Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 266

Không cần nói nhiều nữa, người mà vừa ném Captain America sang một bên chính là Peggy Carter, hiện giờ bà ta gần như đã hoàn toàn chuyển hóa thành công, chỉ còn lại một bước nhỏ không đáng kể.

Hiện giờ ngoài việc sau lưng bà ta mọc ra một đôi cánh đen kịt thì bà ta vẫn đang trong hình dáng một bà già khọm nhưng bà ta có thể tay không bẻ gãy xiềng xích, hơn nữa còn dễ dàng nhấc Captain America ném sang một bên, đây chắc chắn không thể là sức mạnh một bà già chín mươi tuổi nên có.

"Ưm ưm... a!" Peggy Carter hiện giờ bộ dạng vô cùng đau khổ, cổ họng phát ra tiếng rên thống khổ bị đè nén. 

Đột nhiên, hai bàn tay bà ta đưa lên bưng lấy mắt, cuối cùng, theo tiếng gào thét thê lương, bà ta giật mạnh tay xuống, ánh sáng màu xanh chói mắt từ trong mắt bà ta phát ra.

Đồng thời cùng lúc, đôi cánh đen kịt như ác ma của bà ta hóa thành những vệt lốm đốm bay đi, ngọn lửa màu xanh trên người cháy càng mạnh hơn, chỉ để lại mảnh vải nhỏ đơn giản quấn trên cơ thể, ma văn được khắc lên tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Điều làm mọi người ngạc nhiên là Captain America bị ném sang một bên dừng mọi động tác lại, ngẩn người ở đó. 

Sự biến hóa của Peggy Carter mới chỉ đang bắt đầu, mái tóc trắng già nua của bà ta từ chân tóc đến ngọn tóc chuyển một cách nhanh chóng sang màu tóc nâu như thời còn trẻ, làn da nhăn nheo cũng căng ra và đàn hồi hơn.

Nhìn một bà lão chín mươi tuổi trong nháy mắt biến thành cô nàng còn trẻ hơn cả mình, Melinda không dám tin nhìn Evanson nói:

"Anh... rốt cuộc đã làm gì vậy?" 

Còn Evanson cũng vô cùng ngạc nhiên và vui mừng nhìn tác phẩm của mình, trong ánh mắt hoàn toàn chỉ có sự vui vẻ, thân thể mềm mại của đối phương và quần áo đơn giản không có chút liên quan nào:

"Có lúc, cái gọi là số mệnh cũng có thể tự mình nắm bắt lấy".

"Tôi... tôi nhìn thấy rồi..." Peggy Carter, người đã khôi phục lại được sự trẻ trung, thở hổn hển, gấp gáp nói. 

"Bà Carter!" Đúng lúc này, Evanson đột nhiên lên tiếng, ngắt lời bà ta lại.

"Ô..." Nghe thấy tiếng, Carter đột nhiên quay phắt đầu lại như một con mãnh thú, sau khi bắn ra ánh sáng màu xanh lục, đôi mắt vẫn nhắm chặt giờ mở lớn nhưng trong đó không thấy tròng mắt, chỉ thấy hỏa diễm tà năng màu xanh lục đang nhảy múa chập chờn. Sau khi bà ta nhìn thấy người nói là Evanson, bà ta mới thả lỏng cảnh giác nhưng đôi môi mấp máy lúng túng, dường như bà ta có điều muốn nói.

"Tốt hơn hết bà nên... mặc quần áo vào." Evanson cầm lấy áo khoác màu đen, quan tâm nói. 

"Ừm!"

Carter lúc bắt đầu hình như không hiểu lắm vì sao Evanson lại ngắt lời mình nhưng sau khi nghe anh nói câu nói này, bà ta cúi đầu xuống nhìn, rồi phát ra tiếng kinh hô:

"Ôi trời ơi" Giọng nói trong trẻo như thời còn trẻ, cùng lúc đó bà ta nhanh chóng xoay người lại, một tay vịn vào tường, một tay chống lên eo, lộ ra bóng lưng của một người phụ nữ đẹp. 

"Anh không có nói sau khi nghi thức kết thúc, tôi sẽ biến thành như thế này."

Carter đón lấy áo choàng từ tay Evanson, nhanh chóng khoác lên người nhưng miệng vẫn không ngừng trách cứ. Bà ta là một phụ nữ Anh có phần cổ hủ, tuy trong khi làm nhiệm vụ bà ta cũng từng làm một vài động tác có phần ngượng ngùng nhưng lúc bình thường đến bikini bà ta còn chưa mặc bao giờ.

"Tôi cũng không ngờ tới... " Evanson đứng một bên như vô tội nói: 

"Tôi cũng không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này, cũng không ngờ có nhiều người như vậy tới... tham quan".

"Hừ..." Carter lạnh lùng hừ một tiếng, túm túm áo choàng rồi quay người lại, đầu tiên bà ta nhìn thấy là Melinda đang ngồi trên ghế:

"Cô này nhìn hơi quen quen... Melinda?" 

"Là tôi, bà Carter." Melinda yếu ớt trả lời.

"A... cô trưởng thành... ừm, già rồi." Carter nhìn nhìn nữ đặc vụ mà năm đó đích thân bà ta chiêu mộ nói.

"Tháng năm không chừa một ai..." 

Nếu đổi là người khác nói câu này, Melinda chắc chắn sẽ điên lên đánh người, cho dù là bây giờ không thể động đậy, cũng sẽ ghi vào sổ món nợ này nhưng người nói bây giờ là bà Carter, cô ta thật không biết nên nói thế nào. Rõ ràng bà ấy hơn cô đến sáu mươi tuổi mà bây giờ nhìn lại còn trẻ hơn cả cô ta, thật không còn chỗ cho lẽ phải.

"Bây giờ bà cảm thấy sao? Bà Carter?" Evanson nhìn Carter hỏi.

"Tôi thấy..." Carter vốn muốn nói gì đó nhưng sau khi nhìn ánh mắt đầy hàm ý của Evanson, bà ta lại đổi ý nói: 

"Rất tốt".

Carter dùng sức nắm chặt thành nắm đấm nói: "Còn mạnh hơn... hồi còn trẻ!"

"À, đúng rồi!" Carter đột nhiên nói: 

"Tôi nhớ lúc mới tỉnh dậy, đầu óc mơ mơ hồ hồ, hình như có ném một ai đó đi, người đó có sao không?"

"Không sao." Evanson trong lòng nói, bà suýt nữa thì dọa chết tôi, tôi còn tưởng bà sẽ đốt hắn chỉ còn lại xương sọ, sau đó để hắn bị phân giải.

"Người đó... ở bên kia". 

Evanson khuôn mặt tươi cười chỉ, Captain America vẫn đang giữ nguyên trạng thái lúc đó.

Sau khi Carter nhìn theo hướng chỉ, phát hiện người đó chính là tình yêu mà bà ta ấp ủ hơn sáu mươi năm, Captain America. Vẻ mặt bà ta liên tục thay đổi, có vui mừng, có ái mộ cũng có oán trách.

Nhưng đến cuối cùng bà ta vẫn sa sầm mặt, hai tay ôm trước ngực: "Ồ, anh đã trở về, Steve?" 

"Ừm, tôi trở về rồi..." Captain America hoàn toàn không hiểu tình huống hiện giờ là như thế nào nhưng nhìn thấy Peggy Carter trẻ lại, anh ta đã nói ra được câu nói đã cất giấu sáu mươi năm.

Nhưng nhìn thấy đôi mắt giống như hỏa diễm của đối phương, cùng với vẻ mặt vô cùng quen thuộc, anh ta lại theo bản năng đưa khiên chắn ở phía trước, anh ta còn nhớ rõ lần đầu anh cầm khiên đã huênh hoang nói với Carter làm thế nào và bà ta đã trả lời anh ra sao.

Tôi bị lừa sáu mươi năm, lại cận kề cái chết, bây giờ bà dám xuất hiện trước mắt tôi! Đúng là tự tìm đến cái chết! Hãy cảm nhận sức mạnh đi! 

Đúng như dự đoán, ""choang" một tiếng, Carter tự lĩnh ngộ được, tia laser tà năng từ mắt phóng ra, rọi thẳng vào khiên của Captain America, dọa cho đối phương cả người rút lại trốn sau tấm khiên.

"Anh... vẫn còn nợ tôi một điệu nhảy." Carter đi đến trước mặt Captain America đang lạnh run, nắm lấy cổ áo đối phương lên:

"Anh còn nhớ không?" 

"Tôi... tôi còn nhớ." Thề với Chúa, từ khi sinh ra đến giờ, Captain America chưa từng sợ hãi như thế này.

"Tại sao anh, tại sao có thể lâu như vậy mới quay trở lại?" Nhưng Carter không kiềm được nữa, khóc nức nở: "Tôi đã chờ anh sáu mươi năm..."

"Xin.. xin.. lỗi..." Captain America lòng đau như cắt nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể yếu ớt xin lỗi, nhưng vừa mở miệng thì đã bị chặn lại. 

Carter hôn anh ta thật nồng nàn.

"Bây giờ hãy nhảy với tôi điệu nhảy còn dở dang đó đi." Sau nụ hôn, Carter đột nhiên lạnh lùng nói rồi túm lấy Captain America đi ra ngoài.

"Nhảy với thợ săn ác ma thật là một chuyện khổ sở..." 

Evanson nhìn bóng lưng hai người coi thường nói: "Hi vọng Carter không lấy giọt máu đầu tiên".
Bình Luận (0)
Comment