Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 50

– “Trần Lâm, cậu khó xử khi cậu ấy làm thế sao?”. Mục Kiệt nhìn một bên mặt Trần Lâm hỏi

– “Hoặc có thể nói là… nam khan?”. Nhẹ giọng hỏi một câu, Mục Kiệt rõ ràng cảm thấy người bên cạnh rung động một chút

Trần Lâm trầm mặc

– “Kì thật, cậu không cần phải… có cảm giác như vậy”

Trần Lâm khó hiểu xoay người nhìn Mục Kiệt

– “Biết không? Trần Lâm, theo tôi được biết, sự tình vốn không phải như thế, tôi biết thời điểm Đình Phàm cần Lưu Dụ hỗ trợ tìm mặt bằng cửa hàng, nhưng cậu ấy cũng không tính toán đại diện toàn quyền cậu mua đứt nơi đó, thậm chí là sang tay trực tiếp cho cậu. Ý tứ của cậu ấy có lẽ chỉ là không muốn cậu lo quá nhiều việc khi đến Bắc Kinh… Ách, làm như vậy cũng không có gì không ổn với tình yêu hai người, phải không?”. Câu cuối cùng Mục Kiệt vừa giễu cợt vừa có ý khẳng định

– “Hơn nữa trước kia cậu ấy cũng không định để cậu đến Bắc Kinh nhanh như vậy, cậu ấy nguyện ý cho cậu có đủ thời gian để thăm người nhà hoặc nghỉ ngơi thư thái. Còn hiện tại, tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này, cậu… không thử nghĩ vì lí do gì sao?”. Mục Kiệt nêu lên vấn đề với Trần Lâm, cũng là uyển chuyển khuyên giải cậu, đồng thời cũng có phần tò mò

Nghe Mục Kiệt nói, tâm tư Trần Lâm dạo qua một vòng. Người kia, rốt cuộc là ý tứ gì? Là chính hành vi và lời nói của mình đã làm hắn thay đổi ý định ban đầu? Trong nháy mắt một tia chớp xẹt qua, Trần Lâm giống như bắt được ý niệm trong đầu, chẳng lẽ… bởi vì mình nói hắn xem mình là nữ nhân sao?

Trần Lâm không tin mở to hai mắt, Mục Kiệt nhìn thấy phản ứng của cậu, đoán, cậu có thể đã nghĩ ra lí do. Vì thế vẻ mặt tò mò hướng đến trước mặt Trần Lâm, hy vọng có thể biết được đáp án. Tống Đình Phàm tuy rằng có đơn giản nói cho Mục Kiệt biết tình hình hiện tại của Trần Lâm, chính là hắn vẫn không nói nguyên nhân căn bản nhất cho Mục Kiệt, cũng không thể trách Mục Kiệt tò mò

Trần Lâm vẫn không để ý Mục Kiệt, chìm vào suy tưởng, không đến mức như vậy chứ? Người kia đã tính toán chi li, có thù tất báo? Chỉ vì mấy câu nói kia mà lại giáo huấn mình như thế? Thế nào cũng phải làm mình biết nguyên nhân bất an không yên, tâm hồn không được thoải mái?

Đợi Mục Kiệt quay về vị trí của hắn, Trần Lâm mới mở miệng, “Mặc kệ vì lí do gì, chẳng lẽ anh ấy không thể đứng trên lập trường của tôi, quan tâm đến cảm thụ của tôi sao?”

– “Ai, Trần Lâm, cậu không cần để tâm những chuyện vụn vặt được không? Cậu nghĩ một chút, với quan hệ hiện tại của hai người, nếu cậu ấy có năng lực chiếu cố, giúp đỡ cậu, thì đó cũng là đạo lí cậu ấy phải làm! Nếu cậu ấy không làm gì mới là quá phận! Hơn nữa tôi cũng vừa nói, nguyên lai cậu ấy không định làm vậy, có nguyên nhân gì đó cậu ấy mới thay đổi ý định ban đầu! Ý định ban đầu của cậu ấy là nguyện ý để cậu quyết định hết thảy! Đương nhiên, tôi không phủ nhận, cậu ấy có thể âm thầm giúp cậu!”

Trần Lâm nhìn Mục Kiệt nói nhiều một hơi như vậy, cậu cảm giác rất hiếm lạ. Bao lâu rồi mới có thể thấy Mục Kiệt kích động như bây giờ?

Mục Kiệt nghỉ ngơi lấy hơi, tiếp tục nói, “Nhạ, cậu hiện tại không thể nói cho tôi biết nguyên nhân là cậu ấy thay đổi ý định ban đầu sao?”

Nguyên lai anh nói nhanh như vậy, kích động như vậy, cuối cùng là vì vấn đề này a! Trần Lâm nghĩ thầm trong lòng. Chính là, cậu không có ý định nói ra, hơn nữa cậu cũng không nói nên lời

Trần Lâm cố tình lắc đầu, hai mắt viết, không-thể-nói-được!

– “Hảo hảo hảo, không nói liền quên đi!”. Mục Kiệt la hét trong lòng, hai người nhà này kín miệng như nhau!

– “Mục Kiệt, anh biết anh ấy nhiều năm như vậy, anh ấy là người thế nào?”

Mục Kiệt nghe Trần Lâm hỏi, cũng biết cậu rất muốn biết vấn đề này

– “Cậu ấy a, là con chồn đen! Bất quá, cũng là anh em tốt”. Nói xong cười cười với Trần Lâm

– “Ba người chúng tôi từ nhỏ đã chơi với nhau, gia thế tương đương nhau. Nhà Đình Phàm xuất thân từ quân nhân, sau đó theo nghiệp chính trị, từ nhỏ đã chịu giáo dục rất nghiêm khắc”. Nói xong còn không quên thổn thức hai tiếng. “Lão đầu nhi của cậu ấy dùng phương thức giáo dục không bình thường như vậy, nhưng Đình Phàm lại thích ứng rất tốt, hơn nữa với mọi yêu cầu của lão đầu nhi kia, Đình Phàm đều xuất sắc vượt qua, chưa bao giờ không hoàn thành tốt”. Ngừng lại một chút, tiếp tục nói

– “Bất quá, cũng có thể bởi vì vậy, mới dưỡng cậu ấy thành người trầm mặc ít nói, tính cách thâm trầm nội liễm như bây giờ! Nhà Lưu Dụ cũng không khác biệt lắm với Đình Phàm, nhưng vì không phải là con một, cậu ấy may mắn hơn một chút, có thể tự chọn lựa tiền đồ cho mình, có thể hơi tự do phát triển, cho nên mới thành cá tính cà lơ phất phơ như bây giờ”

Nhắc đến Lưu Dụ, hai người cùng nhìn nhau cười

– “Vậy còn anh?”

– “Nhà tôi a, xem như là thương nhân đi. Nhưng có người làm chính trị, chính là tôi không muốn nhập vào làm một với bọn họ nên chính mình xông pha, haha”. Trần Lâm nghe Mục Kiệt nói đơn giản, nhưng cũng biết nhà hắn là một đại gia tộc, chắc cũng không thoải mái nhẹ nhàng như lời nói. Mỗi người đều có khó khăn riêng của mình, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh

– “Haha, đừng cười tôi, haha. Kì thật, với Đình Phàm, Trần Lâm cậu cũng tự mình hiểu biết, những chuyện cậu ấy đã quyết định, hiển nhiên, rất ít người có thể thay đổi”. Mục Kiệt thâm ý nhìn Trần Lâm. “Cậu hiểu ý tôi không? Trần Lâm?”

– “Anh muốn nói, tôi chỉ có thể nhận hết mọi an bài của Tống Đình Phàm?”. Trần Lâm nheo mắt

Mục Kiệt gật gật đầu, mở miệng, “Trần Lâm, cậu có nghĩ, nếu trước khi cậu dọn đến Bắc Kinh, nếu cậu nói cho Đình Phàm một ít bất an cùng lo lắng của mình, có lẽ hiện tại cậu ấy sẽ không cố chấp, khư khư giữ quyết định của mình như bây giờ?”. Mục Kiệt thấy Trần Lâm thay đổi biểu tình một chút, tiếp tục nói, “Cậu không cảm giác, có lẽ mình cũng có trách nhiệm trong chuyện này sao? Hai người yêu nhau, tất nhiên phải chia sẻ mọi tâm tình, niềm vui, nỗi buồn chứ? Mà cậu, tựa hồ không bao giờ muốn nói ra nội tâm của mình cho cậu ấy nghe. Là, vẫn là…. không phải?”

Trần Lâm không thể phủ nhận điều Mục Kiệt nói, vì đó là sự thật. Chính mình cũng tự thừa nhận một chuyện, đến bây giờ mình chưa nghĩ sẽ trao đổi với người kia, cho dù sau lần xung đột nhỏ kia, cũng là mình một mặt xa cách cẩn thận, mà không nghĩ đến việc nói ra. Trần Lâm nghĩ, có phải bản tính mình vốn đã như vậy rồi?

– “Nói như vậy, Trần Lâm, cậu đến Bắc Kinh cũng xem như vì cậu ấy mà thiệt thòi chính mình….”

– “Tôi không như vậy…”. Trần Lâm vừa nghe lời Mục Kiệt đã vội vàng đánh gảy hắn, cậu chưa bao giờ nghĩ vậy. Cậu, là chính mình tự nguyện

Mục Kiệt hai tay ngăn lại, “Cậu nghe tôi nói xong đã”

– “Cậu hẳn là vì cậu ấy mới đến Bắc Kinh, mà không phải cậu ấy theo cậu đến nơi cậu muốn, vì thế, Tống Đình Phàm kia phải có trách nhiệm cùng nghĩa vụ an bài mọi thứ thật tốt cho cậu. Tôi nói vậy cũng không phải cậu ấy xem thường cậu, cậu ấy để cho cậu quyền quyết định, chính là hai người bình thường yêu nhau, chỉ cần một trong hai có năng lực làm được chuyện gì, thì tất nhiên sẽ làm. Trần Lâm, cậu thực sự không cần nghĩ bị cậu ấy chiếu cố bảo hộ”

– “Mục Kiệt, tôi hiểu ý của anh, chính là tôi cuối cùng nghĩ mình đã làm phiền anh ấy nhiều quá….”

– “Lời nói ngu ngốc như vậy, là lời người tên Trần Lâm có thể nói sao? Có gì phiền toái? việc này với cậu ấy chỉ là một cái búng tay, không phải tôi cường điệu, nhưng vị thế gia đình ba chúng tôi ở Bắc Kinh, chuyện đó cũng dễ như trở bàn tay”. Trần Lâm nhìn Mục Kiệt đang cuồng vọng hiếm có, khắc sâu trong ý thức còn có vẻ quyến cuồng không kiềm chế được. Nếu Lưu Dụ nói lời này, Trần Lâm thấy bình thường, thế nào đổi thành Mục Kiệt, lại có chút… quái dị?

– “Trần Lâm, cậu cẩn thận ngẫm lại những lời này của tôi. Cậu thực sự cho rằng Đình Phàm có làm gì quá đáng sao? Cậu ấy chỉ làm chuyện trong khả năng của mình. Tôi cũng không nghĩ cậu ấy không quan tâm đến cảm thụ của cậu, ngược lại, tôi cho rằng cậu ấy quá lo lắng cho cảm thụ của cậu nên mới an bài như vậy. Đương nhiên là cảm thụ gì, tôi sẽ không nhiều lời”. Mục Kiệt lại âm thầm bồi thêm một câu trong lòng. Làm cậu bất an, cũng là lo lắng cho cảm thụ của cậu thôi!

– “Hơn nữa, không phải tôi nói quá, cậu ấy tất nhiên là muốn cậu sống cùng! Đúng rồi, hôm nay cậu ấy mang cậu đến nơi ở mới chưa?”

Trần Lâm gật đầu

– “Thời trung học và đại học, Đình Phàm sống ở đó, nơi đó là nhà khi cậu ấy đi làm trong thị trường chứng khoán về ở. Cậu xem, cậu ấy không mua thêm phòng mới có thể lí giải cậu ấy không xem cậu là người sống chung tạm bợ, mà là một cuộc sống lâu dài. Nếu muốn người mình chung sống lâu dài ở nhà mình cũng là tự nhiên, cho nên chuyện nhỏ như vậy không cần so đo làm gì. Về mặt tiền cửa hàng kia, nếu cậu ấy bàn giao cho cậu trong lễ gặp mặt, như vậy mọi việc không phải sẽ rất dễ dàng sao?”. Mục Kiệt nhấn rất mạnh hai chữ ‘chuyện nhỏ’

Trần Lâm nghe Mục Kiệt thao thao bất tuyệt. Không thể không nói cậu có chút bị thuyết phục, trong lòng cũng ấm áp cùng vui sướng. Chính là Trần Lâm vẫn không hồ đồ, dù Mục Kiệt nói những câu hợp tình hợp lí không thể phản biện

– “Mục Kiệt, anh cố ý nói nhiều a? Lễ gặp mặt? Nếu là lễ gặp mặt tôi có thể dễ dàng nhận sao? Vô duyên vô cớ lại đi nhận lễ vật của anh ấy? Hư~”. Trần Lâm tựa tiếu phi tiếu nhìn Mục Kiệt

Mục Kiệt cũng cười, ngón trở hơi kéo mắt kính xuống, Trần Lâm hắn là suy nghĩ rất cẩn thận

– “Haha, Trần Lâm, cậu hiểu được thì tốt rồi. Tôi nói với cậu a, việc cậu ấy làm, nói là lễ vật cho dễ nghe thôi. Bằng không, chỉ cần hai người vẫn cũng một chỗ, cuối cùng cậu khẳng định phải nhận lấy, vậy còn miễn cưỡng hơn a! Hơn nữa, sau khi khai trương cửa hàng, thu nhập coi như chi tiêu cho cuộc sống hằng ngày của hai người, còn so đo gì nữa!”. Mục Kiệt nói xong liền vỗ vỗ vai Trần Lâm

Trần Lâm nhỏ giọng than thở, “Tôi nuôi anh ấy không nổi!”. Trần Lâm nhớ rõ sau khi hai người quen nhau, ngẫu nhiên một lần mới biết được vì sao lần đầu tiên gặp mặt không nhìn thấy nhãn mác trên quần áo Tống Đình Phàm, bởi vì tất cả đều là chuyên gia làm riêng biệt cho hắn! Có thể hiểu, hắn xài tiền rất xa xỉ! Cậu có thể chỉ dựa vào một cửa tiệm mà nuôi nổi hắn sao?

Nghĩ đến tự mình phải mở tiệm, Trần Lâm lại lo lắng một trận trong lòng. Chính mình khi nói chuyện phiếm với hắn cũng chỉ vô tình đề cập muốn mở một cửa hàng trong tương lai, không ngờ người kia lại ghi tạc trong lòng. Tống Đình Phàm như vậy, Trần Lâm không phải không cảm động. Nếu có thể nghĩ thông suốt, Trần Lâm còn giống như cảm động đến độ tức giận

Mục Kiệt nghe Trần Lâm than thở, biết cậu đang vui đùa, liền lớn mật trêu cười nói, “Tôi nói Trần Lâm cậu a, cậu vừa rồi không muốn ở ngốc cùng Tống Đình Phàm một nơi, cậu đi là được, để làm chi còn quay lại nói với cậu ấy là về trường cũ a? Hơn nữa dù cậu nói quay về trường, cậu đi nơi khác cũng được, thế nào lại liền quay về đây a? Nói thêm nữa, dù cậu có quay về trường, cũng đừng rõ ràng đứng ở hành lang rất dễ tìm này đi?”

Mục Kiệt một câu lại một câu hỏi Trần Lâm, ý tứ chế nhạo rất rõ ràng, Trần Lâm bị hỏi dồn dập tất nhiên không được tự nhiên. Chính mình lúc đó quả thật không muốn ở ngốc một chỗ với người kia, muốn rời đi một chút, tuy nói quay về trường học cũ, chính là cũng không cần quay về thật. Nhưng nửa đường đi cậu mới phát hiện mình không mang di động, lo lắng người nọ tìm không thấy mình nên chỉ có thể quay về trường, hơn nữa còn đứng ở nơi rất dễ tìm thấy

Da mặt Trần Lâm có chút chịu không nổi, “Anh hỏi nhiều vậy a!”

– “Đi một chút đi, hai chúng ta cùng đi xem lại trường cũ”. Hai người cùng nhau ra khỏi vườn trường

Mục Kiệt nói thật nhiều chuyện vui khi ba người còn học đại học, Trần Lâm cũng nói chút, cũng hỏi các sinh viên thăm lại các giáo sư, giảng viên cũ. Hơn nữa còn vui vẻ cười đùa lẫn nhau, hai người tâm đầu ý hợp tán gẫu

Chính là vui thế nào thì vui, đến giờ cơm chiều, Mục Kiệt vẫn phải mang Trần Lâm về giao cho Tống Đình Phàm. Phải biết rằng nhiệm vụ nguyên chiều hôm nay của hắn là đây!

Mục Kiệt đưa Trần Lâm về đến nhà, nói, “Tôi không lên, a~!”. Thuận tiện còn nháy mắt với Trần Lâm

Trần Lâm có chút quẫn bách, “Tôi không biết tầng nào a!”

– “Ha ha ha, Trần Lâm a Trần Lâm, không lạ vì sao Đình Phàm để ý cậu! Nơi này có ba tầng đều là của cậu ấy. Lúc trước kiến trúc sư vì muốn thiết kế theo phong cách hữu tình mới mẻ nên thêm vào vài tầng ở mặt sau, mà tên Tống Đình Phàm kia không muốn ầm ĩ nên mới chuyển xuống dưới ở. Không chỉ có thế, haha, cậu ấy còn thay đổi thiết kế một chút, khi nào vào cậu sẽ ngạc nhiên!”

Trần Lâm bị câu nói của Mục Kiệt khơi dậy tính hiếu kì, Mục Kiệt nhìn bộ dáng ngốc lăng của cậu, “Quên đi, quên đi, hôm nay tôi làm người tốt, đến Tây Phương thỉnh Phật, mang cậu trở về”

Xuống xe, Mục Kiệt liền nhấn chuông cửa
Bình Luận (0)
Comment