Tú bà cảm thấy tình thế nghiêm trọng.
“A Lôi, nếu ngươi cảm thấy mệt mỏi, muốn rời Hoa Đào Hương, vậy ngươi cứ đi đi! Mấy năm nay ngươi cũng hao tổn không ít tâm lực cho Hoa Đào Hương, nên cho ngươi nghỉ ngơi .” Không phải bảo nhi tự nhiên thiện tâm, mà là nàng sợ Quý Cát Lôi điên điên khùng khùng , ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Hoa Đào Hương.
Quí Cát Lôi bỗng nhiên quay đầu cầm lấy tay Mẫu Đơn.
“Ngươi nói, ngươi có biết Tiểu Nguyệt Nguyệt hay không?” Mẫu Đơn thường xuyên tìm Hoa Nguyệt Đào gây sự, hẳn là nàng ta phải nhớ rõ mới đúng.
“A Lôi...... Ngươi buông nha! Ta không biết ngươi đang nói cái gì, cũng không biết Tiểu Nguyệt Nguyệt là ai?” Mẫu Đơn bị dáng vẻ điên cuồng của Quý Cát Lôi dọa sợ.
“Van cầu các ngươi, đem Tiểu Nguyệt Nguyệt trả lại cho ta......” Vì cái gì mỗi người đều nói không biết Tiểu Nguyệt Nguyệt?
Bảo nhi gỡ tay hắn đang cầm tay Mẫu Đơn ra.
“A Lôi, đã nhiều ngày ngươi lười biếng rồi, ngay cả tiểu cô nương ta mới mua về ngươi cũng không dạy dỗ, cầu xin ngươi thương xót, đừng nữa nổi điên nữa .”
Thước nhi nhịn không được oán giận.
Sao lại có khả năng này?
Rõ ràng Tiểu Nguyệt Nguyệt từ trên cây rơi xuống trước mắt rất nhiều người, vì cái gì chỉ có hắn nhớ rõ chuyện này? Chẳng lẽ đầu mọi người đều có vấn đề?
Quý Cát Lôi không tin lao ra ngoài, tìm được bảo tiêu hậu viện ngày đó bắt được Hoa Nguyệt Đào, nhưng kết quả cũng là bọn họ không nhớ rõ có chuyện này!
Tại sao có thể như vậy......
Sau khi Hoa Nguyệt Đào nhảy xuống sông, Hồ tiên phu tử tìm được cứu nàng lên, sau đó khi nàng tỉnh lại mắng nàng một trận.
“Ngươi có là chính mình phá hủy Thiên Cơ không?” Hồ tiên phu tử tức giận chỉ vào mũi Hoa Nguyệt Đào mắng.
May mà hắn làm một ít phép thuật, làm cho mọi người quên Hoa Nguyệt Đào đi, nhưng không được hoàn mỹ là, Quý Cát Lôi là cái tên ngoan cố, không chịu quên đi trí nhớ trong về nàng.
“Người ta chính là nhất thời ham chơi bị bắt lại, nào có nghiêm trọng như phu tử nói vậy?” Hoa Nguyệt Đào hoàn toàn không có ý tứ hối cải.
Hồ tiên phu tử bị nàng chọc cho tức chết rồi.
“Ham chơi? Ngươi nghĩ là chơi sao!” Hồ tiên phu tử thật sự là tức giận. “Ngươi có biết Quý Cát Lôi là ai không?”
“Không phải là họ Quý, đại danh Cát Lôi sao?” Nàng nghĩ đến biết tên cho dù nhận thức .
“Đúng vậy! Ngươi thật sự là thông minh hơn người! Ngươi có biết hay không Quý Cát Lôi là đối tượng ngươi phải báo ân lần này!” Hiện tại được , hai người đã quen biết, kế tiếp làm sao tạo được hoàn cảnh tốt cho hai người quen nhau?
“Kia vừa lúc a! Phu tử để ta về lại bên hắn là được rồi sao?” Hoa Nguyệt Đào một bộ thiên chân vô tà.
“Ngươi nghĩ đây là trò chơi của trẻ con sao? Nói đến là đến, nói đi là đi à?” Hồ tiên phu tử mắng to sự thiếu hiểu biết của nàng.
“Thật là làm sao bây giờ?”
“Hậu quả của ham chơi đương nhiên chính mình tự gánh vác, lần này ngươi phải lấy tư thái hoàn toàn mới xuất hiện, hơn nữa cần phải quên chuyện cũ với Quý Cát Lôi đi. Đương nhiên là! Bởi vì ngươi mê, ngươi sẽ bị trừng phạt.”
Nghe xong đe dọa của Hồ tiên phu tử, Hoa Nguyệt Đào không khỏi lo lắng .
“Ta sẽ bị trừng phạt như thế nào?” Hy vọng sẽ không đau.
Hoa Nguyệt Đào đơn thuần nghĩ đến trừng phạt chính là đánh vài cái vào mông .
“Nếu ngươi đã luyện tập rồi , thì tự biến mình thành một cô gái thanh lâu xinh đẹp đi!” Hồ tiên phu tử cố ý hù dọa nàng, kỳ thật là vì Quý Cát Lôi rời Hoa Đào Hương đi tự lập môn hộ, cho nên phải đưa nàng đến bên cạnh hắn, chứ không phải là để nàng đi làm kỹ nữ.
“Ta không muốn!” Nàng đã muốn làm người của Quý Cát Lôi, làm sao có thể lại đến thanh lâu được?
“Cái đó không do ngươi quyết định!” Bàn tay Hồ tiên phu tử nhấn một cái vào trán nàng, lập tức làm mất đi trí nhớ của nàng về Quý Cát Lôi, nhưng mà Hồ tiên phu tử đã quên xóa đi chuyện nàng làm kỹ nữ, cho nên trong đầu óc Hoa Nguyệt Đào vẫn tồn tại ý muốn đi làm kỹ nữ thanh lâu.
“Phu tử, ngươi đang làm cái gì?” Hoa Nguyệt Đào cũng không cảm thấy chính mình có gì khác biệt.
“Không có việc gì, thời cơ báo ân của ngươi đến rồi, mau đến bên cạnh người ngươi cần báo ân đi!”