Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 245

“Tôi đang đang ở đâu?” Evanson bỗng tỉnh lại từ trong giấc ngủ, hình như mình đang ở một nơi rất xa lạ. Trí nhớ của anh dừng lại vào lúc sau khi toàn bộ men rượu đều dâng trào, sau đó đột nhiên thấy mặt của Nick Fury hiện ngay trước mắt, sau đó chính mình liền khống chế không nổi cái sự thành kính to lớn đó...

“Đang trên máy bay bay đến nước Anh.”

Giọng nói quen thuộc này là nhỏ yêu quái Sarah nhà mình mà. 

Evanson nhìn một chút, không chỉ có mỗi Sarah ở đây mà mấy ác ma khác cũng có mặt. Vốn dĩ Evanson đi nước Anh lần này cũng định mang theo bọn họ nên Evanson không cảm thấy kinh ngạc khi thấy bọn họ xuất hiện ở đây.

“Tôi nhớ lúc ấy tôi uống đến sắp ngủm luôn rồi, thế mà còn có thể lên nổi máy bay, hơn nữa...” Evanson nhìn chung quanh một chút, nghi ngờ nói: “Cái này giống như không phải hàng không dân dụng.”

Cái này không chỉ không phải hàng không dân dụng, thậm chí cũng không phải là máy bay chở khách, nhìn hàng hóa chất đống và những cái ghế đơn giản giống như một tấm ván gỗ dài mà anh đang ngồi thì Evanson hoàn toàn có thể xác định đây là một chiếc máy bay vận tải. 

“Đây là máy bay của SHIELD.” Sarah ở bên cạnh ngáp một cái nói: “Không hiểu sao mà tên quỷ đầu trọc đen thui kia đột nhiên phái người gọi chúng tôi đến đây, sau đó nhét chung với anh vào trong cái máy bay vận tải vừa hay phải bay đến nước Anh này, thật giống như ông ta ước gì anh có thể lập tức biến mất ở trước mắt ông ta vậy.”

“À... Tôi đại khái có thể hiểu được.” Evanson còn nhớ rõ mình đã làm cái gì lúc ở văn phòng của Nick Fury.

“Tuy nhiên...” Evanson xoa đầu của mình nói: “Hai ly rượu kia rốt cuộc là rượu gì vậy? Đầu của tôi vẫn còn đau.” 

“Đầu của anh sở dĩ còn đau đó là bởi vì cái tên cục trưởng đen thui kia nắm lấy cổ áo của anh ném anh vào trong buồng máy bay.” Sarah thản nhiên nói: “Đầu của anh tiếp đất trước.”

“Không phải chứ?” Evanson hiện giờ cũng đã nhận ra được loại đau này, hoàn toàn không giống với loại đau do uống rượu mang lại: “Không phải chỉ là nôn trong phòng làm việc thôi sao? Có đến nỗi phải đối xử với tôi như thế không?”

“Nhưng anh không chỉ nôn ở trong văn phòng tên ngốc đó.” Nghe xưng hô này liền biết lời này là Hubbs nói: “Anh có thể còn nôn lên cả người của hắn.” 

“Thật sao?” Evanson nhướng lông mày lên hỏi.

“Hãy tin tưởng khứu giác của tôi.” Hubbs nhe hàm răng chó của nó lên tự tin nói.

“Chuyện này xem như rõ rồi.” Lúc này Taylor đột nhiên mở miệng: “Tôi nói lúc lên máy bay hắn kéo anh tới là dùng máy móc để kéo đi.” 

Máy móc? Bà nó, cho dù muốn giết người diệt khẩu cũng không cần ra tay độc ác đến vậy chứ?

Tốt rồi, vấn đề đau đầu xem như đã hỏi rõ ràng nhưng mà: “Các người ai có thể giải thích một chút tay của tôi đã xảy ra chuyện gì?” Evanson chỉ cánh tay trái rõ ràng có chút sưng lên của mình, mặt trên còn có cái dấu móng vuốt hình tròn nhỏ nhắn:

“Các người đừng nói với tôi là đột nhiên móng tay Nick Fury mọc dài ra.” 

Những lời này là Evanson nói với Sarah vì nơi này móng dài chỉ có hai người, một là cô, một người còn lại là tên Felguard cao lớn thô kệch Taylor. Mà tay trái Evanson hiện tại chỉ có chút đau nhức, có chút sưng chứ không phải xương bị gãy vụn.

“Cái đó hoàn toàn là do anh tự làm.” Tiểu quỷ Kupuxi từ đầu đến giờ không hề có cảm giác tồn tại, biểu cảm như đang nhìn kẻ xấu xa nói: “Chị Sarah nhìn anh nằm trên ván gỗ, thấy không đành lòng liền để anh gối lên trên đùi của chị ấy. Thật không ngờ tên xấu xa nhà anh thế mà đang ngủ mơ lại ra tay giở trò với chị ấy.”

“Liền trở thành thế này?” 

Sarah cô ấy mặc dù thích con gái nhưng bình thường cô ấy cũng rất thích trêu chọc Evanson, cũng thường hay đụng chạm thân thể.

Cho nên Evanson đã cảm thấy kì quái, mình không phải là trong lúc hôn mê sờ trúng hai cái đó chứ? Cô nỡ lòng nào ra tay độc ác đến vậy? Vả lại cô chẳng lẽ không biết dùng móng chân đạp người và dùng chân đạp người hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau sao?

“Nhưng anh chỉ sờ thì cũng bỏ qua đi...” Kupuxi cười trên nỗi đau của người khác nói: “Trong miệng anh còn không ngừng lẩm bẩm cái gì, ôi, Claire, ngực của em không có lớn như khi nhìn ở bên ngoài nhỉ?” 

Sờ xong rồi thế mà còn chê của người ta nhỏ, cũng khó trách Sarah lại tức giận.

Evanson sau khi nghe rõ đầu đuôi những chuyện xảy ra, lập tức cảm thấy hối hận, trăm ngàn lời nói chỉ tóm gọn trong một câu: “Vô cùng tiếc nuối.”

Có thể không tiếc nuối sao, anh phát hiện bản thân hoàn toàn không nhớ ra hình ảnh trong mơ. Cho nên anh đành yên lặng đốt một điếu thuốc, tưởng niệm một chút về giấc mộng đẹp đã bị giết chết. Sau đó máy bay liền vang lên cảnh báo. 

May mắn đây không phải hàng không dân dụng, nếu không điểm du lịch đầu tiên khi Evanson đến nước Anh hẳn là cục cảnh sát. Mặc kệ là máy bay gì, ở trên đó hút thuốc đều là muốn tìm cái chết rồi.

“Chỗ này vừa xảy ra chuyện gì vậy?” Cảnh báo vừa vang, lập tức liền có hai vị đặc công tới hỏi thăm tình hình.

“Không có chuyện gì cả.” Evanson bình thản ngồi ở chỗ đó: “Có thể là hệ thống cảnh báo bị lỗi rồi.” 

Khóe miệng một vị đặc công giật một cái, anh nếu có thể đá tàn thuốc ở bên chân xa hơn một chút, có thể tôi đã tin lời của anh rồi.

Hai đặc công liếc nhau, biết là sợ bóng sợ gió một trận thế là liền quyết định trở về. Trước khi đi còn đặc biệt kỳ quái hỏi Evanson một câu: “Các người xác định không ngồi khoang hành khách sao?”

Evanson “...” Con bà nó, tôi đã nói hai người các anh từ đâu chui ra, thì ra trong máy bay có khoang hành khách à. 

Thế là Evanson ai oán nhìn sang thủ hạ của mình, trong lòng nghĩ thầm các người có thể đáng tin chút không, có khoang hành khách các người không ngồi, chui vô trong khoang chứa hàng này làm gì?

Năm con ác ma đồng thời hô “cắt” một tiếng, không biết là chúng tôi lần đầu tiên đi máy bay à? Nào biết nơi này có khoang hành khách đâu? Kỳ thật... Evanson cũng là lần đầu tiên.

“John Garrett, trước mắt là đặc vụ cấp bảy, rất hân hạnh gặp được anh, ngài cố vấn.” Một đám người liền đi tới khoang hành khách, một đặc công chủ động tự giới thiệu bản thân. 

Người đặc vụ này tên Garrett, tuổi tác so với Coulson không chênh lệch nhiều nhưng nhìn có chút già dặn hơn. Evanson đối với hắn... Ừ thì... Không có ấn tượng gì.

“Vị này là Grant Ward, đặc vụ cấp bốn.” Garrett chỉ vào tùy tùng đi bên cạnh giới thiệu.

Đây là nam thanh niên hơn 20 tuổi, hắn mặc dù thân hình cao lớn và có chút khôi ngô nhưng lại có hơi lòe loẹt đỏm dáng. 

“Ward, tôi biết cậu ta.” Mặc dù chỉ là đặc vụ cấp bốn nhưng Evanson lại biết hắn là ai, hết cách, ai bảo người ta sống lâu vậy à.

“Tôi cảm thấy cậu để râu sẽ đẹp trai hơn.”

“Tôi sẽ thử một chút.” Ward lễ phép đáp lại. 

“Nick Fury phái các người tới canh chừng tôi sao?” Evanson hỏi. Anh cảm thấy tình hình của hai người này chắc là giống với Melinda lần trước.

“Thật ra không phải, chúng tôi đến nước Anh có nhiệm vụ khác, chỉ là thuận đường bắt chung một chuyến máy bay mà thôi.” Garrett phủ nhận nói.

Ngẫm lại cũng đúng, Ward mặc dù năng lực xuất chúng nhưng trước mắt cũng chỉ là đặc vụ cấp bốn, canh chừng Evanson còn chưa tới phiên cấp bậc này. Garrett cấp bậc mặc dù đủ rồi nhưng cũng chưa phải là đội ngũ chính quy mà Nick Fury tín nhiệm nên lần này chỉ là đúng dịp thôi. 

“Ngài cố vấn...” Garrett đột nhiên có chút khó mở lời: “Tôi có một số việc muốn hỏi ngài một chút...” Tiếp theo, hắn liền có vẻ hơi cuống quít nói:

“Nói thật, tôi không biết quy định kỷ luật bí mật của SHIELD đối với chức vụ cố vấn này có ràng buộc lớn thế nào nên việc kế tiếp mà tôi muốn hỏi, nếu như ngài cảm thấy khó xử, ngài có thể không trả lời.”

Evanson nói: “Cứ nói trước xem thế nào đã.” 

“Là thế này.” Garrett hỏi:

“Tôi biết cục trưởng Fury đã giao tư liệu của một số nhân viên cho ngài, hi vọng ngài có thể từ đó chọn ra một người thích hợp, có thể truyền thụ cho hắn năng lực đặc biệt của ngài. Mà người cấp dưới này của tôi...” Nói xong hắn nhìn Ward một chút nói:

“Hắn cũng ở trong số đó, tôi muốn biết hắn có lọt vào mắt xanh của ngài hay không?” 
Bình Luận (0)
Comment