Long Tử Nguyệt nhàn nhã ung dung đứng thẳng người mặc kệ ánh mắt tìm tòi quan sát của Diệp Âm Liên, khóe miệng như có như không mỉm cười không cần làm gì cả nhưng cũng đủ say lòng người. Thấy câu hỏi của Long Tử Nguyệt không được tên kia đáp lại nàng cũng không gấp, cho dù có thật sự bị bắt thì nàng cũng có cách mà chạy thoát, vấn đề làm sao để mang theo cái tên Mộ Lâm thì có chút nan giải thôi.
Diệp Âm Liên nhìn đủ liền lên tiếng: "Bắt sống bọn chúng cho ta.", nhận được mệnh lệnh của hắn, bọn lính từ từ tiến lại. Long Tử Nguyệt không nghe được Diệp Âm Liên nói gì, mắt thấy quân lính dần thu nhỏ vòng vây, tư thái muốn động thủ liền nói: "Chậm đã. Người các ngươi có thể bắt, nhưng nên suy nghĩ kỹ trước khi bắt. Nếu bắt nhầm người không nên bắt, các ngươi nghĩ các ngươi có mấy cái đầu đủ để chém?"
Cả bọn có hơi ngẩn người, đưa ánh mắt hướng về phía Diệp Âm Liên xin chủ ý, Long Tử Nguyệt nhân lúc cả bọn bị lời nói nàng hù dọa, dùng tốc tốc nhanh như sét đánh của Huyết tộc chạy về phía Diệp Âm Liên, vươn tay cầm chiết phiến ra mạnh mẽ phế đi hai chân trước của con ngựa mà hắn đang cưỡi.
Con ngựa bị đau hí vang một tiếng động trời, Diệp Âm Liên vừa định phản ứng lại thì đã thấy Long Tử Nguyệt kề kiết phiến ngay cổ họng hắn, xoay người nhảy nhanh trở về vị trí ngay bên cạnh Mộ Lâm mà đứng. Đến lúc toán binh lính kia nhận ra được tình huống gì, thì đã thấy tính mạng Diệp Âm Liên nằm trong tay Long Tử Nguyệt rồi.
Tiếng đao rút ra khỏi vỏ xoèn xoẹt liên tiếp vô cùng chói tai, chỉ tiếc Long Tử Nguyệt không nghe thấy được. Thầm nhủ thật đỡ nhức đầu, ban nãy dò hỏi cũng chỉ là muốn làm phân tán sự chú ý của bọn chúng, Long Tử Nguyệt cũng không trông mong gì Diệp Âm Liên sẽ đáp lời nàng.
Chiết phiến cắm mạnh vào cổ Diệp Âm Liên tạo nên một đạo vết thương, máu tươi lập tức trào ra ngoài. Diệp Âm Liên cố nén cơn đau ngay cổ họng ra lệnh cho bọn người kia: "Mau bắt lấy Mộ Lâm, giết tên này cho ta. Không cần lo lắng cho tính mạng của ta."
Long Tử Nguyệt tuy không biết Diệp Âm Liên nói gì nhưng lờ mờ đoán được rằng hắn muốn bọn chúng bằng mọi giá phải bắt đực Mộ Lâm và nàng. Trong lòng Long Tử Nguyệt có chút gấp gáp gằn giọng: "Nếu đã không cần mệnh vậy ta cũng không ngại lấy nó giúp ngươi.".
Chiết phiến vừa động định cắm sâu vào cổ Diệp Âm Liên thêm một chút, liền thấy từ đằng xa có thêm một nhóm người đang ra sức giục ngựa chạy về hướng này. Thị giác Huyết tộc khá tốt, bọn lính vẫn chưa biết lý do vì sao Long Tử Nguyệt không tiếp tục động thủ mà lại nhìn về phía bên trái, tò mò cũng nhìn theo tầm mắt của nàng.