Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 4

“May? Melinda?” Tại New York, một chiếc xe đua Delahaye đang phóng như bay trên đường cao tốc. Chàng trai da trắng lái xe quay sang gọi cô gái người châu Á ngồi bên cạnh mình.

Cô gái châu Á rõ ràng lúc nãy có hơi thất thần, chàng trai đó phải gọi một hồi thì cô mới phản ứng: “Coulson, chuyện gì thế?”

“Trạng thái của cô thế này không được đâu, chúng ta đang làm nhiệm vụ mà.” Chàng trai tên Coulson nói với giọng trách móc.

“Không quan trọng, dù gì tôi cũng không muốn làm nhiệm vụ nữa.” Melinda trả lời một cách thờ ơ.

“Này, tôi biết, May, chuyện đó có ảnh hưởng rất lớn tới cô, nhưng tôi hi vọng cô đừng quá chìm đắm vào quá khứ nữa mà cô nên lấy lại tinh thần đi.” Nghe câu trả lời của Melinda, Coulson biết người bạn thân này của mình vẫn còn đang chìm trong nỗi đau của nhiệm vụ lần trước, cho nên mới nhẹ giọng an ủi.

“Được rồi, tôi biết, tôi sẽ nghĩ cách điều chỉnh, nhưng tôi cần thời gian.” Melinda hạ giọng nói.

“Thế thì tốt, nhưng trước mắt cô cần hoàn thành nhiệm vụ lần này trước đã, đây là lần làm nhiệm vụ cuối cùng trước kỳ nghỉ của cô đấy.” Coulson vừa lái xe vừa nói với Melinda.

Nghe Coulson nói xong, Melinda nhăn mặt: “Đừng nói thế, nghe nói những người nói như thế đều sẽ chết trong lúc làm nhiệm vụ, tôi tuy đang không vui nhưng vẫn chưa muốn chết.”

“Thế à? Cô nghe ai nói thế?” Coulson thắc mắc hỏi.

“Các tình tiết trong tiểu thuyết hay phim ảnh thường đều như thế cả.” Melinda trả lời.

“Ha ha, thật không ngờ cô mà cũng biết nói đùa.” Coulson thấy hơi bất ngờ, nhưng anh biết nói đùa cũng là chuyện tốt, điều này có nghĩa là người bạn của mình tuy vẫn đang đau khổ nhưng sớm muộn gì rồi cũng sẽ vượt qua.

“Tin vào tình tiết trong tiểu thuyết và phim ảnh không phải là cách làm của một đặc vụ SHIELD đâu.” Coulson cười nói.

Đúng thế, họ chính là đặc vụ của SHIELD, hơn nữa cấp bậc không hề thấp. Nếu hiện giờ mà đang quay phim thì màn hình chắc chắn sẽ dừng ở khuôn mặt của họ, sau đó hiện ra một đống chữ như sau:

Phil Coulson, đặc vụ cấp 7 của SHIELD, thủ hạ đắc lực của thủ lĩnh SHIELD là Nick Fury, đồng thời cũng là một trong những thủ hạ đáng tin cậy nhất, có khả năng tổ chức và hành động cực tốt, tinh thông các loại súng ống và đấu tay đôi, cũng như lái các phương tiện giao thông.

Melinda May, đặc vụ cấp 7 của SHIELD, người Hoa quốc tịch Mỹ, là một binh sĩ, gián điệp, võ sĩ tay đôi và tay lái nhiều kinh nghiệm, từ năm bảy tuổi đã được Peggy Carter (người yêu của Captain America) xem trọng và chiêu mộ vào SHIELD, sau sự kiện ở đảo Bahrain thì có một biệt danh là “Thiết Kỵ”, nhưng nếu dám đứng trước mặt cô ấy gọi biệt danh này thì hãy chuẩn bị tinh thần bị cô ấy đánh bán sống bán chết đi.

“Anh nói xem, nhiệm vụ lần này là gì thế? Phần tử khủng bố Trung Đông chuyển đầu đạn hạt nhân đến New York, hay là gửi thư có chứa bệnh tả, hay là thủ lĩnh của phần tử khủng bố đã đích thân đến New York này?” Melinda hỏi bằng giọng không quan tâm, nói ra những từ có thể khiến người bình thường nghe thấy sẽ hốt hoảng, cuối cùng còn chốt thêm một câu: “Hi vọng là không có con tin nào.”

“Tất cả đều không phải, không có phần tử khủng bố, không có đầu đạn, không có bệnh tả, cũng không có con tin.” Coulson nhẹ nhàng trả lời.

“Ha, thế à? Nếu không có mấy thứ này thì tôi cảm thấy hoàn toàn không cần hai đặc vụ cao cấp như chúng ta đây phải ra tay, để đội hành động bên dưới làm không phải là được rồi sao?” Melinda tỏ ý, không có đầu đạn, cũng không có vũ khí sinh hóa, thế mà bắt chị đây phải ra tay, đàn em cấp dưới đều nghỉ việc hết rồi hay sao?

“Hả, nghe này, nhiệm vụ lần này có thể không kích thích như thế, nhưng thật sự khá đặc biệt, vẫn phải nên cẩn thận, đây là tài liệu nhiệm vụ.” Coulson vừa nói vừa đưa một tập hồ sơ bìa đỏ cho Melinda.

“Quyền hạn cấp 6? Xem ra thật sự khá là đặc biệt.” Melinda nhìn tập hồ sơ bìa đỏ, hơi cau mày nói, sau đó cô bắt đầu lật ra xem.

“Đây là cái gì? Chủ tiệm Bách Bảo Richter sao? Chỉ là một người bán bùa, không lẽ SHIELD chuyển sang chống mê tín dị đoan rồi sao?” Melinda không ngại nói thẳng. Một tập hồ sơ quyền hạn cấp 6 lại giới thiệu về một cửa tiệm bên đường, hơn nữa còn là một cửa tiệm bán bùa. Trời ạ, không lẽ là do thế giới quá hòa bình đến mức chán ngắt, nên SHIELD mới đặt chuyện này thành quyền hạn cấp 6 sao? Cho dù ông ta có chế ra đồ giả, lừa đảo người mua, chèn ép buôn bán, tranh giành địa bàn kinh doanh đi nữa thì không phải chỉ cần giao cho cảnh sát xử lý là được sao? Việc gì phải đến SHIELD ra tay? Mà còn là quyền hạn cấp 6 nữa? Trời ạ, so với những vụ ảnh hưởng đến tính mạng một hai ngàn người, vụ này mà cũng có thể đặt quyền hạn cấp 6 sao?

“Cô cứ xem tiếp đi.” Coulson kiên quyết nói.

Melinda cũng cảm thấy Nick Fury không thể nào đột nhiên bị hẹp đại não phình tiểu não đến mức tùy tiện đặt quyền hạn cấp 6 thế này được. Nói không chừng cái tiệm này còn có bí ẩn gì khác, ví dụ như dưới hầm có giấu một đầu đạn, hoặc bên trong bùa của chủ tiệm bán thật ra có vi rút sinh hóa, hoặc chủ tiệm vốn là thủ lĩnh của một tổ chức khủng bố và đã lập kế hoạch, chỉ huy nhiều sự kiện khủng bố.

“Không nhìn ra gì cả, quá bình thường, chỉ là một thằng bé sống trong cô nhi viện đến năm mười bốn tuổi thì ra ngoài mở cửa tiệm, hộ tịch bình thường, bảo hiểm bình thường, ghi chép của cảnh sát cũng bình thường.” Melinda lật tập hồ sơ xem một lượt, nhưng cô càng xem lại càng không hiểu, càng xem càng cảm thấy bình thường, hộ tịch bình thường, bảo hiểm cũng đúng quy chuẩn, các ghi chép ở cục cảnh sát cũng không có gì khả nghi, ngay cả ẩu đả cũng không có, có thể nói đây là một công dân lương thiện tuân thủ luật pháp. Đầu đạn ở đâu? Vi rút sinh hóa ở đâu? Không phải đang đùa với chị chứ?

“Ha ha.” Coulson nhìn bộ dạng khó hiểu của Melinda bỗng cười to nhưng lại càng khiến Melinda thấy khó chịu: “Này, Coulson, tôi biết anh chắc chắn biết gì đó, anh mà không nói ran gay lập tức thì hai tay anh sẽ phải bó bột đấy.”

“Được rồi được rồi, tôi sẽ nói.” Coulson nghe Melinda dọa thì run lẩy bẩy. “Cậu ta đúng là đã sống ở cô nhi viện đến năm mười bốn tuổi, nhưng mới mười bốn tuổi mà đã rời cô nhi viện là điều bình thường sao?” Mười bốn tuổi rời khỏi cô nhi viện quả là còn quá sớm, ít nhất thì cũng phải chờ hai năm nữa mới đúng.

“Trong hồ sơ có ghi cậu ta thật ra có một người bà con xa, muốn cậu ta thừa kế tài sản.” Melinda lật tập hồ sơ rồi nói.

“Trẻ mồ côi trong cô nhi viện đột nhiên được thừa kế gia sản, thôi đi, đây đúng là một tình tiết trong truyện cổ tích mà.” Coulson nói bằng giọng chế giễu.

“Cũng có thể thật sự có sự trùng hợp.” Không hài lòng với giọng điệu chế giễu của Coulson, Melinda cãi lại nhưng mà cũng đúng, thừa kế tài sản là một việc nghe rất ảo diệu nhưng cũng không đến mức không có xác suất xảy ra.

“Tài sản cậu ta được thừa kế là 800 đồng vàng, sau khi tặng cho cô nhi viện 300 đồng thì cậu ta mang số còn lại bỏ đi, thời này còn có người dùng đồng tiền vàng để làm tiền giao dịch sao?” Coulson tiếp tục nói.

“Đồng vàng? Có thể là sở thích đặc biệt.” Không phải đô la cũng không phải bảng Anh, thật sự là có hơi kỳ lạ, nhưng cũng không thể nói là có vấn đề được, hơn nữa, 800 đồng vàng đúng là không ít, nhưng cũng không đến mức quá nhiều, theo tiêu chuẩn của SHIELD mà nói.

“Nhưng chúng ta lại không hề tra ra được người bà con xa đó của cậu ta là ai.” Coulson cuối cùng cũng nói ra điểm đáng nghi nhất: Thừa kế tài sản mà lại không tìm được người để lại tài sản đó là ai.
Bình Luận (0)
Comment