Hạ Tử Lân đảo tầm mắt, xác nhận Vưu Dạ Hoa vẫn hoàn hoàn hảo hảo an tọa trên ghế đá, tâm tình bất giác cũng nhẹ đi vài phần, tuy nhiên giọng điệu vẫn lạnh lẽo như ban nãy: "Tuyết Vô Phong, cho dù ngươi là bệ hạ của Linh Tê quốc thì việc giả mạo bút tích của bản vương để nắm giữ binh phù, đoạt cấm quân trong tay bản vương thì việc này cũng không thể nào chấp nhận được.".
Cái đầu nhỏ với mái tóc màu máu nửa cột nửa buông xỏa tùy ý của Long Tử Nguyệt nghiêng nghiêng ngắm nghía Vô Phong khiến hắn cảm giác muội muội có nét thật đáng yêu, nhưng trong đôi mắt nàng hoàn toàn tỏa ra sự lãnh tình, đáy lòng hắn từ từ dâng lên sự bất an. Long Tử Nguyệt hỏi tựa như không hỏi: "Binh phù của Hạ Tử Lân trong tay ngươi?".
Vô Phong vờ ho một cái nói: "Ca ca chỉ mượn tạm một thời gian xong việc tự khắc sẽ trả lại, muội muội đừng an tâm.", Long Tử Nguyệt lắc nhẹ ngón tay đáp: "Ta không lo lắng, ta chỉ không muốn người quan trọng của ta bị kẻ khác khi dễ. Vả lại, ta và ngươi vốn không hề thân thiết như vậy, xưng hô muội muội này tốt nhất ngươi nên quên đi. Giữa chúng ta còn huyết hải thâm thù đó.".
Nói nhảm nãy giờ, Long Tử Nguyệt dần mất hết kiên đôi mắt sắc nhọn, ẩn trong đó là sát khí về phía Vưu Dạ Hoa khiến bà ta không hiểu ra làm sao lại chỉa mũi dùi tới mình. Long Tử Nguyệt lên tiếng: "Ta tin ngươi và mẫu thân yêu quý hẳn có rất nhiều điều muốn nói, ta không làm phiền hai người tâm sự nữa.".
Dứt lời thì Long Tử Nguyệt dùng tốc độ chớp nhoáng tóm chặt lấy yết hầu của Vô Phong rồi biến mất trước sự kinh hoảng của Vưu Dạ Hoa, nghe đồn võ công của bệ hạ Linh Tê quốc không tệ, có thể lấy một địch trăm, nhưng đứng trước thân thủ quỷ mỵ của Long Tử Nguyệt thì bị nàng dễ dàng chế trụ, đến khả năng phản kháng cũng không có, mà nàng lại là hoàng muội của hắn có tuổi đời nhỏ hơn hắn sao có thể có năng lực đó được?
Vưu Dạ Hoa không hề biết vốn bản thân Vô Phong cũng chỉ nhanh hơn con người thôi còn mọi phương diên khác đều thua xa so với Long Tử Nguyệt, vả lại tuổi ít hơn không có nghĩa là yếu kém hơn. Vốn dĩ năng lực của Thuần huyết Huyết tộc khi vừa được sinh ra đã ở vạch đích, được thừa hưởng sự nhanh nhạy, sức mạnh cũng như năng lực dị năng rồi.
Hạ Tử Lân thấy Long Tử Nguyệt kéo Vô Phong đi nơi khác, nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt mẫu hậu đáy lòng hắn thầm xem thường bà. Phất tà áo ưu nhã ngồi xuống chiếc ghế đá còn lại duy nhất trong viện, Hạ Tử Lân mở lời: "Mẫu phi người ở đây có quen với mọi thứ chưa? Mặc dù là lãnh cung rách nát nhưng bản vương không hề bạc đãi người đi.".
Vưu Dạ Hoa mặc kệ thứ tử nói hưu nói vượn không đáp lại lời nào, Hạ Tử Lân không để bụng tiếp tục cất giọng: "Mẫu phi không tiếc công sức ra tay tàn độc đến mức tự hạ cổ lên người người trong lúc mang thai bản vương. Vốn mệnh của bản vương chỉ có thể sống thêm vài năm, may mắn là bản vương được Tử Nguyệt giải cổ, nghe nói tử mẫu cổ nếu chỉ còn lại một trong hai, hẳn người còn nắm giữ cổ trong thời gian tới sẽ bị phản phệ mà vong mạng.".