Chính là Lý Chính Thanh.
Ninh Phi không thể nào nhận nhầm.
So với đạn giả lập xung quanh mình, động tác của Lý Chính Thanh dường như trở thành khung hình đóng băng
(freeze frame). Ninh Phi trợn to hai mắt, thấy ông ta chầm chậm quay đầu, mỗi thay đổi rất nhỏ là một bức ảnh, mỗi bức ảnh đều trải dài vô hạn như cơn ác mộng không tỉnh lại được.
Ông ta không thay đổi bao nhiêu. Mái tóc trắng xám đan xen, khóe miệng khắc sâu nếp nhăn pháp lệnh, khiến cả khuôn mặt thoạt nhìn vừa già nua vừa khắc nghiệt.
Quá khứ và thực tại đột nhiên đan chéo thành một tấm lưới, Ninh Phi không phân biệt rõ được bản thân đang ở tại thời điểm nào. Dường như hắn lại trở về thời niên thiếu, cho rằng có chốn dung thân an toàn, kết quả lại chỉ là một vòng tuần hoàn khác. Đủ loại trừng phạt thân thể liên tiếp xuất hiện, không ngừng bòn rút tinh thần. Lý Chính Thanh chậm chạp, từng bước từng bước quay người trở về, Ninh Phi trừng mắt, dường như có thể đoán trước được việc gì sẽ xảy ra kế tiếp.
Hoảng loạn ngập trời ập đến.
Hắn nghĩ, nhất định phải giết Lý Chính Thanh.
Rồi hắn cũng làm như thế.
Công kích như dùi gõ lên mặt vải flannel, hay như viên đá rơi vào vũng bùn, phí công vô ích. Lý Chính Thanh vẫn không ngoảnh lại, bóng người lay động tứ phía, chặn kín đường đi của hắn. Trái tim hắn đang đập dữ dội, động tác hoảng loạn mà luống cuống, không có bất kì trình tự nào. Trong va chạm hỗn độn và kịch liệt, Ninh Phi loáng thoáng nghe được vài từ ngắn. “Cảm quan quá tải”, “ảo giác”, “vòng cấm chế”.
Ba chữ cuối cùng khiến toàn thân hắn như bị điện giật, đau đến thiêu đốt.
Quyết không thể thỏa hiệp.
Không thể mặc bản thân trở về thuở thiếu thời không biết phải làm sao, một thân một mình.
Sau đó, phản kháng trở thành một loại bản năng. Không ai che chở hắn, hắn chỉ có thể gắng sức bảo vệ mình. Cắn xé. Vùng vẫy. Lý Chính Thanh dần dần đi xa, mà hắn còn mắc kẹt tại chỗ. Căng thẳng quá độ khiến hắn không nhận ra khuôn mặt người phía trước, đốm sáng trên võng mạc choáng váng nhuộm thành một vùng mơ hồ. Kim thăm dò chỉ có thể giữ hắn ở bờ vực thống khổ của lý trí và mất khống chế, mà không giúp được hắn. Không ai sẵn lòng giúp hắn —— có lẽ chỉ ngoại trừ Thành Dương.
Thành Dương.Hai chữ này tạo thành tiếng vọng yếu ớt trong lòng hắn.
Cuối cùng, hắn cảm nhận được ngũ giác của mình từ từ được kéo về thân thể. Ninh Phi chớp mắt, nhẹ nhàng, và từ tốn. Những cái bóng chồng chất mơ hồ lại lần nữa tụ lại cùng nhau, Thành Dương ở trước mặt hắn, sắc mặt lo lắng.
“Không sao.” Thành Dương nói với hắn: “Thả lỏng, tôi ở đây.”
Ninh Phi cẩn trọng từ từ hô hấp, toàn thân không tự chủ được thả lỏng. Pheromone có vị cỏ tươi tràn vào xoang mũi, hắn hé miệng, muốn nài Thành Dương đừng đi, hoặc ít nhất —— ít nhất là nhớ lời hứa của mình, không được dùng vòng cấm chế với hắn. Hắn cho rằng bản thân có thể chịu đựng, nhưng không. Ngoại trừ vòng cấm chế, Thành Dương muốn thế nào cũng được. Nhưng hắn chưa kịp nói gì. Không biết kẻ nào lật hắn lại, đè hắn hướng mặt xuống đất. Bụi đất sặc sụa, hắn vừa ho khan vừa cố gắng chống đỡ, nhưng cổ tay bị ai dùng đầu gối đè lên lưng. Hai tiếng lách cách vang lên, vòng kim loại nặng nề lạnh như băng chụp lên khớp cổ tay.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, Thành Dương đang cau mày, môi mím lại thành một đường.
Còn có thể nói gì?Cảm giác này giống như lần đầu tiên nhìn thấy Lý Chính Thanh. Dạt dào hi vọng, cuối cùng bước hụt chân, rơi xuống từ vách đá.
Cổ họng và lồng ngực đều chấn động, Ninh Phi cho rằng mình đang cười, nhưng âm thanh phát ra lại rời rạc vỡ vụn giống như tiếng cây khô gãy nát. Tiếng ong ong trong tai khiến hắn không nghe được người khác nói gì. Chút ánh sáng nhỏ nhoi trong lòng bị dập tắt, ngọn lửa đau đớn thêm hừng hực cháy điên cuồng, lan rộng ra theo mạch máu tứ chi, thúc giục hắn phá hoại và phát tiết, để Thành Dương cảm nhận một chút điều hắn đang phải chịu.
Hắn đột nhiên có sức mạnh, dùng sức phá tan gông cùm, bắt lấy Thành Dương. Có một âm thanh đang giục giã, nhiều hơn nữa, tàn nhẫn hơn nữa, thừa cơ bọn họ còn chưa kịp kích điện. Dẫn đường trước mặt kêu đau một tiếng, lộ ra vẻ mặt nhịn đau, thế này còn làm hắn khó chịu hơn gấp bội.
Ngay cả Thành Dương cũng…Cơ thể hắn ngả nghiêng, ý thức và sức lực nháy mắt bị rút cạn, gục xuống phía trước.
Thành Dương theo bản năng tiến lên một bước, nhưng lính gác hai bên đã đỡ lấy Ninh Phi. Y dừng lại, hít thở sâu, mới nhận ra tim mình đập rất nhanh. Vai trái bị nắm mạnh vẫn còn âm ỉ đau, y kéo cổ áo nghiêng đầu liếc nhìn, thấy sưng lên năm dấu ngón tay. Thành Dương lấy lại bình tĩnh, ngước mắt lên định đến xem Ninh Phi.
Nguyễn Minh Chinh chen vào đoàn người, ra lệnh: “Trước hết đưa Dạ Ưng đến phòng tối, ổn định ngũ giác một lát.”
“Em cũng đi.” Thành Dương nói.
Nguyễn Minh Chinh kiên quyết từ chối: “Không được, như thế quá nguy hiểm. Vừa rồi cậu ta định giết cậu, tôi cũng cảm thấy được.”
“Đó là bởi vòng cấm chế!” Thành Dương nói, giọng điều dồn dập: “Cậu ấy vốn đã ổn định dần, lại đột nhiên bị thứ kia kích động.”
“Đó không phải vòng cấm chế.” Nguyễn Minh Chinh cắt ngang: “Không có điện, chỉ có chức năng gây mê. Tôi đã giải thích rồi, trước khi cậu ta trong trạng thái điều chỉnh ổn định, vòng gây mê là nhất thiết. Không phải điên cuồng vật lộn một trận lại một trận như lúc nãy, ai chịu được!”
“Vậy hãy để em giúp cậu ấy điều chỉnh.”
Nguyễn Minh Chinh thở dài.
Thành Dương cố chấp nói: “Em đồng ý làm dẫn đường của cậu ấy, hiện giờ cậu ấy cần em.”
Nguyễn Minh Chinh phất tay, chỉ huy lính gác đưa Ninh Phi đi trước, nhét công tắc điều khiển từ xa của vòng gây mê vào tay Thành Dương: “Tôi vẫn không tán thành quyết định của cậu, nhưng cũng không thể ép buộc cậu.” Ông nói: “Cậu đi theo đi, cẩn thận, không được thì nhấn chuông cho chúng tôi biết.”