Melinda bước đến và đỡ Evanson dậy, cô dìu anh đến bên cạnh chiếc xe.
"Bây giờ anh cảm thấy thế nào?"
Evanson dựa và cửa xe, châm một điếu thuốc và nói:
"Không có vấn đề gì lớn lắm, những vết thương trên cơ thể sẽ sớm hồi phục thôi, còn về ma lực thì..."
Evanson rít mạnh một hơi rồi nhả mạnh khói ra, nhưng kết quả lại động vào miệng vết thương ở phổi ban nãy, gây ra một cơn ho dữ dội.
"Khụ... Đợi tôi nghỉ ngơi... khụ khụ... nghỉ ngơi qua một đêm là sẽ đỡ nhiều thôi."
Nghe Evanson nói như vậy, Melinda thở phào nhẹ nhõm, nghĩa lại ban nãy trên đường đến đây, cô còn nói gì mà có thể dựa vào những trải nghiệm cũng như kinh nghiệm bản thân đủ để giúp Evanson, nhưng kết quả những kĩ năng của một đặc công luôn khiến cô thấy tự hào cùng vô số kinh nghiệm tích lũy được qua các trận chiến lại hoàn toàn vô dụng trong trận này. Bây giờ khi nghĩ lại những lời dó, cô chỉ cảm thấy hết sức hổ thẹn.
"Đây là bộ mặt thực sự của gã này sao?"
Melinda sắp xếp lại tâm trạng của mình, đưa mắt nhìn Ghost Rider đang hôn mê nằm trên đất, lúc này đã trở lại bộ dạng của người bình thường.
"Hắn ta vẫn chưa chết à?"
"Ừ." Evanson trả lời qua loa.
"Tại sao không giết hắn ta?" Melinda quay lại và hỏi.
Trong ấn tượng của cô, Evanson không phải là một kẻ giết người bừa bãi, tuy nhiên, những tên côn đồ đã đi đến cửa hàng của anh đều bị biến thành tro bụi. Tên Abomination lần trước va vào xe anh ta cũng đã bị biến thành tiêu bản rồi. Có thể thấy anh ta rõ ràng không phải một quý ông nhân từ thích nương tay.
Vậy mà anh ta ại tha cho cái gã đã nửa sống nửa chết này, chừa cho hắn một con đường sống, điều này thực sự quá bất bình thường rồi.
Thực ra thì Melinda đã nghĩ quá tốt về Evanson rồi. Linh hồn mấy tên xã hội đen đã bị anh ta dùng làm nguyên liệu làm phép và thẻ bạc giao dịch rồi, còn linh hồn của Abominnation dã bị anh ta phán cho cái án nô dịch cả đời, phải cung cấp năng lượng cho chiếc xe của anh ta. Có thể nói rằng một khi đắc tội với Warlock thì xác định là thảm rồi, đừng nghĩ rằng chỉ cần chết là có thể giải thoát xong đâu.
Evanson cười khổ một cái rồi lên tiếng:
"Nói một cách nghiêm túc thì hắn ta không thể tính là một kẻ còn sống, cũng không thể xem hắn là một nguời chết, vì vậy tôi không thể giết hắn ta, ít nhất là không phải bây giờ."
"Tuy nhiên…" Evanson nói: "Hắn ta có lẽ tạm thời đã mất đi khả năng biến đổi bản thân. Ngọn lửa của hắn ta đã bị tôi hút cạn rồi và cũng có lẽ sẽ không thể khôi phục lại trong một tuần tới."
"Vậy sao?" Melinda nghe thấy thế thì nhất thời phấn chấn hẳn lên. Nếu ngươi đã không thể biến thân vào lúc này thì lão lương ta cũng không cần phải sợ nữa.
"Hãy để tôi xem rốt cuộc hắn ta là ai."
Cô sẽ làm như vậy, cũng không chỉ để thỏa mãn chút tò mò của mình. Đối với một nhân vật mạnh và nguy hiểm như vậy, SHIELD phải hiểu mọi thứ về hắn ta trước, bắt đầu bằng việc biết rõ danh tính của kẻ này.
Melinda bước đến và dùng chân lật tên Ghost Rider đang nằm trên đất lại, bi truy đuổi suốt cả một đêm như vậy thì đừng mong tính khí của cô tốt nhé.
“Johnny Blaze?” Melinda cẩn thận nhìn vào khuôn mặt của Ghost Rider, cô phát hiện ra có lẽ cô biết anh chàng này.
"Ai?" Evanson cũng cảm thấy cái tên này hơi quen thuộc.
"Johnny Blaze, có biệt danh là Johnny nổ lửa, một diễn viên chuyên biểu diễn những kĩ năng đặc biệt cùng với mô tô."
Sau khi Melinda nói xong, lại giơ chân đá một cú thật mạnh vào người Johnny, nếu như là người bình thường thì có lẽ cú đá này đã khiến xương cốt hắn ta gãy rồi.
Evanson nhướng nhướng mày, phải nói trước là tôi bị hắn làm cho thành cái bộ dạng này còn chưa nói như thế nào. Cô nhiều lắm cũng chỉ bị dọa một chút mà đã phát tiết thế này rồi, quá là... hay đi. Nếu không phải vì hiện giờ tôi không còn sức lực thì tôi sớm đã cho hắn ăn một trận đạp từ lâu rồi.
"Gã này đã từng hại tôi bị thua mất một tháng tiền lương." Melinda giải thích.
Evanson: "Hả?"
"Một vài năm trước, tôi thích xem chương trình biểu diễn của hắn ta."
Melinda nói: "Có một lần hắn phải thực hiện một thử thách. Với con mắt chuyên nghiệp của tôi thì đây là một tiết mục mà hắn ta chắc chắn không thể nào thực hiện thành công được, thế nên tôi mới cá cược một tháng lương của mình rằng Johnny sẽ thất bại, không ngờ cuối cùng hắn ta lại thành công."
"Cô mà lại có sở thích như thế à?" Evanson có thế nào cũng không thể tưởng tượng được rằng Melinda sẽ thực sự cá cược những thứ như vậy.
"Lúc đó còn trẻ tuổi và ngông cuồng mà." Melinda cười mỉm rồi nói: "Bây giờ khi nghĩ lạ thấy mình thật ấu trĩ."
"À, mấy năm trước..." Evanson cảm thấy trong câu nói vừa nãy có rất nhiều điểm miễn cưỡng, nhưng điều mà anh quan tâm nhất vẫn là: "Lúc đó cô vẫn có thể được tính là trẻ tuổi sao?"
Mặc dù Melinda không phải là quá già nhưng cũng có thể coi là chị đại lớn tuổi rồi. Nếu là mới mấy năm trước thôi thì làm sao có thể coi là tuổi còn trẻ được chứ.
Hừ, Melinda nhìn chằm chằm Evanson một lúc rõ lâu, cuối cùng chỉ thở dài và nói: "Nếu không phải lúc này anh đang bị thương thì tôi thực sự muốn đấm cho anh một trận."
"Ha ha, muốn ra tay thì tốt nhất nên nhân lúc này đi." Evanson cười lớn.
"Đợi đến khi tôi dần hồi phục rồi thì cô không đánh lại được tôi đâu."
"Hừ!" Melinda trừng mắt một cái, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay đánh Evanson.
"Chúng ta vẫn nên nhanh đi thôi." Evanson ném điếu thuốc trong tay xuống rồi nói:
"Nếu còn chậm trễ nữa thì ước chừng sắp có một gã phiền phức tìm đến đấy."
"Gã phiền phức ư?" Melinda hỏi.
"White Wizard." Evanson nói. Trận đấu lần này xảy ra quả thực quá đột ngột, căn bản không có thời gian để bố trí trận địa che mắt. Cuộc chiến lại diễn ra quá lâu, đã thế còn đánh nhau rất ác liệt nữa, chắc có lẽ đám Wizard tu ẩn kia sớm đã đánh hơi thấy rồi.
"Đối thủ sống chết của anh?" Melinda hỏi, sau đó cô tiếp tục nói:
"Xin hãy yên tâm, hiện tại anh là cố vấn đương nhiệm của cục SHIELD, SHIELD tuyệt đối sẽ không bỏ qua những kẻ gây bất lợi với anh đâu. Đừng quá coi thường thực lực của SHIELD."
Evanson mặc dù đã có những cống hiến hết sức to lớn cho cục SHIELD, nếu là một người như vậy lại bị một tổ chức nào đó giải quyết vì một lí do không rõ ràng, nếu như Nick Fury không đoái hoài đến thì đừng có mơ có thêm một đặc công nào sẽ bán mạng vì anh ta.
Nói thật thì trong hội những Wizard tu ẩn, ngoài Wizard chí to ra thì sức mạnh của những kẻ khác thực sự đáng lo đấy, và một số thậm chí còn không mạnh bằng những người đột biến.
Nếu bọn họ thực sự muốn đánh với cục SHIELD, ngoại trừ giai đoạn trước do thiếu hụt tin tình báo, SHIELD có lẽ sẽ hơi chật vật một chút, đợi đến khi bọn họ thích ứng được thì bọn họ có thể chuyển bại thành thắng.
"Cảm ơn." Evanson nói.
"Nhưng chúng ta vẫn nên nhanh đi khỏi đây. Mấy tên White Wizard có thể sẽ kiêng dè SHIELD, nhưng nếu bọn chúng tới thật thì..."
Evanson còn chưa nói xong thì trên trời vang lên một trận sấm lớn, lớn tới mức làm cho tai của Evanson và Melinda đều vang lên tiếng bùng bùng.
Sấm trên mặt đất kiểu này nếu theo như giải thích của phương Đông thì là do có sự xuất hiện của một con yêu ma lớn, tà khí của nó cuộn lại cùng với đất trời, từ đó gây ra một trận sấm sét.
Còn dựa theo cách nói của phương Tây thì cũng gần giống như thế, có những con quỷ trốn thoát khỏi phong tục và Đức Chúa Trời ném sét xuống trong cơn giận dữ.
Sau khi trận sấm sét này qua đi, trong một nơi tối tăm không xa, có một bóng người bước ra.
Đây là một ông già rất đẹp lão, mặc dù có vẻ như tuổi tác không phải là nhỏ vì ông ta có một mái tóc bạc trắng, nhưng vóc dáng lại cao lớn không có tí yếu ớt nào. Trên người mặc trang phục của tu sĩ càng làm tăng thêm dáng vẻ uy nghiêm. Lúc này, ông ta đang cầm trên tay cây trượng bằng thủy tinh có khắc hình đầu lâu, chậm rãi bước đến chỗ hai người bọn họ.
Melinda âm thầm cảnh giác, có đánh chết cô cũng không tin ở một nơi thâm cùng hẻo lánh, không có lấy cái làng hay cái cửa tiệm nào lại đột nhiên xuất hiện một ông lão người thường cả.
"Đây có phải là White Wizard mà anh nhắc đến không?"
"Không." Evanson che mặt lại rồi nói.
"Còn tệ hơn nhiều so với bọn chúng."
Lần này đúng là ra ngoài mà không xem ngày lành tháng tốt mà, sợ cái gì là gặp phải luôn cái đó.
Vào lúc này, một tiếng sấm khác lại vang lên trên bầu trời, ánh sáng của tia chớp lóe lên trên khuôn mặt của ông già, để lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn khác so với lúc nãy.
Melinda bước lùi hẳn lại phía sau, nó là một khuôn mặt rất đáng sợ, da xanh xao bệnh tật, đôi mắt đỏ ngầu đày thù hận, điều khủng khiếp nhất chính là những cái răng dài, sắc nhọn như dao trong mồm hắn, khấp khểnh nhô hẳn ra khỏi miệng.
Mặc dù với sự lướt qua của tia chớp, khuôn mặt này cũng chỉ lướt qua một cái rồi biến mất nhưng Melinda không tin nổi, đây là do cô bị hoa mắt rồi nên mới nhìn thấy ảo giác?
Ông già dừng lại ở một nơi không xa chỗ hai người, vẫn mang theo nụ cười trên khuôn mặt, nói với bọn họ:
"Ồ, ngươi đã đánh bại hiệp sĩ của ta." Nói xong liền chống cây gậy xuống đất.
"Khụ… khụ". Johnny Blaze đang nằm hôn mê trên đất liền ho hai tiếng rồi từ từ thức dậy.
"Ông ấy là ai?"
Melinda lùi về sau lưng Evanson, lên tiếng hỏi anh.
Sắc mặt Evanson hết sức nặng nề.
"Một trong bảy vị vua của địa ngục, chúa tể thù hận, Mephisto!"
Sau đó liền nói như đang trấn an Melinda: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là một vị trong kinh thánh thôi."
Melinda: "…"