Long Ám thấy Vương An Duy không đoái hoài gì tới cậu, cái mặt nhỏ nhắn méo xệch, lông mày hơi chau lại, buồn bã, tỏ vẻ bị bỏ rơi nhưng cũng không có lên tiếng nhắc lại, gục cái đầu nhỏ nghiên cứu mặt đất đếm xem có mấy hạt bụi.
Vương An Duy thấy Long Ám bày ra bộ dạng như vậy liền phỉ nhổ cùng nghiến răng trèo trẹo, lúc tên dã chủng này đến gặp mặt hắn ở sương phòng sao không thấy nó bày ra cái bộ dạng này? Đóng kịch cũng khá giỏi đấy! Toàn bộ người ở đây đều cho rằng Vương An Duy bạc đãi nhi tử thân sinh của mình mà "Khốn kiếp thật" lầm bầm mắng thầm trong lòng.
Vương Chiêu Lâm thấy vẻ mặt hờn tủi của Long Ám cùng vẻ mặt tức giận cùng khinh thường của Vương An Duy vô tình để lộ ra trong chớp mắt liền biết Vương An Duy cũng không ưa gì Long Ám, tuy là con thân sinh nhưng có lẽ do chưa bao giờ gặp mặt nên không có cảm giác thân cận cùng yêu quý nên có.
Việc công bố thân phận Long Ám cũng sợ Long Ám cũng chỉ là một công cụ giúp cho Vương An Duy có thể danh chính ngôn thuận chiếm được tài lực cũng không ngoa. Việc Vương Hoài An là con riêng trước khi Vương An Duy vào phủ ở rể rất ít người biết nhưng không có bức tường nào mà kín không có gió lọt ra ngoài.
Cả đời Vương Chiêu Lâm bày mưu tính kế nhìn người cũng ít khi nhầm lẫn, nên ông không hề nhìn sai dã tâm của Vương An Duy cùng nội tôn nữ ông vẫn luôn cưng chiều, từng đứa đều muốn mong ông mau đi chầu Diêm Vương sớm hòng tranh gia sản.
Hiện tại nhìn tháy Long Ám có ánh mắt sáng sủa linh động, là một hài tử đáng yêu, không màng đến danh lợi tuy nhiên ông chợt nhận ra bộ y phục hôm nay Long Ám bận tuy chất vải không phải thượng hạng nhưng tuyệt không phải loại rẻ tiền, trong lòng một trận thắc mắc bèn nói: "Tất cả lui ra đi, riêng cái hài tử này ở lại đây. Dọn ngọ thiện đi ta muốn dùng, các ngươi hôm nay nháo cũng đã nháo rồi, ta mệt trong người cũng đừng làm phiền ta nữa."
Vương An Duy cùng Vương Tú Linh trong lòng bất mãn nhưng cũng không có tỏ thái độ gì, thi lễ Vương Chiêu Lâm rồi lui ra để cho nha hoàn cùng nô tài dọn dẹp một chút, liền bày biện thức ăn lên thẳng trong thư phòng Vương Chiêu Lâm, đợi đám nha hoàn dọn ngọ thiện xong liền phất tay lệnh cho tất cả cùng lui ra khỏi phòng.
Long Ám vẫn quy củ đứng một bên không có hành động gì tựa như cậu không hề đói trước một bàn đầy thức ăn ngon như vậy, trong lòng Vương Chiêu Lâm khẽ tấm tắc khen trong lòng định lực Long Ám tốt, cũng không có giống một dã hài tử mà lại mang theo một chút gì đó của một hài tử có ăn có học, được dạy dỗ rất khá.
Cũng là do Vương Chiêu Lâm ảo tưởng rồi, thật ra Long Ám không ăn được thức ăn của con người nên cậu có đói mấy, thức ăn dù có tinh xảo hoa mỹ thơm ngon đến mấy đi nữa như thức ăn trong cung thì cậu cũng không hề có chút xíu nào hấp dẫn cậu cả a...
Đối với Long Ám thức ăn của con người đều là phù vân, máu tươi mới là thiết thực. Khẽ liếc ánh mắt nhìn lên bàn thức ăn xong liền cụp mắt nhìn mặt đất tiếp, cái ánh mắt liếc nhẹ đó đều không thoát khỏi tầm quan sát của Vương Chiêu Lâm từ ban nãy vẫn luôn hướng đến Long Ám.