đâm trúng. Dường như chỉ cần y vừa mở miệng, Ninh Phi sẽ bỏ ngay ý tưởng điên rồ này, một lần nữa làm bất cứ điều gì vì y.
Làm dẫn đường đã nhiều năm, lần đầu tiên y gặp phải một người mâu thuẫn như vậy. Vừa khó khống chế, sau khi khống chế được thì lại cực kỳ thuần phục.
Có lẽ mình nên hỏi thêm vài câu, Thành Dương nghĩ.
“Tại sao muốn giết bà ta?” Y hỏi: “Có liên hệ gì với chuyện của Vũ Tình không?”
Ninh Phi vừa nghiêng mặt nghĩ, vừa chậm rãi trả lời: “Tôi không biết, có thể là có. Mục tiêu cố chủ
(người thuê) giao cho tôi vốn là thủ lĩnh của Kền Kền, mấy hôm trước đột nhiên thông báo đổi thành Tạ Đồng.”
Kền Kền chính là tổ chức phục kích y và Vũ Tình trên đường đi lấy tin tức. Nhưng chút manh mối này cũng chẳng thể giải thích được gì —— Tạ Đồng, vẫn có thể là kẻ phản bội, hoặc cũng có thể vô tội. Thành Dương suy nghĩ, nói tiếp: “Vậy cố chủ của cậu là ai?”
Ninh Phi chớp mắt hai cái, dựng thẳng ngón trỏ bên miệng, phát ra tiếng “Suỵt”.
“Có người đến, là lính gác.” Hắn tiến lên hai bước, dùng giọng gió nói nhỏ bên tai Thành Dương.
Thành Dương kéo tay áo Ninh Phi, cùng trốn vào một gian. Trong một không gian chật hẹp, hai người buộc phải duy trì khoảng cách tương đối gần, chỉ khẽ xoay người là va vào nhau.
Để đề phòng lính gác phát hiện, Thành Dương cẩn thận thu lại pheromone, giữ nồng độ ở mức thấp nhất. Y có hơi lo nhờ đó Ninh Phi sẽ thoát khỏi khống chế, sau mới nhận ra bản thân lo xa rồi. Tiếng nước bên ngoài ào ào vang lên, sắc mặt Ninh Phi trắng bệch, tựa vào vách ngăn như đang khó chịu, nhắm mắt không nhúc nhích.
Thấy cảnh này, Thành Dương lại bắt đầu sợ hắn sẽ nôn ra, bèn vươn tay thử nhiệt độ, xác nhận tình trạng.
Lính gác kia rửa tay xong, ngâm nga khẽ hát đi ra ngoài.
Ninh Phi vẫn nhắm chặt mắt như cũ, từ từ ngẩng đầu lên. Thành Dương đang theo dõi động tĩnh bên ngoài, không để ý tới động tác nhỏ này. Lướt qua mu bàn tay đầu tiên là lông mi, nhỏ dài mà dày mịn, khiến người ngưa ngứa, tiếp đến là chóp mũi, cuối cùng là đôi môi.
Xúc cảm ấy mềm mại mà ấm áp, Ninh Phi chỉ khẽ chạm, khuôn mặt ngước lên như sùng bái, động tác nhẹ nhàng như bông tuyết đầu mùa rơi xuống.
Thành Dương lặng người sửng sốt nửa giây, sởn gai ốc. Y hất tay ra, không đoái hoài hỏi han thêm gì nữa, mở cửa xoay người bỏ đi.