Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 78

Rain of Fire (Mưa Lửa) là một kỹ năng do Warlock dùng pháp lực của bản thân để triệu hồi vô số đốm lửa lưu huỳnh tạo thành một cơn mưa lửa từ trên trời rơi xuống tấn công kẻ địch trong phạm vi.

Trên thực tế thì kỹ năng này không phải luôn cứng nhắc như thế, do không có phạm vi tấn công cố định. Warlock có thể thu nhỏ phạm vi của nó lại để tăng cao mật độ tấn công hoặc có thể giảm mật độ tấn công để mở rộng phạm vi tấn công.

Nhưng số lượng quả cầu lửa lưu huỳnh mà Warlock triệu hồi ra sẽ cố định tùy vào thực lực của Warlock ấy. Với thực lực hiện giờ của Evanson thì trong một lần chỉ có thể triệu hồi ra sáu mươi sáu quả cầu lửa thôi.

Trận mưa lửa này cũng không phải thật sự từ trên trời rơi xuống. Trận mưa do Evanson dùng phép thuật ngưng tụ lại ở một vị trí phía trên Obadiah khoảng ba mươi mét thế nên xuất hiện rất đột ngột. Obadiah bị tập kích chỉ kịp đóng áo giáp lại nhưng vẫn bị cơn mưa lửa nhấn chìm.

Hơn nữa phạm vi tấn công lần này là do Evanson điều chỉnh, độ bao phủ của cơn mưa chỉ có mười mét thế nên đa số cầu lửa lưu huỳnh đều rơi đúng vào người Obadiah.

Coulson đang đứng từ xa quay phim lúc này ngẩn người ra. Tuy anh đứng rất xa nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa, dù không nghe thấy tiếng nổ dữ dội nhưng cũng không dám nói rằng uy lực của cơn mưa lửa này là nhỏ.

Bởi vì ngọn lửa đang cháy phừng phừng ấy chỉ cần nhìn một lúc thôi là đã nảy sinh một cảm giác bản năng muốn quay lưng bỏ chạy rồi. Hơn nữa thông qua camera, Coulson có thể nhìn thấy ở xung quanh ngọn lửa, nhựa đường lót đường đều đã bị tan chảy hết.

Một tiếng gào thảm thiết vang lên, Obadiah lao ra khỏi ngọn lửa. Ông ta vẫn chưa chết trong trận lửa như dưới địa ngục ấy.

Đám khoa học gia trong tay của ông ta tuy không thông minh bằng Tony, có thể tạo ra được một bộ giáp Iron Man vừa đẹp lại vừa nhiều tính năng nhưng họ vẫn có thể tạo ra được một bộ giáp bền chắc có sức tấn công và hỏa lực mạnh.

Cũng nhờ những đặc tính này mà Obadiah mới không bị một chút tổn thương nào trước các quả pháo năng lượng và đầu đạn nhỏ của Tony và cũng chính những đặc tính này lại cứu ông ta lần nữa.

Obadiah sau khi thoát khỏi đám lửa thì lập tức cởi bộ giáp. Hệ thống thị giác của bộ giáp đã bị Tony làm hỏng, nếu đóng giáp lại thì ông ta chẳng khác gì một người mù.

Bộ giáp vừa được mở thì một đám khói trắng như sương cũng tỏa ra. Obadiah hệt như vừa mới đi sauna về, toàn thân đỏ bừng. Xem ra ông ta cởi giáp một phần cũng là vì muốn bớt nóng.

Nhìn thấy cảnh này, Tony đang nằm trên mặt đất chợt nuốt nước bọt, anh ta cảm thấy đã đến lúc nên lắp thêm nguyên liệu cách nhiệt cho bộ giáp của mình.

Obadiah cảnh giác nhìn ra xung quanh muốn tìm xem kẻ vừa đánh lén mình là ai. Ông ta giờ trông có vẻ cũng không ổn, bộ giáp trên người lâu lâu lại xẹt tia lửa điện, các góc áo giáp cũng lộ ra các vết kim loại tan chảy tuy nhiên vẫn còn sức chiến đấu.

Lúc này, một bóng người từ trong góc tối từ từ bước ra, pháp trượng đầu lâu mà anh ta cầm trong tay phát ra tiếng cộp cộp theo mỗi bước chân của anh ta.

“Ngươi là ai?” Obadiah lớn tiếng hỏi. Ông ta thấy người này ăn mặc quá kỳ lạ hệt như phù thủy trong truyện thần thoại thì nghĩ. Ăn mặc như thế này lại đánh lén mình, thế mà còn mặt mũi hô to câu Thiên Giáng Chính Nghĩa sao?

Có điều trận lửa nhiệt độ cao xuất hiện bất thường lúc nãy khiến ông ta không dám manh động.

Người ấy mặc một bộ áo khoác dài màu lam tím có phù văn, trên vai có những món trang sức vừa nổi bềnh bồng vừa sắc nhọn như dao, phần lưng thì hệt như một cơn lốc xoáy có vô số những hạt màu đen chuyển động vòng tròn nơi ấy còn trên đầu thì đội một chiếc mũ trùm nhìn như vương miện.

Phần đặc biệt nhất chính là gương mặt của anh ta, ở đó chỉ thấy ngay vị trí của đôi mắt là hai đốm vàng liên tục chuyển động còn các phần còn lại chỉ là một mảng sáng màu xanh lam u ám.

“Ha ha ha.” Một tiếng cười ghê rợn vang lên, người ấy không trả lời câu hỏi của Obadiah: “Đáng lẽ ông đã bị hóa thành tro rồi, nếu không nhờ trên người có mặc bộ giáp rùa ấy.”

“À, tôi không có nói anh, anh Stark.” Người ấy quay đầu nói với Tony vừa mới lồm cồm bò dậy.

Tony chỉ biết ngượng ngùng mím môi vì anh cũng đang mặc một bộ giáp sắt.

“Là người của Tony sao?” Câu nói này rõ ràng đã chọc giận Obadiah, người luôn cho rằng mình là thiên hạ vô địch hơn nữa sau khi thấy đối phương có vẻ quen biết Tony thì ông ta lập tức nhấc khẩu súng máy Gatlin trong tay nhắm thẳng vào anh ta: “Hừ, cho dù ngươi là thứ gì thì cũng mau đi chết đi.”

“Cạch.” Khẩu súng không khai hỏa mà phát nổ bắn ra một tia lửa điện. Lúc này Obadiah mới phát hiện tất cả vũ khí lắp ráp bên ngoài đều đã bị nhiệt độ cao lúc nãy thiêu hỏng.

“A a a.” Obadiah tháo hết số súng máy trên người ra rồi gầm lên lao thẳng về phía trước.

Ông ta tin rằng chỉ cần dùng bộ giáp mạnh đến mức có thể đánh vào xe hơi như đánh bowling của mình thì sẽ dễ dàng đập đối phương nát như tương.

Người ấy không hề sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng nhấc pháp trượng trong tay gõ xuống mặt đất hô to: “Agony… (Đau Đớn)”

Tiếng hô kéo dài ấy vừa dứt thì Obadiah chợt cảm thấy có một cơn đau tỏa ra từ trong linh hồn mình. Cơn đau ấy chiếm lĩnh hết toàn bộ tư duy của ông ta khiến ông ta đang xông lên thì đột ngột ngã lăn ra đất.

Do ông ta vừa rồi xông lên quá nhanh nên khi ngã ra đã lăn rất mạnh về phía trước. Khi ông ta dừng lại thì vừa hay đã lăn đến ngay cạnh chân của người ấy.

Obadiah bị giày vò kêu gào thảm thiết, toàn thân run lên bần bật hơn nữa cơn đau ấy theo thời gian càng lúc càng mãnh liệt.

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn người đang cúi xuống nhìn mình, cố gắng dồn hết sức nói ra một câu: “Tha… Tha cho tôi… Tony cho cậu cái gì… Tôi sẽ cho nhiều hơn thế…”

Người ấy nhìn Obadiah đang cố gắng gượng cười một nụ cười quy thuận rồi nói: “Xin lỗi, thứ tôi muốn không ở trong tay ông.” Sau đó pháp trượng lại gõ lên mặt đất: “Weakness (Suy Yếu)”.

Lần này thì Obadiah thậm chí không thể kêu gào hay run rẩy nữa. Bị hai đòn Đau Đớn và Suy Yếu tấn công cùng lúc, ông ta không thốt nổi tiếng nào, nỗi đau ấy không gì có thể mô tả được.

“Nên kết thúc rồi.” Người ấy đặt tay lên đầu Obadiah rồi nói: “Linh hồn của ngươi thuộc về ta.”

Một luồng sáng màu tím từ trong đầu của Obadiah bay ra rồi tụ lại trên tay người ấy. Gương mặt Obadiah lúc này trở nên vô hồn nhưng trong ánh mắt tuyệt vọng của ông ta toát ra một nét giải thoát.

“Chà, trụy lạc, ích kỷ, tham lam, giả dối, vọng tưởng.” Người ấy đánh giá viên pha lê màu tím vừa mới ngưng tụ trên tay mình có vẻ rất hài lòng: “Những phẩm chất rất khá, chắc sẽ bán được một món tiền lớn đây.”

“Được rồi, anh Stark.” Người ấy quay sang nói với Tony: “Anh nợ tôi một món nợ, đừng quên đấy.” Nói xong anh ta quay người bỏ đi.

“Anh rốt cuộc là ai?” Tony cố gắng đứng dậy đồng thời nói ra một câu với giọng điệu không chịu thua: “Tự tôi cũng có thể xử lí.”

“Đợi đến sau này anh sẽ biết tôi là ai.” Người ấy vừa đi vừa nói, đầu không ngoảnh lại: “Còn nữa, chẳng ai có thể nợ tôi đâu.”

Thế rồi người ấy biến mất dần trong bóng tối. À không, phải nói là bóng tối xung quanh anh ta đã bọc lấy anh ta.

“Xem ra không còn vấn đề gì rồi.” Nhìn thấy trận chiến đã kết thúc, Coulson thở phào nhẹ nhõm. Anh cất thiết bị quay phim vào trong xe chuẩn bị rời đi.

“Định đi như thế sao?” Phía sau Coulson chợt có người cất tiếng hỏi.

Coulson lập tức cầm súng chĩa về phía sau, động tác nhanh như tên bắn còn chưa đến một giây nữa.
Bình Luận (0)
Comment