Long Tử Nguyệt hôm nay muốn chạy ra ngoài đi mua một ít y phục cùng vật dụng cho cả hai, tình cờ thấy có một mái nhà tranh đơn sơ bên này, tò mò nên giục U Minh Lang Vương chạy qua xem thì thấy cái tên Hạ Tử Lân đang nằm nhắm mắt.
Trong bụng Long Tử Nguyệt có chút muốn bỏ của chạy lấy người, nàng thật sự không muốn dây dưa cùng cái tên mặt dày nọ, ngồi trên lưng U Minh Lang Vương, bàn tay vô thức túm chặt nhúm lông gáy khiến nó ẩn ẩn đau khẽ gầm nhẹ lên.
Hạ Tử Lân cũng không phải vô ý mà lại chọn nơi này nghỉ chân, bởi vì đây là con đường ngắn nhất để vào trong trấn, nơi đó có người mua kẻ bán các nhu yếu phẩm cần thiết. Đoán rằng nếu muốn đi vào trong trấn thì chả ai dạt dột lại trèo qua hai ngọn núi rộng hai bên, bởi vách núi gần như thẳng đứng không có chỗ đặt chân để đi, eo núi hiểm trở bảo hộ mảnh đất sinh sống của người dân khỏi dã thú nguy hiểm từ cánh rừng Tử Vong.
Âm thanh gầm gừ nhẹ nhàng của U Minh Lang Vương đâm vào màng nhĩ Hạ Tử Lân khiến hắn phải mở mắt ra thì thấy Long Tử Nguyệt. Chỉ là....vì sao mái tóc cùng đôi mắt của Long Tử Nguyệt lại nhiễm đỏ đến vậy? Một màu đỏ tươi như máu cùng với đóa bỉ ngạn giữa trán khiến Hạ Tử Lân thầm than mức độ họa thủy của nàng càng lúc càng trở nên quỷ dị rồi.
Long Tử Nguyệt đang ngồi trên lưng một con sói có bộ lông màu xám dưới ánh mặt trời thi thoảng ánh lên ánh sáng tím. Tròng mắt Hạ Tử Lân chợt lóe lên tia sáng rồi tản đi, nhanh đến độ Long Tử Nguyệt cũng không nhìn ra được, khóe môi cong lên nở nụ cười cất giọng hỏi: "Long công tử đây hẳn đang đi dạo mát sao?"
Long Tử Nguyệt bực bội gắt gỏng đáp: "Bản công tử đi đâu cần báo cho ngươi biết sao?", Hạ Tử Lân quan sát cao thấp y phục toàn thân Long Tử Nguyệt, vẫn bộ hắc y có kim hổ đang vươn móng vuốt khá chỉnh chu. Tuy ở trong rừng Tử Vong mấy tháng vẫn không có vẻ gì là chật vật hay trọng thương gì cả thì hơi khó hiểu. Có thể thuần phục một con sói to, leo lên lưng của nó cưỡi, bản lĩnh quả thật không nhỏ rồi. U Minh Lang Vương thấy có người đánh giá chủ nhân của nó thì toàn thân dựng hết lông lên, gầm gừ đe dọa.
Bản năng hộ chủ của U Minh Lang Vương khiến Hạ Tử Lân cảm thấy buồn cười, hắn có làm gì Long Tử Nguyệt đâu mà con sói lông bạc kia đã gầm gừ đầy cảnh giác rồi. Long Tử Nguyệt thấy Hạ Tử Lân chỉ chăm chú như đang tìm tòi gì đó từ trên người của nàng cũng khó chịu không kém U Minh Lang Vương, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: "Hạ Tử Lân ngươi nghe cho kỹ, "chó khôn không cản đường" ngươi tốt nhất đừng có ý đồ gì với ta, nếu không đừng trách ta."
Hạ Tử Lân cũng không muốn dây dưa nhiều thêm nên lên tiếng: "Được, vậy ngươi thành thật trả lời bản tôn ba vấn đề, bản tôn sẽ không quản ngươi nhiều nữa.". Long Tử Nguyệt khinh khỉnh nhìn Hạ Tử Lân như kẻ ngốc, giọng nói đầy vẻ châm biếm: "Ngươi nghĩ ngươi là ai mà bản công tử phải trả lời các vấn đề của ngươi? Lại nói xung quanh đây bố trí nhiều ám vệ như vậy cũng không cản được bước chân của bản công tử đâu. Đừng lãng phí nhân lực."
Hạ Tử Lân cũng không quan tâm sự mỉa mai của Long Tử Nguyệt: "Câu thứ nhất, ngươi thật ra có quan hệ như thế nào với Vô Tình?", Long Tử Nguyệt đang hùng hổ châm chọc Hạ Tử Lân bỗng chốc cứng ngắc vẻ mặt, giương mắt trợn trừng nhìn Hạ Tử Lân đầy vẻ kinh ngạc.
U Minh Lang Vương nghe xong cũng nghệch mặt, cái lưỡi màu hồng phấn thè ra trông ngốc nghếch vô cùng. Mấy tháng ở cùng nhau cũng đã nghe Long Tử Nguyệt kể sơ qua nàng bị mất trí nhớ, hiện tại nàng tên Long Tử Nguyệt.
Nhìn một người một sói vẻ mặt đều dại ra rất buồn cười, Hạ Tử Lân ho khan một cái che giấu bản thân xuýt nữa phì cười cũng thành công lôi kéo hai kẻ kia từ trong kinh ngạc trở lại bình thường. Long Tử Nguyệt mất mặt bỗng dưng gào lên: "Làm sao bản công tử biết chứ, cái kẻ Vô Tình nọ là ai? Ngươi không tra ra đc lại đi hỏi bản công tử, bản công tử biết đi đâu mà hỏi chứ?"