Tiểu Ngân sức lực vẫn chưa khôi phục lại được bao nhiêu, vết thương tuy cũng đã khép miệng nhưng vẫn còn đau. Long Tử Nguyệt dùng thần thức hỏi thăm thương thế của Tiểu Ngân xong cũng không thể bỏ Tiểu Ngân một mình lại đây với hai cái tên nguy hiểm này được.
Màn đêm dần buông xuống bao phủ quang cảnh, Long Tử Nguyệt trong lòng càng thêm cảnh giác cao độ, thính giác nàng vẫn chưa khôi phục lại, không rõ xung quanh đã xuất hiện thêm ám vệ nào chưa. Chỉ sợ sơ xuất mà Tiểu Ngân gặp nguy hiểm, tầm mắt Long Tử Nguyệt không hề bị cản trở bởi màn đêm, chăm chú theo dõi mọi động tĩnh.
Cảm thấy không thể ngồi đây chờ chết, Long Tử Nguyệt quyết định đi tiếp về phía trước. Mộ Lâm đã tỉnh có thể tự đi không cần Tiểu Ngân chở hắn trên lưng nữa, Long Tử Nguyệt tin hắn cũng không dám tự ý đào thoát. Còn Diệp Âm Liên thì sau khi vừa mơ màng tỉnh dậy lại bị nàng đánh cho ngất tiếp.
Rốt cuộc đi đến khi mặt trời lên cao cũng đến được bờ sông, trên đường Mộ Lâm được Long Tử Nguyệt hái tạm cho vài cái quả dại để bỏ bụng. Bẻ vài nhánh cây vót nhọn dùng để xiên cá nướng ăn, bên cạnh vài con cá đã làm sạch còn tươi ngon bị Long Tử Nguyệt phóng châm chết.
Mộ Lâm cảm thấy Long Tử Nguyệt cũng không đến mức quá đáng sợ như lần đầu gặp mặt trong cái hẻm núi kia, hiện giờ nàng có vẻ bình dị, gần gũi hơn nhiều rồi. Diệp Âm Liên cũng đã tỉnh lại, trên đường đi vô số lần bị Long Tử Nguyệt đánh ngất vì phát hiện hắn cố ý để lại ký hiệu, nhằm tri thông cho thuộc hạ tìm đến, sau đó đều bị nàng ra tay thủ tiêu sạch dấu vết đó.
Diệp Âm Liên biết bản thân thân thủ quả thật không giỏi hơn cái nam tử tóc đỏ Long Tử Nguyệt trước mặt này, chỉ biết căm tức nhìn nàng. Mặc dù Long Tử Nguyệt ngang ngược lại dã man, lạnh lùng, tuy nhiên trên đường đi đều là do nàng chăm lo cho bọn hắn.
Mộ Lâm thì không nói, hắn vốn dĩ xuất thân nhân sĩ giang hồ, có cái khổ ải khó khăn nào mà chưa từng nếm qua. Diệp Âm Liên thì khác, hắn bản chất vốn công tử nhà quyền quý, được phụ thân đề bạt lên làm Nhị đẳng thị vệ, một bước lên mây. Vốn chưa bao giờ phải chịu khổ sở gì, bây giờ màn trời chiếu đất, đến cái ăn cũng không thể tự lo. Nếu không có Long Tử Nguyệt quả thực hắn đã chết đói rồi.
Long Tử Nguyệt xiên cá để lên giàn nướng, thính giác cũng khôi phục đôi chút tuy nhiên vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường, cũng không nhạy hơn so với người bình thường bao nhiêu. Ba ngày nay, Mộ Lâm cùng Diệp Âm Liên đều mặt nặng mày nhẹ với nhau, như gà chọi vừa gặp nhau lại nói nhiều câu cạy khóe, hệt như kẻ thù truyền kiếp. May Long Tử Nguyệt bị mất thính lực, không nghe rõ bọn hắn cãi nhau chuyện gì, đỡ phiền não.