Thuần Huyết Huyết Tộc

Chương 35

Long Ám tự đưa tay vuốt trán âm thầm đau đầu, tỷ ấy có lúc thông minh không ai sánh kịp có lúc lại ngớ ngẩn còn hơn đứa nhỏ như cậu, chỉ là trong lòng cậu thấy thật ấm áp, hành động lo lắng khi thấy thân thể cậu không có nhiệt độ như bình thường của tỷ ấy hoàn toàn là thật vì cậu mà nảy sinh. 

Lòng tự nhủ lòng dù có bỏ mạng cũng không thể làm tỷ ấy buồn, không thể để tỷ ấy bị thương, dùng cả sinh mệnh này để đi theo bảo hộ tỷ ấy. Long Tử Nguyệt còn đang hứng chí bừng bừng nhảy chân sáo về hang động mà không hề hay biết động tác vừa nãy của nàng đã thu được nhân tâm cùng lòng trung thành sâu sắc trong lòng của Long Ám rồi.

Long Tử Nguyệt đi đằng trước vừa đi vừa lêu nghêu hát những bài hát thời hiện đại nàng hay nghe, chất giọng trong trẻo mang theo vui vẻ tràn ngập, tràn đầy cảm xúc thấm vào lòng người, tuy Long Ám đi phía nghe có nhiều từ cậu không hiểu nhưng vẫn cảm nhận được niềm vui được lan tỏa từ tỷ ấy mà ra. Đến cửa hang thấy Tiểu Ngân đang chăm chỉ cặm cụi gặm cỏ ra sức nhai nhai, nhai nhai và nhai nhai tựa như cỏ là mối thủ truyền kiếp của nó vậy.

Long Tử Nguyệt nhảy nhảy vài cái đến bên cạnh Tiểu Ngân liền cất cao giọng hét lên: "Tiểu Ngân dễ thương, đáng yêu, xinh đẹp, thần thông quảng đại, vô địch khả ái, đẹp từ lông mao đẹp ra, đẹp từ ruột gan phèo phổi đến trái tim cùng đôi mắt,....Đừng giận ta nữa nhé......"

Long Ám ở gần đó cảm thấy thật mất mặt... Tiểu Ngân thì đen mặt.... Long Tử Nguyệt trên khóe miệng treo một nụ cười mà nàng cho rằng đẹp nhất của bản thân lấy lòng Tiểu Ngân, chỉ là....Tiểu Ngân phì phì thở vài cái rồi quay ngoắt đầu sang phía khác, lại ra sức gặm cỏ "trả thù" người nào đó đã bỏ quên nó ở cái nơi quỷ quái kia hơn mười mấy ngày qua, trực tiếp coi nàng thành không khí hòa tan vào hư vô. Long Tử Nguyệt cũng không nản lòng thoái chí xoay quanh Tiểu Ngân ra sức lấy lòng mong Tiểu Ngân nguôi giận.

Long Ám không thể chịu nổi dáng vẻ kinh dị này của tỷ ấy, từng chứng kiến ỷ ấy giết người chớp nhoáng đầy máu lạnh cùng uy phong, vậy mà hiện tại lại bày ra cái dáng vẻ như một tiểu hài tử vòi vĩnh xin kẹo từ một con ngựa, dựa lưng vào vách đá nhắm mắt tự nhủ trong lòng tam không, à nhầm tứ không chứ: "Không nghe, không thấy, không nói, kèm theo không quen biết" người mặc y phục màu đen thêu kim hổ ở vạt áo trước ngực nọ, cậu thật sự hoài nghi tính cách tỷ ấy là bị vặn vẹo bất thường.

Dỗ dành ngọt ngào, dọa nạt, gào thét một lúc rốt cục Tiểu Ngân không chịu nổi vì bị làm phiền chuẩn bị tung vó bỏ chạy, thì bị Long Tử Nguyệt nhanh chóng phát giác đưa tay túm lấy bờm trắng của Tiểu Ngân nhảy phóc lên lưng ngồi thật vững trước khi Tiểu Ngân cất vó chạy. 

Chạy một đoạn đường dài như điên lao nhanh về phía trước, cảnh vật chung quanh trôi qua vùn vụt ở hai bên, gió thổi tà áo màu đen phấp phới cùng nhúm đuôi màu trắng muốt mà cực đẹp của Tiểu Ngân tung bay, mang một bụng lửa giận nghẹn họng lại không thể hất cái kẻ mặt dày kia xuống khỏi lưng bản thân, chán nản dừng chân thả chậm tốc độ quay về cái động ban nãy.

Long Ám sau khi nghe thấy tiếng hý vang vọng chói tai kia liền mở mắt nhìn, theo âm thanh của Tiểu Ngân phát ra thì phát hiện Long Tử Nguyệt đã nhanh nhẹn phi lên lưng ngồi chễm chệ trên đó, khóe môi còn cong một độ cong cực kỳ bắt mắt người nhìn, đầy vẻ đắc ý mà tinh ranh cùng Tiểu Ngân đã tung vó cuốn lên một tầng bụi bặm chạy mất dạng... 

Day day cái trán hệt như một ông cụ non nhìn theo cái bóng lưng kia một cái rồi lại nhắm mắt dưỡng thần mặc kệ người đang chơi vui đến quên trời quên đất kia, kiểu gì thì tỷ ấy chơi đã rồi cũng sẽ quay về thôi. Long Ám không hề cảm giác được hiện tại vẻ mặt cùng suy nghĩ này của cậu hoàn toàn là mộ bộ dáng tiểu đại nhân lo lắng cho muội muội hoặc hài tử của mình ham chơi đến quên mất đường về, không chút gì phù hợp với độ tuổi vốn có của cậu cả.
Bình Luận (0)
Comment