Long Tử Nguyệt khóe miệng chậc chậc vài tiếng đều không thoát khỏi tai hai nam nhân ở đây, câu môi nói: "Vẫn là đứng ở đó nói đi, đừng có mà lại gần đây.". Vô Phong còn cách Long Tử Nguyệt vài bước chân chợt dừng lại cất giọng nói lạnh lẽo: "Muội muội đây là muốn giở trò gì? Ca ca tuyệt đối sẽ không để cho muội thu nạp cái tên Hạ Tử Lân kia đâu.".
Long Tử Nguyệt ánh mắt thách thức nhìn Vô Phong, gằn giọng đáp: "Ngươi đừng tưởng ta không thể giết ngươi thì ngươi muốn làm gì thì làm, chuyện của ta nào tới phiên người ngoài như ngươi xen vào? Ca ca sao? Ngươi căn bản không xứng! Ta còn chưa tìm ngươi tính toán nợ nần, ngươi lại cứ không ngừng xuất hiện trước mặt ta, là đang khiêu chiến sự nhẫn nại của ta chăng?".
Những tưởng Vô Phong vẫn sẽ mặt dày mày dạn ở lại quấy rầy Long Tử Nguyệt, nhưng hắn chỉ nhìn sâu vào đáy mắt nàng một lúc rồi xoay người chuẩn bị rời đi. Trước khi đi Vô Phong nhẹ giọng nói: "Ca ca còn có việc đi trước, sẽ ghé thăm muội muội sau. Còn có, hôn lễ của muội làm nhỏ thôi, náo động quá sẽ kinh động vài người không mời mà đến.".
Hạ Tử Lân không rõ ý tứ trong câu nói của Vô Phong nhưng Long Tử Nguyệt lời nhắc nhở nửa vời đó, nàng vốn không dự tính nổi bật quá, rước phải phiền phức không cần thiết. Nhìn bóng lưng Vô Phong bước ra khỏi khuôn viên, nha đầu đang dập đầu như điên cũng thất tha thất thểu đứng dậy cố gắng lê bước chân đuổi theo chủ tử.
Long Tử Nguyệt nhìn Hạ Tử Lân hỏi: "Hiện tại thân phận nam nhân của ta bị bại lộ, ngươi có dự tính gì không?", Hạ Tử Lân đăm chiêu suy tư một lúc thì đáp: "Không cần, bản vương sẽ tự tìm biện pháp khác để thoái hôn.". Long Tử Nguyệt khoanh tay trước ngực đảo tầm mắt ra khoảnh sân bên ngoài sương phòng của Hạ Tử Lân, nhàn nhạt lên tiếng: "Tên cẩu hoàng đế kia nhất định có âm mưu, ngươi cứ định như vậy mà thoái hôn nhất định sẽ chuốc lấy vô vàn phiền phức."
Hạ Tử Lân trầm mặc không nói, Long Tử Nguyệt có hơi đói bụng nhưng không nói lời nào, U Minh Lang Vương vừa vặn quay trở về sau khi đi dạo một vòng quanh ngự trù phòng trong cung, thấy chủ tử có vẻ định đi đâu đó. Theo thói quen U Minh Lang Vương vừa muốn lên tiếng hỏi thì Long Tử Nguyệt ra dấu im lặng, nàng lẳng lặng bước ra ngoài sương phòng, tiện tay khép cửa lại cho Hạ Tử Lân.
Vô Phong sau khi đi bộ vào một căn nhà bỏ hoang trong khu nhà ở nơi hẻo lánh trong thành, không có gì khó khăn khi cắt đuôi đám ám vệ mà Hạ Bạch Thiền đã phá ra theo dõi hắn. Nha đầu nhìn tấm lưng lạnh lẽo của chủ tử, tự biết tội bản thân phạm phải không thể tha thứ, chạm vào vảy ngược của chủ tử. Dứt khoát quỳ xuống, ả vừa định lên tiếng thì nghe Vô Phong cất lời: "Tự kết liễu đi.".
Nha đầu giơ bàn tay thành trảo dồn lực định tự móc tim, đôi mắt tràn đầy nuối tiếc ngắm Vô Phong lần cuối chợt thấy chủ tử xoay người lại. "Bộp" một tiếng, trước mặt ả xuất hiện thêm bộ đá đánh lửa, giọng nói lạnh nhạt của Vô Phong lại cất lên: "Châm lửa.".
Dứt câu thì bỏ ra sân trước của gian nhà đó, hắn nghe sau lưng vang lên âm thanh lách cách nho nhỏ, một lát thì ngửi được mùi khét của rơm rạ, gỗ, xen lẫn vào mùi của thi thể bị lửa đốt cháy. Chờ đến khi ngọn lửa bùng lên cháy dữ dội, Vô Phong chậm rãi bước thẳng về phía trước rời khỏi nơi đây, bỏ lại đằng sau một mảng trời rực lửa.