Thuần Huyết Huyết Tộc

Chương 49

Ánh mắt đánh giá Bạch Mạc từ thấp đến cao của Long Tử Nguyệt làm hắn cảm thấy như bị người khác lột truồng, cực kỳ gai mắt nhưng Bạch Mạc biết, Long Tử Nguyệt nói là sự thật, bởi vì nếu lúc ở bên ngoài gian phòng kia nếu như Long Tử Nguyệt có sát tâm thì cũng không đơn giản là đánh ngất hắn đơn giản như vậy. Vẻ mặt không cam lòng nhìn theo bóng lưng Long Tử Nguyệt đi xa dần ra khỏi mật thất, Bạch Mạc nhất định phải điều tra cho bằng được thân thế cùng mục đích của nàng.

Long Tử Nguyệt sau khi bỏ qua Bạch Mạc cũng không tốn nhiều công sức đã vọt ra tới ngoại thành, đứng giữa một đống đá lởm chởm dùng thần thức gọi Tiểu Ngân đến đón nàng. Không bao lâu sau thì Tiểu Ngân cũng tìm được đến nơi, "Hệt như ở hiện đại gọi một cú điện thoại là có ngay một chiếc taxi chỉ sau vài phút, tuy là taxi này hơi chảnh chọe đã vậy lâu lâu còn làm mặt lạnh với khách hàng a..." 

Long Tử Nguyệt thật sự cảm khái trong lòng. Nhẹ nhàng leo lên lưng Tiểu Ngân, có lẽ nên đến Hoàng Kim Miếu họp mặt với Long Ám rồi. Tiểu Ngân tốc độ chạy rất nhanh, tuy giữa đường có dừng lại nghỉ ngơi đôi chút nhưng chỉ mất có tám ngày đã đến được gần Hoàng Kim Miếu.

Hoàng Kim Miếu cũng không giống như cái tên của mình lắm, không phải mọi thứ đều được dát hoàng kim, cũng không phải là một cái miếu thật to lớn giữa lưng chừng núi như trí tưởng tượng của Long Tử Nguyệt. Hoàng Kim Miếu chỉ là một ngôi miếu nhìn bình thường đến không thể bình thường hơn, nằm trong một tòa thành còn nhỏ hơn Phượng thành, dân cư cũng không đông đúc, giàu có như Phượng thành.

Nơi đây được một vị pháp sư chuyên đoán số mệnh vô cùng chuẩn xác, lại không phải ai cầu cũng có thể gặp được, mỗi ngày chỉ xem mệnh cho một số lượng người nhất định. Nhiều người vì muốn có được lời vàng ý ngọc của Đại pháp sư Mộ Lâm mà tranh nhau đến sức đầu mẻ trán, hao tài tốn của cùng móc nối đủ các loại quan hệ chỉ vì nhìn thấy chân nhân Mộ Lâm.

Tiểu Ngân thì trước khi đến được cổng thành một đoạn xa đã ném Long Tử Nguyệt xuống đất khinh khỉnh bỏ đi, trước khi đi còn quăng lại cho nàng một câu: "Tiểu Ngân không phụng bồi, mắc công Người lại cảm thấy Tiểu Ngân vướng víu rồi ném Tiểu Ngân vào cái nơi không ra gì ở cùng với đám súc sinh kia. Vô cùng sỉ nhục bản tôn, hừ!!". 

Ngồi uống trà ở khách điếm nhỏ Long Tử Nguyệt hồi tưởng lại câu nói giận dỗi nọ của Tiểu Ngân, thật đáng yêu nha, bất giác khóe môi câu lên một nụ cười như có như không, thật yêu nghiệt.

Đóa hoa bỉ ngạn trước mi tâm đã được Long Tử Nguyệt phủ tóc che gần hết, nếu không chú ý kỹ cũng khó phát hiện, nhưng là...Long Tử Nguyệt đánh giá thấp ngoại hình cùng khí chất bản năng trong cơ thể khổ chủ cũ rồi. 

Cho dù Long Tử Nguyệt có bịt kín mít bước vào đám đông vẫn rất dễ gây ra sự chú ý không cần thiết và hiện tại thì...có một kẻ không muốn sống phát giác ra được "mỹ nam tử" đang cong nhẹ môi mỉm cười nào đó tiến lại gần bắt chuyện: "Tiểu tử trông thật lạ mặt, phải chăng là người từ nơi khác đến cầu Đại pháp sư đoán mệnh?" Tiểu gia ta đây có quen biết khá thân thiết với trụ trì của Hoàng Kim Miếu, có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện đó."

Long Tử Nguyệt làm như không nghe thấy, tiếp tục thưởng trà, ánh mắt không có tiêu cự nhìn thẳng về phía ngoài cửa sổ. Nam tử kia không thấy Long Tử Nguyệt đáp lời mà lại ngơ ngẩn nhìn ra phố xá ngoài kia như thể xem hắn là không khí, một cỗ tức giận xông thẳng lên đại não đưa tay đập mạnh xuống bàn "Rầm" một cái, gằn giọng quát: "Tiểu tử kia, bổn gia xem trọng ngươi là phước tám đời của nhà ngươi, hiện tại lạ dám xem thường bổn gia như vậy, đừng có rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt!!". 

Long Tử Nguyệt trong đầu chảy xuống mấy cái vạch đen, trong bụng lầm bầm: "Mất nết, bộ cái nhân duyên của ta xuyên không qua chỉ để bị người khác quát vào mặt à? Đây là lần thứ mấy rồi? Thứ mấy rồi???"
Bình Luận (0)
Comment