Peggy Carter đối với những ký hiệu trên cái trâm cài ngực này không thể nào không hiểu rõ, bởi vì đây là một vụ án khó giải quyết nhất mà bà từng theo.
Đây là cái trâm ngực, là Peggy Carter lấy được ở trong tay một đối thủ mà khó dây dưa nhất từ trước đến giờ nên bà cho rằng cái trâm cài ngực này có ý nghĩa rất lớn, cần phải tiến hành điều tra.
Thế nhưng cuộc điều tra của bà vừa mới bắt đầu liền có một số nhân vật cấp cao đến cản trở. Đầu tiên là một tên thuộc Nghị viện Quốc hội đến ám chỉ bà không được tiếp tục nữa nhưng bà cũng không để ý tới những điều này. Thế là những nhân vật kia liền bắt đầu cản trở, gây khó dễ cho việc điều tra của bà.
Càng về sau, những người kia lấy ra một số tài liệu bí mật, lấy danh dự của bà ra uy hiếp, thậm chí đến mức cuối cùng bắt đầu ám sát.
Mặc dù Peggy Carter không hề khuất phục những người này, không sợ bọn họ uy hiếp, cũng không sợ bị ám sát nhưng chuyện này đến cuối cùng vẫn là không có kết quả.
Ừm, phải nói là không có kết quả thật sự. Một số người đủ năng lực đứng ra gánh chịu trách nhiệm, vụ án cứ vậy mà kết thúc. Mặc dù Peggy Carter nhanh chóng bị điều đi nơi khác, xử lý những việc khác nhưng bà từ đầu đến cuối vẫn cho rằng những người đứng ra chịu tội này chẳng qua là kẻ thế tội, chân tướng sự thật vẫn giấu ở phía sau tấm màn.
“Cậu lấy thân phận người thường cầm đồ vật này tới tìm tôi.” Carter nhìn Evanson nói:
“Xem ra, tình cảnh hiện tại của cậu có phải cũng giống tôi năm đó. Tôi có thể giúp được gì cho cậu không?”
Peggy Carter cho rằng cậu cố vấn trẻ tuổi này hẳn là giống với tình cảnh của mình năm đó, tình cờ phát hiện sự khả nghi trong vật này, mà cảnh ngộ của cậu ta cũng giống như mình năm đó, bị thế lực từ nhiều phía cản trở. Do đó cậu ta mới lấy thân phận cá nhân đến nơi này tìm mình, xem thử có thể tìm thêm được manh mối gì không.
“Nói thật, thưa bà Carter.” Evanson nhếch miệng cười rồi với biểu cảm vô cùng khổ sở nói:
“Tình cảnh hiện giờ của tôi so với bà năm đó gian nan hơn nhiều.”
Evanson nói xong lại ở trên máy vi tính mở ra một tấm ảnh, mặc dù ngày tháng trên tấm ảnh này là gần đây nhưng đồ vật được chụp nhìn qua hẳn là nhiều năm rồi. Bên trên một bộ trang phục cũ kỹ có vẽ lên một cái ký hiệu đã bị mài mòn một chút. Mà cái ký hiệu kia lại giống với ký hiệu ở trên cái trâm cài ngực.
“Đây là lúc tôi ở quận Gloucestershire nước Anh, trong một pháo đài cổ được xây dựng trong chiến tranh Anh Pháp cách đây một trăm năm chụp lại được.”
Evanson nhìn ảnh chụp nâng cằm lên nói:
“Ừm hửm... Mặc dù chỗ đó đã hoang phế, chủ của khu du lịch bên cạnh vì để thúc đẩy kinh doanh, ở đó giả thần giả quỷ nhưng ít ra trước kia nơi đó là một nơi không tầm thường chút nào.”
“Hội kín.”
Carter híp mắt nhẹ nói ra từ này. Rất nhiều người đều cho rằng một số đoàn thể bí ẩn không chỉ thao túng chuyện chính trị của quốc gia và thế giới mà thậm chí còn ảnh hưởng đến cả tiến trình lịch sử. Ví dụ như thần giáo Mithras, loại hình giống như ẩn tu trong núi vậy, mà ngay hiện tại chuyện khiến cho mọi người bán tán say sưa nhất chính là Hedera và Hội Tam Điểm (Free-Mason) (*).
“Tuy nhiên, bọn họ cũng rất trầm lắng.” Carter hạ giọng nói. Nếu như kí hiệu này đã xuất hiện ở một cái lâu đài cổ được xây dựng trong khoảng thời gian chiến tranh khoảng một trăm năm trước, như vậy nó phải đại diện cho một tổ chức có lịch sử ít nhất từ 600 năm trở lên, có thể nói là có lịch sử đã lâu, với lại từ năm bà bị cản trở mà nói, sức ảnh hưởng của bọn họ cũng không nhỏ.
Nhưng mà lại không giống với những hội kín khác, dù nhiều dù ít kiểu gì cũng sẽ để lọt một ít tiếng tăm ra ngoài. Thế mà bọn họ lại thật sự như là tàng hình, cho dù là năm đó bà đã tiến hành điều tra kỹ càng thế nào cũng không biết tên gọi của bọn họ là gì.
“Bọn họ ngược lại không hề trầm lắng.” Evanson nghiền ngẫm nói:
“Bọn họ thế mà lại rất có danh tiếng.”
Evanson lại bấm ra một tấm hình, từ cái cách mà Peggy Carter trợn to mắt nhìn có thể thấy tấm hình này có tính đả kích, so với hai tấm vừa rồi mạnh hơn nhiều.
Tấm hình này là một cái đầu lâu ở bên trong vòng tròn, nhô ra đầu rắn độc Viper. Peggy Carter nhìn thấy tấm hình này vừa kinh ngạc, nghi hoặc nhưng nhiều hơn hết chính là oán hận HYDRA.
“Mặc dù tôi đếm như thế nào cũng chỉ có bảy cái đầu rắn, nhưng... Không sai, là HYDRA...”
Evanson bấm trên máy tính một cái, đem biểu tượng của HYDRA xoay ngược lại:
“Nhìn như vậy bà có phát hiện gì không?”
“Cái này sao có thể?” Peggy Carter kinh ngạc phát hiện, sau khi biểu tượng của HYDRA bị xoay ngược lại, hình dáng của nó thế mà lại giống hai cái ký hiệu vừa rồi đến hơn tám phần.
“Lịch sử của HYDRA so với chúng ta tưởng tượng còn cổ xưa hơn nhiều.” Evanson hạ giọng nói.
“Không đúng, không đúng.”
Carter giống như là nhớ ra cái gì đó, liên tục phủ nhận nói:
“HYDRA sau thế chiến thứ hai đã bị tan rã, căn cứ địa cuối cùng của bọn họ là do tôi tự mình dẫn người phá hủy. Dù là có cá có lọt lưới, cũng không có khả năng có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy.”
“Chặt đứt một cái đầu, lại sẽ mọc ra tiếp hai cái đầu, thưa bà.”
Evanson nhìn Carter nghiêm túc nói:
“Mặc kệ bà có tin tưởng hay không nhưng sự thật vẫn là Red Skull và thuộc hạ của hắn thành lập ra cái tổ chức HYDRA kia, nhưng chỉ là một bộ phận của HYDRA mà thôi. HYDRA vẫn còn có rất là nhiều những phân nhánh khác đang ẩn giấu ở khắp các nơi trên thế giới, cái bà điều tra được chỉ là một phần trong số đó thôi.”
“Tuy nhiên, bộ phận của Red Skull kia xác thực xem được xem như là một cái đầu tương đối lớn của HYDRA, sau khi Captain America và bà cùng nhau chém đứt hắn, HYDRA đúng là tổn thương nguyên khí rất lớn, liền tiến vào trạng thái ẩn núp.” Thời điểm Evanson nói câu nói này, cố ý nhấn mạnh cụm từ “và bà cùng nhau”.
“Thưa bà Carter, bà tin tưởng duyên phận hay cái gọi là vận mệnh không?” Evanson đột nhiên hỏi.
“Cái gì?” Carter còn đang ở lúc bị tin tức chấn động này làm cho kinh hoảng, hiện tại Evanson đột nhiên hỏi một câu như vậy, bà nhất thời đúng là không phản ứng kịp.
“HYDRA nguyên khí tổn hao rất lớn, qua nhiều năm như vậy vẫn luôn ở trạng thái ẩn núp, còn Captain America thì bị đóng băng ở bên dưới sông băng.” Evanson nói:
“Mà ngay hiện tại, thời điểm bọn chúng dần dần mọc đầy đủ lông cánh, Captain America lại đúng lúc quay trở về rồi, bọn họ thật giống là kẻ địch mà vận mệnh đã an bài sẵn rồi.”
“Tôi không tin vào vận mệnh lắm nhưng tôi tin tưởng đội trưởng vẫn có thể đánh bại bọn chúng. Nhưng... Tôi còn cần nhiều chứng cứ hơn nữa.”
Carter ép buộc chính mình trấn tĩnh lại: “Loại chuyện này không thể chỉ bằng ba bức hình giống nhau, cậu liền có thể làm tôi tin sự phục hưng của HYDRA. Tôi nghĩ cậu cũng sẽ không chỉ dựa vào ba bức hình này mà có thể suy đoán ra nhiều như vậy, cậu còn có những đầu mối khác chăng?”
“Tôi... quả thật là có.” Evanson cắn môi dưới một cái, thể hiện vẻ mặt rất khó nói:
“Nhưng tôi lại không muốn cho bà xem.”
“Tại sao chứ?” Carter hỏi.
“Bởi vì trong đó liên quan đến một số người và việc.”
Evanson vờ chuyển hướng bất đắc dĩ nói: “Tôi cảm thấy bà vẫn là không nên biết thì tốt hơn.”
“Liên quan đến bạn bè của tôi ư?” Carter thử hỏi.
Evanson: “Những người bạn rất thân.”
“Vậy tôi càng phải xem.” Carter kiên định nói.
“Sức khỏe của bà...”
“Tôi có thể tiếp nhận được.”
Lần này bà ta đã thông minh hơn, cầm sẵn một lọ thuốc hiệu quả cấp tốc trong tay.
“Tốt rồi, nếu đã quyết tâm như vậy...”
Evanson lấy ra một cái đĩa CD bỏ vào trong máy tính:
“Phân nhánh HYDRA Siberia, báo cáo nhiệm vụ ngày 16 tháng 12 năm 1991.”
“Ngày 16 tháng 12?” Carter cau mày lặp lại ngày tháng một lần nữa, bà còn nhớ rõ cái ngày đó, ngày đó quả thực đã có một người bạn vô cùng thân của bà đã rời khỏi bà.
“Tôi nhớ được con đường đó...” Hình ảnh bắt đầu trình chiếu, mặc dù là chất lượng hình ảnh trắng đen rất tệ nhưng Peggy Carter vẫn là nhìn một cái đã biết chỗ đó là nơi nào, bên trong hốc mắt của bà đã rưng rưng nước mắt.
***
(*) Hội Tam Điểm: Hội Tam Điểm là một hội kín có lịch sử khá lâu đời, tuy nhiên hiện vẫn chưa có ý kiến thống nhất về lịch sử ra đời của hội này. Khi tìm hiểu về lịch sử nước Mỹ, có một điều đáng chú ý là các nguyên tắc, sứ mệnh của Hội Tam Điểm (Freemasonry) có dấu ấn đặc biệt quan trọng từ việc đặt nền móng cho nước Mỹ từ thuở sơ khai đến sự phát triển sau này.