Chọn một nơi vắng người, Long Tử Nguyệt nhảy từ nóc nhà xuống ngõ hẹp nhỏ rồi thong thả đi bộ lòng vòng trong đó một lúc đột nhiên nàng nghe thấy tiếng trẻ con đang kêu cứu, tuy khá nhỏ đến mức gần như không rất khó phát hiện, nhưng có lẽ do Huyết tộc thính giác nhạy bén nên nàng vội phi thân nhanh đến nơi phát ra tiếng động đó.
Không khí xung quanh nơi đây xộc lên mùi ẩm mốc cùng mùi máu tươi trộn lẫn vào nhau, lúc Long Tử Nguyệt chạy đến thì thấy một đám tiểu hài có vẻ to lớn hơn, bộ dạng rách rưới đang ra sức đánh đập một đứa nhỏ có thân hình lấm tấm máu me ốm yếu, mặt mày trắng bệch đang nằm co ro trên mặt đất hứng chịu mọi cú đá, cú đấm từ đám tiểu hài tử hơn kia trong miệng không ngừng ra sức kêu: "Đừng đánh ta.... Ta không có trộm đồ...của các ngươi..."
Long Tử Nguyệt khoanh tay đứng ngay đầu ngõ cụt nọ nhìn bọn chúng thi nhau quyền cước vào đứa nhỏ nằm dưới đất, bọn chúng đang đánh hăng say thì có một đứa trong đó phát hiện có người đứng xem kịch. Long Tử Nguyệt liếc nhìn đứa nhỏ nằm đằng kia có vẻ như đang hấp hối nhưng tay vẫn nắm chặt ôm một cái gì đó vào lòng như sợ nó cướp mất, nàng tò mò muốn xem đó là cái gì mà có thể khiến cho nhóc liều mạng bảo vệ đến vậy bước chân từ từ tiến lại gần. Đám tiểu hài tử thấy Long Tử Nguyệt tiến vào ngõ cụt thì đứa to con nhất, có vẻ như là đại ca của cả đám dang tay cản đường nàng lại, giọng nói đầy vẻ khinh bỉ cùng khó chịu: "Ngươi là ai, đừng có nhiều chuyện mà xem vào, nếu không đừng trách chúng ta không khách sáo."
Hứng thú nhìn một màn này, nhóc tì này có vẻ can đảm lại có vẻ ngu ngốc thích làm anh hùng, Long Tử Nguyệt cũng không thèm để ý bọn chúng định đi lướt qua nhưng lại bị thằng nhóc đại ca kia cản lại, trợn mắt lên nhìn nàng. Long Tử Nguyệt cảm thấy bắt đầu bực mình, ánh mắt lạnh đi vài phần cả người bắt đầu tỏa ra sát khí, nàng không phải kiêng kỵ không giết tiểu hài tử, nhưng không có nghĩa là để bọn chúng khi dễ đến trên đầu nàng, ở hiện đại nàng nhận được giáo dục phải nâng niu bảo vệ trẻ em nên ban đầu cũng có cố kỵ vài phần, nhưng là đám tiểu hài tử này lại chạm đến điểm mấu chốt của nàng, nếu còn không làm gì thì quả thật không giống tác phong của nàng rồi.
Phần sát khí này kể cả là sát thủ cũng phải dè chừng Long Tử Nguyệt mấy phần huống chi đây chỉ bọn nhóc con, đứa cầm đầu bị khí thế của nàng dọa sợ vội vã dẫn cả đám tháo chạy ra khỏi đó. Long Tử Nguyệt thu liễm lại phần nào sát khí quanh người, tiến lại gần đứa nhỏ đang co cuộn thành một đoàn đằng kia, ngồi xổm xuống đưa tay ra tính đỡ nhóc ngồi dậy không ngờ nhóc lại dùng hết sức tàn ngồi dậy hòng xô ngã nàng.
Phản ứng nhanh chóng né sang một bên, đứa nhỏ đánh lén thất bại kiệt sức nằm rạp đó thở phì phò, lần này thì Long Tử Nguyệt cũng xốc được đứa nhỏ dậy nhìn sơ qua khuôn mặt lem luốc, đầy rẫy vết thương khắp người đang ghé vào cánh tay nàng ra sức hít thở, hai tay vẫn cứ ôm khư khư cái túi vải nhỏ.
Long Tử Nguyệt ôm tiểu hài tử vào lòng, cũng không ngại dơ bẩn phi thân lên nóc nhà cứ thế mà chạy như bay ra khỏi thành, vừa chạy vừa ngó chừng sắc mặt tái xanh của nhóc trong vòng tay mình. Một đường chạy thẳng ra đến ngoại ô cũng không hề dừng lại mà đi tiếp về phía cánh rừng hoang vu hẻo lánh kia, chạy quanh quất tìm một cái hang động khô ráo liền chui vào, đặt nhẹ đứa nhỏ đã nữa tỉnh nữa mê xuống đất nhỏ giọng dặn dò: "Cố gượng chờ ta một lát."
Dứt câu vội vã chạy nhanh ra ngoài thu thập một ít cỏ mềm, cành cây nhỏ khô cùng một ít hòn đá nho nhỏ rồi hối hả chạy về hang động có đứa nhỏ kia. Long Tử Nguyệt xếp cỏ tạo thành một cái đệm ngủ tạm cho tiểu hài tử kia đặt nó an vị lên đám cỏ rồi nhanh chóng xếp đá xung quanh đám cây khô kia, rồi đánh lửa đốt lên.