Hạ Tử Lân im lặng nghe Long Tử Nguyệt nói dứt lời, ngẫm nghĩ lời nàng xem có bao nhiêu phần sự thật. Tầm mắt Hạ Tử Lân vẫn luôn dán chặt vào từng nét thay đổi trên gương mặt của Long Tử Nguyệt, chợt nghe Long Tử Nguyệt nãy giờ vẫn đang cuối đầu suy tư lẩm bẩm: "Bát hoàng tử? Hạ Tử Lân? Là ngươi à?"
Thứ vị trong hoàng tộc đã lâu rồi không còn ai gọi Hạ Tử Lân là bát hoàng tử nữa, mọi người gần như đã quên mất vị hoàng tử yếu ớt nhu nhược kia đã thay đổi đột ngột tính tình chỉ trong một đêm. Ngay cả phụ hoàng lẫn mẫu phi Hạ Tử Lân cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Hạ Tử Lân chân mày nhíu chặt, bàn tay ra sức cầm chuôi kiếm đến trắng bệt, cả thân mình cứng ngắc nhìn Long Tử Nguyệt đầy vẻ hoang mang. Nếu Long Tử Nguyệt thật sự là Vô Tình vậy thì lý do vì sao nàng hiện tại lại còn trẻ đến như thế?
Vì sao qua 15 năm Hạ Tử Lân từ một vị hoàng tử bị mẫu phi lợi dụng để chiếm ân sủng của phụ hoàng, trở thành một nam tử đầy tâm cơ thủ đoạn, là Hiền Vương được Hoàng thượng trọng dụng. Mà Vô Tình, không đúng....mà Long Tử Nguyệt lại không hề già đi, không hề bị tác động của thời gian làm cho thay đổi ngoại hình?
Trong đầu Hạ Tử Lân có vô vàn những thắc mắc lại cứ như nghẹn trong cổ họng, không thốt ra nổi câu nào. Long Tử Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tử Lân, đây lại là cái thói đời gì chứ? Bước ra cửa vài bước cũng có khả năng gặp người quen, nàng thật sự càng lúc càng bị lún sâu vào cái thân phận của Vô Tình này, muốn dứt ra có lẽ càng không còn khả năng nữa rồi.
Long Tử Nguyệt chán nản cuối đầu nhìn nền đất đầy cỏ làm Hạ Tử Lân không nhìn rõ được vẻ mặt của nàng, chợt Long Tử Nguyệt ngẩng mặt lên, vọt nhanh về phía Hạ Tử Lân. Cánh tay vẫn đang nắm chặt chuôi kiếm của Hạ Tử Lân bất ngờ bị Long Tử Nguyệt chạm vào theo phản xạ tự nhiên vung lên chém về phía nàng, Long Tử Nguyệt không né nhát kiếm đó mà đưa hai ngón tay kẹp lưỡi kiếm lại, tay còn lại Long Tử Nguyệt vươn nhanh đập mạnh vào gáy Hạ Tử Lân, khiến hắn hoàn toàn ngất đi trong cơn kinh ngạc.
Ôm lấy thân thể nặng nề của Hạ Tử Lân vắt ngang lên lưng U Minh Lang Vương đang làm mình làm mẩy, vì bắt nó phải chở cái tên thối tha này, Long Tử Nguyệt vỗ vỗ đầu U Minh Lang Vương coi như an ủi nó, rồi cũng leo lên lưng U Minh Lang Vương ra lệnh nó chạy đến thị trấn gần nhất.
Ám vệ ẩn thân một hồi lâu không thấy Hạ Tử Lân ra hiệu gì, lúc phát hiện thì đã không thấy người, chỉ thấy trên mặt đất nhỏ vài giọt máu thật chói mắt không rõ là của Hạ Tử Lân hay là của một người một sói kia, đội trưởng đội ám vệ lập tức truyền tin tức đến ám vệ các khu vực khác, cùng nhau tản ra tìm kiếm tung tích chủ tử.