Dottie đột nhiên phát ra âm thanh này khiến tất cả mọi người đều phải chú ý đến cô. Sau khi tất cả ánh mắt đều tập trung vào cô rồi, cô chỉ để lộ một nụ cười ngọt ngào, như thể đang xin lỗi vì sự thất lễ vừa rồi vậy, nhưng ánh mắt của cô vẫn không che giấu được vẻ thiếu tự nhiên.
"Ha, hình như cô ta... rất sợ bọn tôi."
Tâm trạng biến đổi rõ rệt như vậy không thể thoát khỏi mắt thần của cặp song sinh Eredar, Sacrolash đưa một tay ra như muốn vuốt ve khuôn mặt của Dottie nhưng Dottie lại cố sức tránh về phía sau, trên mặt mặc dù vẫn giữ nguyên nụ cười ban nãy nhưng ánh mắt đã trở nên hoảng sợ:
"Cô đang sợ hãi gì vậy hả cô gái?"
Mặc dù khi nhìn thấy ác quỷ sẽ trở nên hoảng hốt cũng là phản ứng bình thường, nhưng... Cặp song sinh Eredar cũng không phải dạng ác ma có mặt mũi dữ tợn khiến người ta trông đã khiếp sợ.
Hơn nữa còn ngược lại, hai người họ vừa thanh tao lại xinh đẹp, từng cử động đều mang sức cám dỗ trí mạng. Họ chính là sinh vật nửa người nửa thú cực phẩm mà các otaku (*) cực kỳ thích, mặc dù đôi chân xoay ngược của họ có thể sẽ khiến vài người thấy khó chịu nhưng vẫn có một nhóm người cực kỳ si mê đôi chân ấy.
Cho nên phản ứng đầu tiên của những người nhìn thấy cặp song sinh Eredar thường sẽ là kinh ngạc chứ không phải là sợ hãi. Trừ phi là biết rõ lai lịch của họ hoặc là cảm nhận được gì đó.
"Tôi có hơi nhạy cảm... với những sức mạnh siêu nhiên này." Dottie giải thích.
"Tôi có nghe nói... cô đã từng phải chịu khổ rất nhiều vì sức mạnh siêu nhiên."
Evanson chống nạnh, cau mày nói: "Người đàn bà điên đó tên là gì nhỉ, ả ta đã dùng một loại năng lực nào đó mà xuống tay tàn nhẫn với cô."
"Whitney Frost."
Dottie nuốt nước miếng, dường như trải nghiệm đáng sợ đó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua:
"Cô ta dùng một thứ sức mạnh mang tên Không Vật chất để tra tấn tôi."
"Cảm ơn vì đã nhắc."
Evanson lắc lắc ngón tay, sau đó chớp mắt:
"Vậy nên... vừa nãy cô lại cảm nhận được luồng sức mạnh kia đúng không?"
Khi Evanson chế ngự lời nguyền yếu ớt mà anh sử dụng và cả nghi lễ phù thủy đang được tiến hành này đều là sức mạnh siêu nhiên, nhưng Dottie không hề có biểu hiện lạ thường nào quá rõ rệt cho đến khi cặp song sinh xuất hiện. Có lẽ Dottie cảm nhận được thứ sức mạnh đã từng khiến cô phải nếm bao đau khổ kia ở trên người của cặp sinh đôi.
"Cô..." Tay Evanson chỉ qua chỉ lại giữa cặp song sinh Eredar:
"Sợ người nào hơn trong số hai người bọn họ?"
Lúc này hai chị em Eredar cùng tiến lên một bước nhưng họ không hề có động tác đe dọa nào mà ngược lại còn tạo dáng. Có vẻ họ không hề thích bị người khác thấy sợ mình.
Dottie không nói gì, chỉ là ánh mắt có chút tránh né mà nhìn Sacrolash.
"Hừ..." Không cần nói cũng biết đáp án là gì, Sacrolash khinh khỉnh hừ một cái.
"Ha ha... Sacrolash đáng sợ quá..." Alythess nhân cơ hội này mà trêu đùa chị em của mình.
"Đáng sợ? Có gì buồn cười chứ?"
Sacrolash liếc mắt khinh thường: "Nhớ không vậy? Chúng ta là sinh đôi, trông giống y hệt nhau đấy."
"Khụ khụ..."
Evanson ho khan một tiếng, cắt ngang màn đấu khẩu của hai chị em:
"Có vẻ như có thể đưa ra kết luận rồi."
"Cũng chẳng có gì ghê gớm." Sacrolash hờ hững nói:
"Là sức mạnh bóng đêm, cô ả tên gì đó kia có lẽ nắm giữ được ít sức mạnh bóng đêm rồi, chả có gì đáng sợ cả."
Nếu xem xét một cách nghiêm túc thì cặp song sinh Eredar đều là thuật sĩ, mà hệ thống sức mạnh của thuật sĩ cũng chỉ có ba loại: tà năng, bóng đêm và lửa dữ. Tất nhiên, nếu tố chất cơ thể của bản thân cho phép cũng như có tinh thần, thể lực và sở thích thì cũng có thể luyện được sức mạnh của chiến binh cuồng loạn.
Khi bạn phát hiện ra kẻ đang đứng trước mặt mình cầm một thanh kiếm to tướng mà vọt về phía bạn, bạn đang định chạy đi nhưng lại phát hiện mình đã bị trúng lời nguyền, sau đó đối thủ chém nhanh như cơn lốc, còn bắn ra những mũi tên chết người, cảnh tượng này cũng không đẹp mắt cho lắm.
Nhưng nói tóm lại, chỉ có ba kiểu sức mạnh kia là cơ bản, với cặp song sinh Eredar, chỉ cần nhìn màu da của họ là biết Alythess cực kỳ giỏi điều khiển lửa dữ, còn Sacrolash thì sử dụng thuần thục sức mạnh bóng đêm.
"Bóng đêm..." Một quả cầu bóng đêm ngưng tụ lại giữa người Evanson, lắc lư trước mặt Dottie, quả nhiên cô ta chống cự cực kỳ dữ dội: "Bóng đêm từ đâu mà ra thế này?"
Sức mạnh của thuật sĩ không thể coi thường, sức mạnh lửa dữ mặc dù cực kỳ hung tàn nhưng cũng chỉ là một nguyên tố tự nhiên khó điều khiển mà thôi, hơn nữa khi thuật sĩ sử dụng còn bóp méo nó. Nhưng bóng đêm và tà năng... hai thứ sức mạnh này không hề đơn giản như thế, đặc biệt là ngọn nguồn của chúng.
"Hư không..." Tà năng là dấu hiệu của quân đoàn, còn cội nguồn của bóng đêm lại chính là hư không, nghĩ đến đây Evanson liền toát mồ hôi lạnh.
Nếu trên thế giới này đã từng có người dính dáng đến hư không, có được sức mạnh của bóng đêm, vậy thì đó chẳng phải tin tốt lành gì, nỗi sợ hãi thực sự của thế giới này chỉ có duy nhất tà năng đói khát kia mà thôi.
"Không thể là hư không được." Sacrolash ung dung nói. Dù gì cô cũng là người sử dụng thuần thục sức mạnh bóng đêm, với chủ đề này thì lời cô nói đáng nghe hơn bất cứ ai:
"Người trần làm sao mà nhìn thẳng vào hư không được? Cho dù chỉ là nhìn thoáng qua thì cũng sẽ bị thứ trống rỗng đó dọa cho chết tươi."
"Mà cô ta..." Sacrolash nhìn Dottie: "Nếu cô ta bị sức mạnh bóng đêm trực tiếp đến từ hư không làm hại thì cô ta đã chết từ lâu rồi."
"Không phải là bóng đêm đến từ hư không..." Evanson nghĩ một lúc rồi nói: "Mà là bóng đêm trung gian?"
"Cái bọn tôi sử dụng mới là bóng đêm trung gian." Sacrolash sửa lại cho đúng, nói:
"Còn cái của cô ta không biết là qua mấy gian rồi."
Trong hư không phát ra vô số sức mạnh bóng đêm, chiếu đến vô số thế giới. Vậy thì nơi ở gần thế giới này nhất, lại còn có sức mạnh bóng đêm không trực tiếp, chỉ có "địa ngục" mà thôi.
Evanson liền thở dài, đáp án này vẫn coi như là chấp nhận được. Liên kết với địa ngục vẫn hơn là với hư không, ít ra bảy hoàng tử của địa ngục vẫn còn dễ gần hơn quỷ thần gian ác của hư không.
"Sếp ơi."
Lúc này giọng của Sarah truyền tới: "Chỗ này làm xong rồi."
"Được rồi, tôi đến ngay." Evanson thuận miệng trả lời.
"Tôi cần bàn chuyện công việc." Evanson nói với Dotttie:
"Cô có thể cho tôi biết lựa chọn của mình chưa? Cô có đồng ý dốc sức làm việc cho tôi không?"
Dottie nhìn qua nhìn lại ba người, cô phát hiện thực ra mình chẳng hề có sự lựa chọn nào cả, cô sợ hãi sức mạnh của Sacrolash, càng không thể nào dứt bỏ nỗi lưu luyến với Peggy Carter:
"Được, tôi đồng ý."
"Tốt lắm." Evanson cười rồi nói:
"Từ giờ trở đi cô sẽ đi theo hai người kia, nếu cô không thành thật thì bọn họ sẽ còn độc ác hơn Whitney rất nhiều."
"Cái này thì tôi tin."
Sau khi Dottie đưa ra lựa chọn, trông cô bớt căng thẳng hơn rất nhiều:
"Nhưng tôi nhớ là... anh vừa nói là công ty gì cơ mà?" Làm thuê cho hai người này chắc không phải là hội tà giáo hay đảng phái bí mật nào đó đâu nhỉ?
"Đúng là công ty, hai người họ là cổ đông lớn đấy." Evanson nói, dù gì hội đồng quản trị cũng chỉ có ba người.
"Ma quỷ mà cũng mở công ty sao?" Dottie cảm thấy hơi khó tin.
"Thế thì sao? Ma quỷ còn có công ty đại chúng kia kìa, chúng tôi thành lập công ty thì có sao?" Evanson nói với vẻ ngạc nhiên.
"Được rồi, giờ phải cho cô ngủ một giấc đã, tôi phải bàn chuyện công việc rồi."
Dứt lời, Evanson nhẹ nhàng điểm một cái lên đầu Dottie, cô lập tức ngủ mê man.
"Nói thật đi..." Alythess bước đến bên cạnh Peggy Carter, nhìn cơ thể đầy những ma văn do tà năng tạo ra, nói: "Anh thực sự biết nghi thức của Illidan?”
"Tôi cũng nói thật." Evanson cực kỳ chân thành mà nói:
"Tôi hoàn toàn không biết."
***
(*) Otaku: Đây là một thuật ngữ tiếng Nhật dùng để ám chỉ những người quá say mê anime (hoạt hình), manga (truyện tranh), hay game tới mức kì quái.