“Là anh ta sao?” Melinda ghé vào tai Evanson hỏi nhỏ.
Cô đương nhiên biết Princip là ai, dù sao mấy ngày trước, trong văn phòng cục trưởng Evanson vừa mới nhắc đến vụ ám sát thái tử Áo-Hung và thế chiến thứ I. Mà lúc này Evanson lại nhắc đến người này, vậy thì thân phận của người đột nhập không nói cũng biết.
“Đúng vậy, chính là anh ta.” Evanson nhỏ tiếng nhả ra cái tên. “Thor”
“Thật à?!” Melinda hơi ngạc nhiên, vị thần ngoài hành tinh cũng có thể tùy tiện gặp nhưng sau đó cô lai nhăn mặt, khó hiểu hỏi:
“Nhưng sức mạnh của anh ta hình như không ghê gớm như trong truyền thuyết, hơn nữa...” Lúc này camera đang phát cảnh Thor không nâng nổi cây búa, đau khổ gào thét.
“Anh ta không thể nâng nổi vũ khí của mình?”
“Chắc là đã xảy ra chuyện gì trên Asgard rồi.” Evanson tỏ vẻ âm trầm nói.
“Dẫn đến việc anh ta mất đi sức mạnh cùng sự tôn nghiêm của một vị thần.”
“Bị phạt? Kẻ địch xâm chiếm? Chính biến hay là ngoài ý muốn?” Melinda nói ra một loạt khả năng.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Không biết.” Evanson trả lời:
“Mặc kệ tình huống nào, tốt nhất đừng để anh ta gặp chuyện ở trái đất.”
“Đúng vậy.”
“Đúng cái gì? Hai người đang bí mật gì đó?” Evanson và Melinda bên này nói hăng say, nhưng bên cạnh đám người Coulson đều rất mù mịt.
“Ai có thể giải thích cho tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Anh ta khoanh tay chịu trói, còn do anh thẩm vấn nữa.”
Evanson không trả lời mà hỏi lại Coulson: “Kết quả thế nào?”
“Một chữ cũng không nói.”
Tuy là không nhận được lời giải thích nhưng Coulson cũng không truy hỏi vì Evanson bây giờ là đặc sứ toàn quyền, cấp bậc cao hơn hắn. Theo quy định, Evanson không nói, anh cũng không được hỏi nhiều.
“Nhưng từ thân thủ của anh ta, tôi đoán anh ta là một lính đánh thuê được huấn luyện cực kỳ chuyên nghiệp.”
Evanson nửa đùa, hỏi: “Lính đánh thuê hả? Hừ, vậy thì tiền thuê anh ta anh trả không nổi đâu.” Sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Vậy giờ anh ta ở đâu?”
Coulson: “Tôi thả rồi.”
“Anh thả anh ta đi rồi?” Evanson ra vẻ kinh ngạc:
“Một người thân thủ tuyệt diệu, đích thân lẻn vào nơi này, tay không đánh tan tát đám đặc vụ của anh, sau đó còn tiếp xúc với vật phẩm quan trọng, hơn nữa còn bị anh xem là lính đánh thuê. Nhưng trong tình huống không thẩm tra được gì, anh lại để người ta đi. Ý anh là vậy đúng không? Đặc vụ Coulson?”
“Thực ra chúng tôi đã tra được thân phận của anh ta, hơn nữa còn có người bảo lãnh.”
Coulson giải thích, sau đó khoan thai đến bên cạnh máy tính, mở ra một giấy chứng nhận thân phận, trên hình đúng là người lẻn vào tối qua: Thor.
“Donald Black, trước kia là tiến sĩ y học sau đó chuyển qua tiến sĩ thiên văn học.”
Coulson chỉ vào chứng từ nói: “Người bảo lãnh cho anh ta là tiến sĩ Erik Selvig, ông ta rất có thành tựu trong thiên văn học và vật lý học.”
Evanson: “Chỉ vì như vậy?”
“Tôi đã cho hai người theo dõi họ.” Coulson nhún vai.
“Xuất phát từ cẩn thận.” Ý là anh ta đã làm rất chu đáo rồi.
Evanson không lên tiếng mà lén nhìn về phía Melinda. Sắc mặt đối phương nghiêm trọng, đáy mắt có chút lo lắng nhìn về phía anh nhẹ nhàng lắc đầu, biểu thị cách làm của Coulson không đúng quy định. Sau đó, anh mấp mấy môi, chỉ về phía màn hình.
“Cái chứng từ này...” Evanson nhìn đến chân mày giật liên tục nhưng Coulson và Sitwell lại không phát hiện ra điều bất thường. Chỉ có Mắt Ưng Barton trừng mắt, không dám tin.
Evanson lén cho anh ta một ánh mắt, biểu thị đừng lên tiếng. Barton liền hiểu ý, nhẹ nhàng lùi về sau vài bước, hành động vô cùng tự nhiên nhưng nếu có người tinh mắt sẽ phát hiện, nếu ai muốn bước ra khỏi căn phòng này thì phải vượt qua anh ta. Hơn nữa đây là phòng an ninh, tường ở đây từng được gia cố, chứ không phải là cái lớp vải vừa xé đã rách kia đâu.
“Trước khi đặc vụ Sitwell thông báo với anh có người đến bảo lãnh thì anh đã từng rời khỏi phòng thẩm vấn.”
Evanson tua camera ngay đoạn Coulson rời khỏi phòng thẩm vấn.
“Khoảng thời gian này anh đi đâu?”
“Sao vậy? Anh đang thẩm vấn tôi sao?” Coulson rõ ràng cảm thấy bầu không khí có chút lạ.
Evanson không nhiều lời: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Coulson hít sâu một hơi, bây giờ quyền hạn của Evanson rất cao, tuy anh ta bất mãn nhưng cũng phải trả lời câu hỏi của anh.
“Tôi nhận được một cuộc điện thoại, cái này không có gì lạ chứ?” Đặc vụ cấp cao liên lạc với nhau, rất có thể dính dáng đến các bí mật nhạy cảm, mà mấy bí mật này ngay cả đặc vụ cấp thấp cũng nên tránh đi, huống hồ là một tên nghi phạm, cho nên Coulson cảm thấy anh ra ngoài nghe điện thoại không có gì bất thường.
Evanson: “Điện thoại của ai?”
“Là...” Coulson định mở miệng nói nhưng lại líu lưỡi, vô cùng hoang mang nhìn trái nhìn phải, sau đó không thể tin được mà nói:
“Tôi... tôi quên rồi.”
“Quên rồi?” Melinda đè thấp giọng:
“Cách cuộc gọi này chưa tới 12 tiếng đồng hồ, anh đã quên?” Sau đó túm Coulson về phía màn hình máy tính hiển thị chứng từ của Thor.
“Vậy cái này anh giải thích thế nào?” Trên đó rõ ràng hiện dòng chữ màu đỏ: Cảnh báo, chứng từ ngụy tạo.
“Ôi trời.” Bây giờ Coulson càng hoang mang.
“Lúc đấy tôi hoàn toàn không thấy.”
Melinda thả Coulson ra, nói với Evanson: “Quá bất thường rồi, có lẽ Coulson có nhiệm vụ bí mật, không tiện nói với chúng ta.”
Cách xử lý này của Coulson đã phạm phải một sai sót nghiêm trọng mà ngay cả một đặc vụ gà mờ cũng không thể phạm phải. Bây giờ anh ta lại nói mấy cái cớ nhảm nhí này, nhiều điều bất thường xảy ra một lúc hình như đã chứng minh ít nhất trong chuyện này Coulson đang phục vụ cho người khác ngoài SHIELD, cũng chính là phản bội.
Melinda tuyệt đối không tin anh bạn lâu năm này lại phản bội, hơn nữa còn phản bội một cách lộ liễu như vậy. Cho nên cô đoán Coulson rất có thể đã nhận một nhiệm vụ bí mật.
Evanson từ chối cho ý kiến nhưng Coulson lại hoảng hốt nói:
“Không có nhiệm vụ bí mật, tôi thật không nhớ nổi ai đã gọi cho tôi, cũng không thấy cái cảnh báo này.”
“Melinda.” Ngay lúc Melinda muốn truy hỏi, Evanson liền gọi cô lại, sau đó chỉ về phía camera đang phát. Trên màn hình, sau khi Coulson rời khỏi, Thor hình như đang nói chuyện với ai đó, biểu cảm rất đau lòng, thậm chí còn rơi nước mắt nhưng kỳ lạ là trong phòng không có ai khác ngoài anh ta, ít nhất trên camera là như vậy.
“Anh ta đang nói gì?”
Melinda chăm chú nhìn màn hình, tuy là không có tiếng nhưng đọc khẩu hình môi là môn bắt buộc với đặc vụ cấp cao, đối với cô cũng không khó khăn gì. Nhưng mà lần này:
“Tôi đọc không ra, không phải ngôn ngữ chúng ta hay sử dụng.” Tiếp đó cô lại nói:
“Nhưng tôi đọc được từ đầu tiên anh ta nói, Loki? À, là chú anh ta?”
“Chú? Đó là truyền thuyết đơm đặt. Sự thật thì Loki là em trai anh ta.”
Evanson liếc mắt về phía Sitwell và Coulson đang còn hoang mang nói:
“Nếu Thần xảo quyệt đã đến đây thì tôi đã đoán ra chuyện gì rồi.”
“Ừm, bỏ đi.” Evanson giơ một tay lên nhưng sau đó liền bỏ xuống, nói với Melinda:
“Tôi bây giờ không muốn sử dụng phép thuật, cô giúp tôi phục hồi ý thức cho hai tên xui xẻo này đi.”
“Phục hồi ý thức? Ý anh là hai người này bị thôi miên hả?” Melinda hỏi.
Evanson: “Đúng vậy, làm nhiễu loạn ý thức con người đối với Loki mà nói chỉ là trò trẻ con.”
“Phù, anh ta đúng là xui xẻo, ý thức lại bị người khác điều khiển.”
Melinda còn nhớ lần đâu tiên hai người gặp Evanson trong tiệm Bách bảo, Coulson cũng bị một quyển sách phép thuật ảnh hưởng đến ý thức, bây giờ là Loki.
“Nhưng mà tôi đâu biết phục hồi ý thức? Tôi đâu phải là Warlock?”
“Dùng cách vật lý.” Tay Evanson nắm thành quyền, xoa xoa quai hàm của mình, hung hăng trả lời.