Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 274

Mọi người lôi Loki ra khỏi cái hố đó rồi buộc anh ta lại và vứt lên máy bay để chuẩn bị quay về.

Vài giây sau bọn họ liền nhận được tin nhắn của Nick Fury: “Hắn ta có nói gì không?”

“Không có.” Natasha vừa lại máy bay vừa trả lời: “Thủ trưởng, thực tế thì biểu cảm của hắn ta lúc này có phần đờ đẫn.” 

Có thể không trở nên đờ đẫn sao, lúc đầu hắn ta chỉ muốn đánh một trận với Captian America, sau đó bước lên đỉnh cao của nhân loại. Nhưng đột nhiên lại bị một tên không biết từ đâu đến đè bẹp vào trong bậc thang.

Mặc dù hắn biết rõ bản thân sẽ bị bắt lại nhưng trong tưởng tượng thì hắn sẽ đại chiến 300 hiệp với Captian America, cuối cùng vì thiếu một chút may mắn mà bị bắt lại. Tuy thua nhưng vinh quang, chứ không phải bị bắt trong một tình huống lúng túng như vậy nên lúc này hắn vẫn chưa thể hoàn hồn được.

“Mau mang hắn ta về, chúng ta không có nhiều thời gian.” 

Nick Fury cũng không quan tâm, chỉ cần bắt được hắn ta là được.

“Sao tôi nghe thấy bên của cô có vẻ hỗn loạn vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Trước khi tắt máy thì Nick Fury lại cảm thấy có gì không ổn nên hỏi lại. 

“Không có việc gì thưa thủ trưởng.” Natasha nhíu mày nói.

Quả thực là trên máy bay lúc này đang có chuyện và người gây ra nhưng chuyện đó là Tony Stark.

“Anh chỉ là một tên khốn nghèo mạt kiếp không có một xu dính túi!” 

Tony lúc này vô cùng kích động, mũ giáp cũng bị anh ta quăng sang một bên, tuy bị Captian America giữ chặt nhưng anh ta vẫn không ngừng giơ chân ra đá: “Tên khốn nhà anh, xem tôi làm thế nào để giẫm chết anh.”

Không cần nghĩ cũng biết những lời này của Iron Man là nói với Evanson, anh ta đang yên đang lành chuẩn bị xuất chiêu, cuối cùng... Ha ha ha, Tony cảm thấy bản thân còn xấu hổ hơn cả Loki.

Nhưng Evanson là người như thế nào? Một người đường đường là ông tổ của giới thuật sĩ ở trái đất, còn là một trong những người đứng đầu Blackout Council thì sao có thể để ý đến những lời khiêu khích của trẻ con này được. 

Chỉ thấy dáng vẻ của anh ta lúc này vô cùng bình tĩnh, giống như một vị cao nhân lánh đời vậy, hướng về phía Tony nói:

“Anh đến đi, anh đến đi, ông đây có thần công hộ thể, anh có tin là không cần đến một giây thì ông đây cũng có thể đánh cho anh nằm bẹp xuống không!”

“Bà nó!” 

Những lời này giống như đổ thêm dầu vào lửa vậy, hai mắt của Tony đỏ lên, mái tóc cũng dựng đứng như siêu Xayda vậy, anh ta càng thêm liều mạng để thoát khỏi sự trói buộc của Captian America:

“Captian, anh mau buông tay ra, để tôi đập chết tên kia.”

“Tony!” Lúc mà Captian America sắp không giữ được Tony nữa thì có một giọng nói truyền đến, hơn nữa là một giọng nói vô cùng dịu dàng của phụ nữ. 

Nhưng khi Tony nghe được giọng nói đó thì cả người trở nên cứng ngắc, thần kinh trở nên căng thẳng, vẻ mặt cũng vô cùng khẩn trương, thậm chí trên trán còn toát mồ hôi lạnh.

Hắn từ từ xoay người lại, đúng lúc đó liền nhìn thấy Peggy Carter đang cười với mình:

“Ơ...” 

Tony cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, nhưng sau khi nhớ ra đó là ai thì gương mặt của hắn khẽ nhăn lại.

“Mau lại đây ngồi.”

Carter thân thiết gọi Tony lại, nhưng khi phát hiện đối phương vẫn không nhúc nhích thì ngữ điệu của bà ấy cũng thay đổi: “Phải nghe lời của cô.” 

Tony cảm thấy cả người của hắn lúc này đều trở nên lạnh lẽo, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Carter, lúc này thì những ký ức đáng sợ về người cô này cũng ùa về.

Howard, cha của Tony lúc ở nhà vẫn luôn ra vẻ cao cao tại thượng nhưng lại rất ít khi quản giáo anh ta, còn mẹ của anh ta lại quá mức cưng chiều con của mình.

Với kiểu dạy dỗ như vậy thì trẻ con rất dễ đi sai đường nhưng Tony không những không đi sai đường mà còn có được thành tựu như ngày hôm nay thì có một phần lớn là nhờ công lao của Peggy Carter. 

Carter và Howard không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn bè thân thiết, đồng thời cô ấy cũng đã từng nhiều lần cứu mạng ông nên cô ấy thường đến nhà của Howard làm khách, thậm chí còn ở đó trong một thời gian ngắn. Và cũng vì thế mà có tiếp xúc với Tony.

Người làm cô này không thờ ơ giống như cha của hắn, cũng không nuông chiều quá mức như mẹ hắn.

Bình thường thì cô ấy cũng rất quan tâm đến Tony nhưng chỉ cần Tony mắc lỗi là cô ấy sẽ nghiêm khắc phê bình. 

Nhưng cho dù có thân thiết đến mức nào thì Carter cũng chỉ là người ngoài, và khi một thiếu niên, nhất là người thiếu niên đó còn đang ở trong giai đoạn nổi loạn thì cậu ta sẽ nghĩ, bố mẹ tôi còn chưa quản tôi bao giờ thì một người ngoài như cô có quyền gì chứ?!

Nhưng có một ngày, sau khi Tony nhìn thấy người cha lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc lại không biết bơi của mình bị cô Peggy đá xuống hồ, còn bác quản gia Javis thì bị ném ra xa chỉ vì một lời nói đùa có phần vô duyên thì anh ta chỉ có thể chôn cái ý nghĩ đó vào sâu trong lòng.

Còn hai người đàn ông kia lại nhất trí quyết định xin lỗi đối phương. 

Mà Tony lại là người rất thông minh nên anh ta biết bản thân có thể không nghe lời cha mẹ nhưng nhất định phải nghe lời của cô Peggy, nếu không sẽ bị đánh một trận như cha của mình mất.

“Tony, cha của cậu...”

Sau khi Tony ngồi xuống thì Carter liền chăm chú quan sát anh ta, sau đó lại cảm thấy có chút buồn bã, bà ấy muốn nói hết mọi chuyện, nhưng với giác quan nhạy bén của một kẻ săn ác ma thì bà ấy cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn bản thân mình nên chỉ có thể thay đổi đề tài: 

“Cậu rất giống Howard.”

“Cũng không khác mấy.” Dáng vẻ lúc này của Tony vô cùng câu nệ và không phải ai cũng có thể thấy được bộ dáng này của tay công tử ăn chơi kia đâu:

“Cô... cô thật sự là cô Peggy? Nhưng cô vẫn còn trẻ và đẹp như vậy.” 

“Cậu khéo nói giống hệt như cha của cậu vậy.”

Carter cười rồi nói tiếp: “Tôi có thể trẻ lại là nhờ một người nào đó.”

Sau đó cô ấy liền nhìn về phía Evanson. Ý muốn ra hiệu cho Tony là nể mặt tôi đừng gây gổ với người ta nữa. 

Nhưng mà cô ấy đã đánh giá thấp sự vô sỉ của Tony rồi, vì khi vừa nghe thấy Evanson giúp cho Carter trẻ lại thì anh ta liền ngồi xuống bên cạnh Evanson, hoàn toàn không còn cái vẻ mặt nếu anh không chết thì tôi chết như lúc trước nữa, mà vô cùng tự nhiên khoác vai đối phương:

“Anh bạn, anh có hứng thú làm cố vấn sức khỏe cho tôi không? Tôi không phải là chê bản thân già nhưng mà tôi thấy sức khỏe của mình còn không được như hồi 20 tuổi nữa, và điều này trở ngại rất nhiều đến việc nghiên cứu khoa học của tôi.”

Nghiên cứu khoa học? Là nghiên cứu về những vấn đề trong sách sinh học của học sinh cấp hai sao. Evanson lặng lẽ gỡ cánh tay của Tony xuống: 

“Anh bạn? Tôi nghĩ bản thân mình không có ý định kết bạn với người đang âm thầm nghiên cứu một loại trang bị để chống lại bản thân đâu.”

“Anh phải biết lòng hiếu kỳ của những nhà khoa học là không có giới hạn.”

Tony vừa nghe liền biết đối phương đang nói đến vấn đề gì: “Tôi chưa bao giờ thấy ai có loại năng lực như của anh nên nếu như tôi không tiến hành nghiên cứu thì chắc sẽ tò mò đến mất ngủ mất.” 

“Nghiên cứu?” Evanson khẽ híp mắt lại: “Thế sao tôi lại nghe nói loại vũ khí ấy được làm ra là để chống lại tôi, tên của nó là gì nhỉ?”

“Ông chủ, là vòng tay chống thuật sĩ.”

Sarah bỗng nhiên lên tiếng, cô ta coi Tony giống như tình địch nên sẽ không ngại đổ thêm dầu vào lửa. 

“Hoàn toàn không hề có chuyện này.” Tony thề thốt phủ nhận:

“Về vấn đề này thì tôi sẽ đến gặp Nick Fury để đòi một lời giải thích thỏa đáng.”

“Thôi quên đi, dù sao nếu như anh chỉ dựa vào khoa học kỹ thuật thông thường thì cũng không thể tìm hiểu được gì.” Evanson nói. 

“Thật sự mà nói thì sức mạnh của anh vô cùng lợi hại.” Tony bĩu môi:

“Lúc nãy khi tôi bị trúng chiêu của anh và rơi vào trạng thái nửa hôn mê thì bộ giáp sẽ do Jarvis điều khiển, thông qua sự phán đoán của Jarvis thì với tốc độ đó thì cho có đâm vào Loki thì cũng sẽ không bị thương và sự thực là đúng như vậy.”

“Nhưng mà pháp thuật của anh...” Tony lắc đầu: 

“Tôi chưa bao giờ thấy Jarvis đưa ra lời cảnh cáo như vậy, nó nhận thấy hầu như các bộ phận quan trọng trong cơ thể tôi để rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, ngay cả nhịp tim cũng rất yếu ớt, có thể nói lúc đó tôi rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc nên Jarvis đã bỏ việc điều khiển bộ giáp để tập trung toàn bộ năng lượng còn lại để loại bỏ những ảnh hưởng do phép thuật của anh mang lại.”

“Xem ra là nó đã có hiệu quả.” Evanson gật đầu: “Tôi nghĩ lúc đó anh sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu chứ không phải là nửa hôn mê như lúc nãy.”

“À ừ...” Tony có chút lúng túng: “Tôi không rơi vào trạng thái hôn mê sâu là vì Jarrvis đã tiêm cho tôi ba liều adrenalin.” 

“Đó có thể là một hướng để anh nghiên cứu, anh đã từng nghĩ nếu dùng một liều cao hơn thì có thể hoàn toàn loại bỏ những ảnh hưởng do phép thuật của tôi mang lại không.” Evanson thật lòng nói.

“Tôi cũng đã tính đến điều này...” Tony khó khăn nói: “Nhưng nếu muốn hoàn toàn loại bỏ pháp thuật của anh thì tôi cần đến 1gal adrenalin, mà lúc đó sợ là chưa kịp loại bỏ pháp thuật của anh thì tôi đã chết rồi.”

“Cho nên chúng ta nên quay về với vấn đề trước.” Tony thay đổi đề tài: “Anh hãy nghĩ mà xem, nếu như tôi trẻ lại mười tuổi thì có thể tạo ra bao nhiêu người, à không phải, là có thể tạo phúc cho bao người.” 

Evanson thầm nghĩ, chỉ với loại suy nghĩ xấu xa này của anh thì tôi sẽ không bao giờ giúp anh cả, bởi vì ông đây còn là là xử nam:

“Thật đáng tiếc, Carter có thể khôi phục lại tuổi thanh xuân là vì cô ây có thiên phú trong việc học pháp thuật, còn anh thì lại không có loại thiên phú này.”

“Thiên phú kia là như thế nào?” Tony vẫn chưa chịu từ bỏ: “Tôi có thể thông qua khoa học để tiến hành chỉnh sửa gen, giúp cho bản thân có thể có được loại thiên phú này.” 

“Tony.” Evanson vô cùng chân thành: “Tôi hoàn toàn tin tường anh có thể thông qua khoa học để cải tạo cơ thể con người, thế nhưng, anh có thể cải tạo linh hồn của con người sao?”

Linh hồn? Ha ha ha, đợi tôi gặp được quỷ đã rồi nói sau.

Răng rắc, răng rắc. 

“Những tia sét này xuất hiện ở đâu vậy?” Bầu trời bỗng nhiên xuất hiện sấm chớp khiến cho Natasha vô cùng nghi hoặc, bởi vì bọn họ vẫn đang bay trên những tầng mây.

“Thor?!” Lúc này thì Sif không thể bình tĩnh được nữa, người mà cô ấy thầm mến cuối cùng cũng đến.

Đùng, máy bay khẽ chấn động, giống như có cái gì đó đã rơi xuống máy bay. 

Natasha cũng không biết phải làm gì ngoài việc hạ thấp độ cao của máy bay rồi mở cửa để chuẩn bị đón khách.

Vài giây sau khi cánh cửa được mở thì bóng dáng khôi ngô của Thor liền xuất hiện, anh ta không nói một lời nào liền giơ búa đánh về phía Tony, người đang chuẩn bị đi ra để kiểm tra.

Sau đó ôm chặt lấy Loki rồi nhảy ra ngoài, tạo thành một màn anh hùng cứu mỹ nam kinh điển. 

“Người nào cũng như vậy cả.” Tony bò dậy, anh ta lúc này vô cùng tức giận. Thật sự là quá vô lý, hôm nay là ngày gì mà ai cũng thi nhau bắt nạt hắn? Cho nên anh ta cũng không nói lời nào mà lao xuống để đuổi theo.

Tuy chậm hơn một bước nhưng Captian America cũng ôm dù nhảy xuống, vài giây sau thì anh ta liền phát hiện có người đang ở bên cạnh.

“Lần nào cũng bỏ lại tôi.” Carter ở ngay bên cạnh anh nhưng lại không mang theo dù, điều này làm cho tim của Captian America khẽ ngừng đập vài nhịp. 

Nhưng mà một kẻ săn ác ma bị ngã chết thì khác gì phế vật chứ? Trong nháy mắt liền có một đôi cánh quỷ khổng lồ xuất hiện ở phía sau lưng của Carter, cô ấy không ngừng vỗ cánh, sau đó lao nhanh xuống phía dười, nhưng lúc lướt qua Captian America thì Peggy cũng không quên chào tạm biệt.

“Mới có vài giây mà mọi người đã đi hết rồi.” Evanson đứng dậy, đi đến khoang trước, nhìn thấy vẻ mặt có chút thất vọng và mất mát của Sif liền nói:

“Anh ta quá đáng lắm đúng không? Tôi thì không nói làm gì nhưng mà đến cả cô mà anh ta cũng không nhìn thấy, đến một câu chào hỏi cũng không nói.” 

“Thor... khi trong trạng thái chiến đấu thì anh ấy rất chuyên chú.”

Tuy bị bỏ qua nhưng Sif vẫn thay Thor giải thích.

Cũng có thể là vì dung lượng não của hắn không đủ để làm nhiều việc một lúc, mà thôi quên đi, tình nhân trong mắt trở thành Tây Thi, nên theo cô vậy. Nhưng mà lúc này cũng có chuyện phải giải quyết ngay. 

Evanson nhìn về phía bầu trời đêm ở bên ngoài, sau đó bước lên vài bước rồi duỗi tay ra... bấm vào cái nút đỏ ở bên cạnh, sau đó cửa máy bay cũng từ từ đóng lại:

“Bà nó, lúc đi ra cũng không biết đóng cửa lại, tôi sắp chết cóng rồi.”

“Anh không đi xuống sao?” Natasha quay đầu lại hỏi. 

“Tôi không biết bay và cũng không biết nhảy dù thì xuống dưới đó bằng cách nào?” Evanson tỏ ra vô tội, sau đó nhìn về phía Sif, người cũng đang ngồi ở đây: “Cô biết không?”

“Không biết.” Sif lắc đầu, nếu biết thì bà đây đã xuống từ lâu rồi.
Bình Luận (0)
Comment