Bạch ngọc của mẫu thân Vô Tình đeo bên người chỉ nhận duy nhất một nữ chủ nhân, trong thân thể người đó phải chảy chung một dòng máu với chủ nhân cũ, Thuần huyết Huyết tộc vốn không thể chết trừ phi bị rút sạch máu, moi tim và dùng bí thuật phong ấn linh hồn vĩnh viễn họ lại.
Mẫu thân của Vô Tình vì lập ra phong ấn cho Vô Tình phải rút sạch máu bản thân, dâng tim mình cho nữ nhi ăn. Mảnh bạch ngọc kia đóng vai trò như một chiếc chìa khóa, khóa chặt năng lực cùng dáng vẻ nổi bật của Vô Tình lại, tinh lực cạn sạch rồi chết đầy đau đớn.
Còn Vô Tình thì bị chấn động bởi hành động của mẫu thân cũng như dưới sự thúc ép của phong ấn, lâm vào hôn mê, sau lại được hai thuộc hạ của mẫu thân chăm lo, cấp cho Vô Tình một mảng ký ức mới về cuộc sống tươi đẹp hơn.
Nghỉ ngơi đến khi thân thể có thể hoạt động lại, Long Tử Nguyệt suy yếu nằm dài trên lưng của Tiểu Ngân để nó đưa nàng đến khe suối để tẩy sạch thân thể nhơ nhớp dính đầy những máu cùng bụi bẩn.
Mái tóc đen tuyền mềm mượt vốn có của Long Tử Nguyệt, cùng đôi mắt của nàng cũng như đóa hoa bỉ ngạn giữa mi tâm đều biến thành một màu đỏ tươi đầy yêu diễm, làn da trắng hồng như hài tử chưa đầy tháng dường như muốn búng ra sữa, cực kỳ mịn màng cùng mềm mại.
Tiểu Ngân đứng bên cạnh nhìn đến ngơ ngác, vẻ chật vật nữa sống nữa chết kia của Long Tử Nguyệt đập vào đáy mắt Tiểu Ngân, khiến nó cũng chợt nhận ra rằng chủ nhân của mình đích thị là một Thuần huyết Huyết tộc rồi.
Cả hai đều tâm linh tương thông, đau đớn thống khổ ban nãy mà chủ nhân thừa nhận đó như là một sự lột xác, để có thể trở nên cường đại hơn thì tất cả đều phải trả giá bằng máu và nước mắt, không hề có con đường tắt nào khác đi nhanh hơn để Long Tử Nguyệt chọn lựa cả.
Đang tắm rửa thì Long Tử Nguyệt lẫn Tiểu Ngân đều nghe được tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng của một toán người đang dần hướng về phía này, khoác vội tấm áo bên ngoài bao bọc lại thân thể kiều diễm.
Nhanh chóng phi thân nhảy lên cành cây to rậm rạp gần đó, Long Tử Nguyệt ẩn mình lẫn vào trong tán cây trên cao, còn Tiểu Ngân thì vẫn thản nhiên đứng uống nước bên cạnh dòng suối. Tiểu Ngân biết cho dù nó có chạy cũng sẽ tạo nên tiếng động, làm hành tung của cả hai đều bị người khác nghe được, chưa biết là địch hay bạn, cẩn thận không bao giờ thừa thải hết.
Long Tử Nguyệt từ trên cao quan sát thì thấy đoàn người ăn mặc có vẻ như người của phú thương, nhưng mà phú thương bình thường nào lại bén mảng đến cánh rừng đầy chết chóc này được chứ?
Rõ ràng giả mạo phú thương, mục đích bọn họ là gì? Nhóm người vừa tiến lại dòng suối thì nhìn thấy một con bạch mã đang uống nước. Khỏi phải nói, bọn họ vô cùng ngạc nhiên, trong suốt quãng đường từ lúc tiến vào rừng Tử Vong bọn họ chỉ thấy độc xà, mãnh thú cùng các loại cây hoặc nấm độc, tuyệt chưa từng thấy động vật ăn cỏ nào như hươu, nai hay trâu, bò gì cả.
Tiểu Ngân cũng cẩn thận ngẩng đầu lên quan sát bọn họ, đột nhiên hai lỗ tai nhỏ trên đầu Tiểu Ngân rung nhẹ, hí dài một tiếng kinh động chim chóc đang lẩn trốn gần đó bay tán loạn, sau đó tung hai chân trước lồng lộn lên.
Long Tử Nguyệt trốn trong những tán cây thấy Tiểu Ngân lại giở chứng, khẽ đưa tay che mặt cảm thấy chứng bệnh của bản thân lây đã cho Tiểu Ngân rồi... Mà bọn người kia thấy Tiểu Ngân đang yên lành bỗng dưng trở nên hung dữ cũng nâng cao đề cao cảnh giác, cẩn thận nhìn xung quanh.
Bỗng có tiếng sột soạt sau những phiến đá bị cây cối che khuất, lộ ra vài cặp mắt màu lam tràn đầy lạnh lẽo, cả đoàn người kia tâm trạng cực kỳ tồi tệ, lờ mờ đoán ra được cái ánh mắt kia là của loại động vật nào rồi.
Long Tử Nguyệt rủa thầm trong bụng, chẳng lẽ thật có sói sao? Khóe mắt liếc sang nhìn Tiểu Ngân đang đứng bên dưới, thì thấy Tiểu Ngân cũng đang nâng đầu đáp trả Long Tử Nguyệt bằng bộ dáng vô tội. Tiếng động càng lúc càng rõ rệt hơn, những đôi mắt màu lam cũng theo đó mà tăng nhanh dần số lượng lên.