Ta hỏi hết đám người trong phủ, mới biết được hóa ra hôm nay có Tạ tiểu vương tử Tạ Từ đến chơi, Thôi Chi Ý vô tình va phải hắn.
Tạ Từ mắng muội ấy hai câu, muội ấy lập tức vung tay.
Bọn họ cũng không biết muội ấy đã vứt thứ gì vào mà khiến cả người Tạ Từ ửng đỏ, ngứa ngáy khó chịu.
Tùy tùng đi cùng Tạ Từ thấy vậy thì lập tức lao về phía Thôi Chi Ý, cả đám lăn lộn đánh nhau.
Ta tức tới mức lồ ng ngực đau nhói, đập mạnh xuống bàn.
Một đám nam nhân to lớn lại dám bắt nạt muội muội của ta.
Ta cụp mắt nhìn về phía Thôi Chi Ý: “Chi Chi, Tạ Từ hắn bắt nạt muội sao?”
Đôi mắt Thôi Chi Ý như bốc hỏa, gật mạnh một cái.
Hôm sau, ta cầm gậy sắt tới gõ cửa Tạ phủ.
Dọc đường, cứ thấy người hầu đi qua là ta lại chỉ tay vào từng kẻ một, hỏi: “Kẻ này có đánh muội không?”
Chỉ cần Thôi Chi Ý gật đầu, ta lập tức vung gậy lên đánh kẻ đó.
Dù cơ thể ta vốn ốm yếu bệnh tật, nhưng việc cầm gậy sắt đi đánh người thì ta vẫn làm được.
Cả cái kinh thành này ai cũng biết, Thôi Gia Ý ta đây, mỗi khi cầm gậy sắt lên thì kẻ nào cũng phải nép người sợ hãi.
Gương mặt anh tuấn trời sinh của Tạ Từ, gương mặt đã làm không biết bao nhiêu quý nữ nơi kinh thành chết mê chết mệt, lúc này đang bị khăn lụa bịt kín mít.
“Ngươi là… Tạ Từ?” Ta nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc.
Tạ Từ tức muốn chết: “Ngay cả vị hôn phu của mình mà nàng cũng không nhận ra à?”
Tạ gia và Thôi gia có hôn ước từ nhỏ.
Hắn che mặt mình lại, mách ta: “Gia Ý, nàng nên quản chặt vị muội muội kia của nàng đi.”
Ta nhíu mày: “Ngươi dẫn theo cả một đám người đến bắt nạt muội muội ta, còn dám nói Chi Chi làm sai hả. Tạ Từ, ngươi còn là nam nhân đấy à?”
Tạ Từ như một con mèo bị giẫm phải đuôi, tức giận kéo mũ có rèm trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt xanh đỏ đủ chỗ.
Hắn ta chỉ vào Thôi Chi Ý: “Cuối cùng là ai bắt nạt ai hả?! Ta chỉ là vô tình bắt gặp một tiểu nữ hài ngồi chơi bùn, muốn đùa hai câu. Mấy vết thương trên người nàng ta là do tự leo lên cây rồi té ngã, trông bộ dạng chẳng khác nào một con khỉ. Ta có lòng tốt muốn sai Tiểu Tứ qua đỡ nàng ta dậy, ai người tiểu nữ hài này lại vứt thứ gì đó lên người bọn ta, làm tiểu gia đây ngứa muốn chết! Tiểu gia chỉ muốn bắt nàng ta giao thuốc giải ra mà thôi, ai ngờ nàng ta lại… lại dám…”
Tạ Từ hất tay áo, ý bảo người hầu phía sau kéo hết khăn che mặt xuống, lập tức lộ ra bảy tám khuôn mặt đều ửng đỏ nặng nhẹ khác nhau, còn có không tí vết thương do bị cào đến chảy máu.
Ta kinh ngạc nhìn Thôi Chi Ý.
Muội ấy lại nhìn ta bằng khuôn mặt ngây thơ, như thể chuyện này không có chút quan hệ nào với muội ấy vậy.
Sau khi rõ chân tướng, ta đen mặt xách Thôi Chi Ý về nhà.
“Là muội làm hết à?” Ta cũng không ngờ Thôi Chi Ý lại có khả năng làm mấy việc đó.
Thôi Chi Ý gật đầu.
“Sao muội làm được vậy?” Chỉ cần nhìn qua bộ dạng thê thảm của Tạ Từ với đám tùy tùng là đủ hiểu, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng khó mà khỏi hẳn được.
Thôi Chi Ý vén tay áo lên, không ngờ trên cánh tay nhỏ của muội ấy lại có con rắn màu đen quấn quanh.
Đôi mắt nó như hai viên đá quý màu đỏ, khiến ta đột nhiên thấy lạnh lẽo.
Con rắn ngoan ngoãn quấn lấy cổ tay Thôi Chi Ý, muội ấy cầm cây sáo bằng xương đeo trên cổ lên thổi nhẹ, rắn đen lập tức bò từ cánh tay muội ấy xuống đất.
Mỗi chỗ nó đi qua, cỏ cây đều héo khô, khí độc như làn sương mù dần xuất hiện.
Thấy cảnh này, ta đột nhiên nhớ lại lúc mẫu thân nói lý do ta và Thôi Chi Ý bị hoán đổi thân phận, hóa ra năm đó khi phụ thân tới nhậm chức ở nơi gần Miêu Cương, đã từng đụng phải một vụ án mạng.
Người đánh trống kêu oan, nói rằng thê tử mình bị vu bà nguyền rủa, chỉ vài ngày nữa sẽ phải rời bỏ thế gian, nhưng phụ thân lại hoàn toàn không tin vào mấy lời mê tín này, không điều tra vụ đó.
Thê tử của người đó không lâu sau đã qua đời vì khó sinh, trong cơn phẫn nộ dâng trào, người đó dùng tất cả chỗ gia sản còn lại mua chuộc bà mụ, thế là thiên kim nhà thừa tướng bị đổi thân phận với ta.
Kiếp trước, phụ mẫu đã bỏ công tìm danh y trong toàn thiên hạ cũng không có cách trị hết bệnh tật, Thôi Chi Ý lại có năng lực làm vạn vật thối rữa.
Ta nhớ tới mấy thứ độc vật đủ mọi kiểu dáng trong phòng muội ấy, sau đó cúi xuống nhìn con rắn nhỏ mà muội ấy thuần thục điểu khiển kia.
Lòng ta bỗng chốc lóe lên suy nghĩ – Thôi Chi Ý biết dùng cổ.
“Cổ?”
Đôi mắt Thôi Chi Ý sáng người, dường như đang muốn nói: Đúng rồi!
Muội ấy nhảy nhót, múa may tay chân như đang muốn chứng minh sự lợi hại của bản thân.
Thấy ta có vẻ không tin, muội ấy còn thổi cây sáo nhỏ bằng xương đó lần nữa.
Âm thanh của sáo xương biến thành trầm thấp u ám, dưới bùn đất trong viện xuất hiện vô số độc vật.
Ta sợ tới mức mặt mũi tái nhợt: “Được rồi được rồi, tỷ tin.”
Sau khi đám độc vật biến mất, lòng ta vẫn còn sợ hãi.
Ta cũng không biết rằng tiểu viện mà ta đã ở suốt mười năm qua lại có nhiều côn trùng tới vậy.
Không, ta không thể ở lại đây được nữa.
Ta vỗ nhẹ lên ngựa, nghiêm túc nói với Thôi Chi Ý: “Muội nhớ không được để phụ thân biết chuyện muội có thể dùng cổ, cũng không được phép thực hiện cổ thuật trước mặt người ngoài, cả cổ trùng muội cũng phải cất cho kỹ, nhớ chưa?”
Thôi Chi Ý gật đầu, ánh mắt mờ mịt.
Ta thở dài, triều đình hiện giờ cực kỳ kiêng kị cổ thuật, nếu như bị phụ mẫu biết được, có lẽ Thôi Chi Ý sẽ phải gặp họa sát thân.
May mắn là lần này muội ấy chưa bị phát hiện, cũng may người trúng chiêu là Tạ Từ, có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám làm gì muội muội của ta, nhưng nếu là người khác thì đã gặp chuyện phiền phức rồi.
Ta dặn dò muội ấy vài câu rồi để muội ấy về phòng.
Thôi Chi Ý được thả tự do, nhanh chân chạy vào đống bùn đất, bắt một con sâu rồi nhét vào cái chai mình cầm.
Con sâu bự chảng bên trong lập tức ăn luôn con sâu nhỏ.
Ta nhìn dáng vẻ hưng phấn của muội ấy, lòng càng thêm lo lắng.
Ta gọi Tiểu Quỳnh tới, kêu cổ đi mua một hộp đỏ bằng gỗ cho Thôi Chi Ý, dặn muội ấy phái cất kỹ đám sâu trong phòng.
Ta có thể bảo vệ muội ấy khi còn trong tiểu viện này, nhưng muội ấy không thể cả đời ở đây được.
Thân là thiên kim phủ thừa tướng, chi ít cũng phải biết về thi thư lễ nghĩa.
Kiếp trước, vì không hiểu lễ giáo mà các tiểu thư và thiếu gia nhà khác cứ lén khinh nhục muội ấy, người hầu kẻ hạ cũng sỉ nhục muội ấy, đến cả phụ thân mẫu thân cũng chẳng tỏ lòng thương yêu, con vì ta mà bị phạt trượng tới chết.
Kiếp trước, ta và muội ấy là hai kẻ xa lạ, lần này có thêm cơ hội nữa, ta chắc chắn phải nắm chặt lấy, báo đáp muội ấy thật tốt, dù là ân cứu mạng hay những cực khổ mà muội ấy phải thay ta chịu đựng suốt bao năm qua.
“Chi Chi, từ nay mấy thứ như cầm kỳ thi họa, tỷ tỷ sẽ tự tay dạy cho muội. Muội thích cái nào?”
Bàn tay đang mải mê vọc bùn của Thôi Chi Ý cứng đờ, khuôn mặt khiếp sợ nhìn ta.
Sau đó muội ấy từ từ quay đầu đi, giả vờ như không nghe được lời ta nói.
Ta ngồi xổm xuống cạnh muội ấy, vươn tay ra lau đi chỗ bùn đất dính trên mặt, nói: “Sao nào? Muội không muốn học với tỷ tỷ à?”
Thôi Chi Ý chớp mắt nhìn ta, hai tay múa may lung tung, nói ngôn ngữ của người câm mà ta không hiểu được.
Ta thấy muội ấy vẫn bày ra bộ dáng không tình nguyện thì định tiếp tục khuyên nhủ hai câu, nhưng lại đột nhiên tối sầm mặt mày, hôn mê bất tỉnh.