“Trời ơi…” Evanson đang ngủ say thì bị tiếng chuông di động đánh thức nên khó chịu cằn nhằn sau đó ngao ngán trả lời: “A lô, tôi là Evanson, ai đấy?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói vội vã: “Evanson, tôi là Coulson, tôi có việc gấp muốn nhờ cậu giúp.”
Evanson vươn vai ngồi dậy trên giường nhìn vào chiếc đồng hồ đang chỉ một giờ sáng rồi trả lời bằng giọng khó chịu: “Coulson, anh có biết bây giờ là mấy giờ không?”
“À, tôi rất xin lỗi đã làm phiền cậu giờ này nhưng bên này tôi đang rất gấp.” Coulson do đang vội nên cũng nói rất nhanh, giọng điệu không nghe ra có chút gì là xin lỗi cả.
Evanson mơ mơ màng màng hỏi: “Việc gấp gì? Liên quan gì đến tôi?”
Vừa hỏi xong thì đầu dây bên kia vang lên một giọng gầm vang khiến Evanson tỉnh cả ngủ: “Sao rồi? Bên đó cậu đang đánh trận đấy à?”
Coulson nhìn cuộc chiến bên ngoài xe mà toát mồ hôi, đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà. Tony và Obadiah đang đánh nhau rất kịch liệt, đầu đạn bay tứ tung. Trong đó có một cái vừa nổ tung cách chiếc xe của Coulson không xa.
Coulson cảm thấy cứ tiếp tục thế này, có khi Tony chưa chết thì mình đã bị đầu đạn nổ cho tan xác rồi thế là anh hét to vào điện thoại: “Bên này giờ đang ác liệt hơn đánh trận nữa, rốt cuộc cậu có giúp hay không?”
Evanson cảm thấy có lẽ Tony và Obadiah đã đánh nhau rồi, bèn lập tức mặc quần áo chạy đi xem trò vui.
Nhưng anh chợt nghĩ lại, làm gì có việc dễ dàng như thế? Anh đã cầu xin tôi giúp đỡ, nếu tôi không lợi dụng lại anh thì chẳng phải sẽ thiệt thòi sao?
Thế là Evanson nói: “Anh đừng căng thẳng, tôi đồng ý với anh là được mà.”
Coulson mừng rỡ: “Thế thì tốt quá, thật sự cảm ơn cậu nhiều.”
Evanson lại nói: “Tấm danh thiếp mà tôi đưa anh, anh có mang theo chứ?”
“Đương nhiên có mang theo, tôi nhìn số điện thoại trên đó mới gọi được cho cậu đấy.” Coulson rút tấm danh thiếp ra nói.
Evanson lộ ra một nụ cười gian xảo: “Thế thì tốt, anh nhìn mặt sau tấm danh tiếp đi.”
“Làm gì?” Coulson nghi hoặc lật mặt sau tấm danh thiếp, trong lòng nghĩ không lẽ trên tấm danh thiếp này có phép thuật, cái tên đó lấy tấm danh thiếp này làm tọa độ, biểu diễn một trò dịch chuyển tức thời à?
Khỏi nói cũng biết Coulson đã tưởng tượng quá nhiều rồi, Evanson sau đó chỉ nói: “Anh xem nội dung trên đó đi.”
Coulson nhìn nội dung bên trên tấm danh thiếp: Bậc thầy trừ ma tổ truyền, chuyên thực hiện trừ ma, xem bói, đoán mệnh, xem chỉ tay, xem bát tự, xem phong thủy… Cảm thấy không hiểu gì cả, Coulson hỏi: “Ý cậu là sao?”
Evanson nói rất nghiêm túc: “Chẳng có ý gì cả, sự việc lần này tôi sẽ miễn cưỡng xem là một nghiệp vụ trừ ma, chúng ta phải làm rõ phí dịch vụ trước. Anh cứ nói đi, tôi không mặc cả đâu.”
Coulson nghe xong thì ngẩn người, lúc có phản ứng thì suýt nữa đã đánh rơi cái điện thoại xuống đất.
Trời ạ, giờ là lúc nào rồi? Không phải giờ là lúc cậu nên thể hiện sự hào hiệp trượng nghĩa, hô to rằng đánh bại cái ác chính là thiên chức của cậu sao? Sao lại còn định kiếm lời nữa?
Chuyện này cũng không thể trách vì sao Coulson không đỡ nổi. Trước nay cho dù là Superman, Ultraman hay Siêu Saiya gì đấy có bao giờ giải cứu Trái Đất xong thì chạy đến chỗ Liên Hiệp Quốc quẳng một tờ hóa đơn vào đâu? Chỉ có thể nói phong cách của Evanson quá kỳ dị mà thôi.
“Coulson, để tôi nói chuyện với cậu ta.” Lúc này Nick Fury đột nhiên xen vào.
Tuy vì tình huống đặc biệt nên Nick Fury đã phê chuẩn việc Coulson nhờ Evanson giúp đỡ nhưng ông vẫn luôn đứng bên quan sát.
Thứ nhất là vì lần này đến tìm Evanson không phải đơn giản chỉ là để tìm hiểu tình hình mà là định cho cậu ta đi chiến đấu. Thứ hai, ông cũng rất tò mò cái cậu Warlock trước nay chưa từng gặp mặt này rốt cuộc sẽ tỏ thái độ gì trước chuyện này. Theo tình hình tìm hiểu lúc trước thì được biết Warlock này là một tên khá gian xảo, thế nên ông không cho Coulson tắt màn hình liên lạc với mình mà cứ việc gọi điện thoại cho Evanson trước mặt ông.
Quả nhiên đúng như ông dự đoán, Evanson đã bộc lộ bản chất. Nick Fury liền nói qua màn hình: “Cậu định đặt điều kiện với SHIELD sao?”
Evanson nghe thấy một giọng xa lạ vang lên thì hỏi ngay: “Ông là ai? Chức vụ gì?”
Nick Fury cau mày trong lòng nghĩ không hổ danh là chủ nhân của Hubbs ăn nói chả ra sao: “Tôi là Nick Fury.”
Evanson giật mình. Anh không ngờ cả Nick Fury cũng bị lôi vào chuyện này nhưng anh cũng không lo lắng lắm. Dù sao thì những chuyện thế này Nick Fury sớm muộn gì cũng biết, hơn nữa nói chuyện trực tiếp với anh cũng không phải là không tốt, vì cuối cùng cho dù Coulson có đồng ý điều gì đi nữa cũng phải được Nick Fury phê chuẩn. Ông ta không gật đầu thì có nói gì cũng vô ích.
“Thì ra là ngài cục trưởng, thật sự nghe danh đã lâu.” Evanson nói.
Nick Fury hỏi: “Ồ, cậu biết tôi sao?”
Evanson bật cười: “Cục trưởng SHIELD nổi danh như cồn, nếu tôi mà không biết thì không phải quá cách li với thế giới rồi sao?”
“Thế à? Thế thì bớt được nhiều phiền phức rồi.” Nick Fury là cục trưởng chứ không phải đặc vụ bí mật nên ông cũng không cảm thấy kỳ lạ khi Evanson biết mình: “Quay về chuyện chính, cậu định ra điều kiện với SHIELD sao?”
Evanson nói một cách không kiêng dè: “Đương nhiên, SHIELD của các người không trả lương cho đặc vụ à? Hơn nữa tôi chỉ là một công dân, không lẽ ông định bắt tôi phục vụ không công sao?”
Nick Fury đột nhiên cảm thấy Evanson nói rất có lí, bản thân ông cũng không cãi được: “Được rồi, thời gian gấp rút, chúng ta nói nhanh đi, cậu muốn gì?”
Đừng tưởng Nick Fury đã nhượng bộ, thật ra trong lòng ông đang liên tục tính toán. Ông cảm thấy nếu yêu cầu của Evanson mà quá đáng thì ông không những sẽ từ chối mà còn thay đổi thái độ của SHIELD đối với Evanson.
Bởi vì nếu một người đã quá tham lam mà lại còn không biết điều thì sớm muộn gì cũng sẽ gây ra tai họa. Đến lúc ấy thì sức mạnh càng lớn, mối nguy cũng càng lớn, thế nên cần phải chuẩn bị đề phòng trước.
Nhưng ông đã đánh giá quá cao về một kẻ nghèo kiết xác như Evanson rồi: “Tôi muốn một chiếc xe hơi.”
“Cái gì? Cậu nói là muốn một chiếc xe hơi sao?” Nick Fury ở đầu dây bên kia đang căng thẳng chờ đợi nghe câu nói này xong suýt nữa đã tắc thở, không phải vì điều kiện của Evanson quá đáng mà là quá đơn giản. Một chiếc xe, đây chẳng qua chỉ là vấn đề tiền bạc, chẳng phải là chuyện lớn gì cả.
Evanson trả lời: “Đúng thế, ông không cảm thấy ở nước Mỹ, ở độ tuổi như tôi mà không có xe hơi sẽ là một việc rất mất mặt sao?” Sau đó anh lại nói tiếp bằng giọng bất lực: “Nhưng mà ông cũng biết điều kiện kinh tế của tôi rồi đấy, tôi mua không nổi.”
Nick Fury cảm thấy điều kiện này đưa ra cũng giống như không đưa nên lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề, tôi đồng ý, cậu muốn xe hãng nào? Lamborghini, Bentley, hay là Bugatti? Chỉ cần cậu giải quyết ổn thỏa chuyện này thì Tony Stark chắc chắn sẽ thanh toán khoản này.”
Nick Fury âm thầm tính toán, nếu đã là việc liên quan đến tiền thì đã có đại gia Tony ở đây thì cần gì phải lãng phí dự toán của SHIELD chứ? Đây đều là tiền thuế của người dân mà. Hơn nữa lần này là vì cứu mạng của Tony. Cũng như Evanson nói, đâu thể nào bắt người ta cứu mạng mà không trả ơn được?
Không ngờ Evanson lại nói: “Tôi muốn một chiếc Hydra Schmidt, chắc ông đã nghe về chiếc xe này rồi.”