Edit: Spum-chan
“Ngô Ảnh Trạch! Ta muốn gặp Ngô Ảnh Trạch!”
Tô Nguyên liều lĩnh muốn vọt vào Tể tướng phủ, bị thị vệ gác cửa cản lại.
“Không được dã tiểu tử, như vậy không đúng quy củ! Nơi này nói muốn vào là có thể vào sao?”
“Ta là Tô Nguyên! Ta muốn gặp Ngô Ảnh Trạch! Mau cho ta gặp hắn!”
Bọn thị vệ nhíu mày, khi muốn vận dụng vũ lực đuổi thiếu niên này, Trương tổng quản từ trong nhà đi ra.
“Vị công tử này đi theo ta, Tể tướng đại nhân muốn gặp ngươi.”
Người đại biểu quyền uy nhất mở miệng, bọn thị vệ lập tức buông Tô Nguyên ra.
Hôm qua Ngô Ảnh Trạch trúng phong hàn, hôm nay đang ở trong nhà tịnh dưỡng. Biết Tô Nguyên vội vã đến tìm hắn, hắn nhanh chóng đứng lên.
Ngồi ở thư phòng, cho người lui ra, Ngô Ảnh Trạch ôn hòa mở miệng hỏi:
“Tiểu Nguyên, có chuyện gì sao?”
Chuyện Tô Nguyên có thể chủ động đến tìm mình khiến Ngô Ảnh Trạch có chút vui mừng, nhưng vừa thấy vẻ mặt của Tô Nguyên, hắn biết ngay sự tình không ổn.
Sắc mặt Tô Nguyên rất khó coi, mắt cũng hơi đỏ, mày nhíu chặt, giống như…… đang tức giận.
“Tiểu Nguyên…… Đệ làm sao vậy?”
Thấy đối phương chỉ trừng mắt nhìn mình, nửa ngày không nói gì, Ngô Ảnh Trạch không khỏi thân thiết sờ sờ đầu đối phương.
“Bốp” một tiếng, tay bị Tô Nguyên gạt ra.
“Tiểu Nguyên……” Ngô Ảnh Trạch hơi sửng sốt.
“Ngươi cái tên này……!” Tô Nguyên nghiến răng nghiến lợi, cực lực khống chế cảm xúc của mình. “Ngươi đã làm gì với tỷ tỷ của ta?”
“Tình nhi……? Nàng làm sao vậy?”
“Sao ngươi không cưới nàng! Sao ngươi lại không cưới nàng……!” Hơi nước chỉ một thoáng đã bịt kín hai mắt Tô Nguyên. “Không phải ngươi đã hứa với ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt sao?”
“Tiểu Nguyên…… Có một số việc thật sự rất khó nói rõ.” Ngô Ảnh Trạch ấn ấn đầu, nói thật nhẹ nhàng: “Gả vào phủ Thuận Vương là quyết định của chính tỷ tỷ đệ, rất đột ngột, ta cũng không biết nàng……”
“Đủ rồi!” Tô Nguyên thô bạo cắt ngang lời của hắn.“Nếu không phải ngươi bức nàng, nàng sẽ như vậy sao? Không phải ngươi thấy cha ta chết mà không cứu, không phải ngươi muốn làm phò mã của công chúa sao? Mỗi một chuyện ngươi làm có chuyện nào là không phải ép nàng chứ!?”
“Tiểu Nguyên……” Ngô Ảnh Trạch thở dài.
Việc này rất phức tạp, rất khó giải thích, hắn thật không biết nên nói như thế nào. Cho dù hắn nói…… với cảm xúc kích động của Tô Nguyên lúc này có thể nghe vào bao nhiêu?
“Rốt cuộc ngươi có yêu tỷ tỷ của ta không? Trước kia ngươi đối xử tốt với nàng…… là thật lòng sao!?” Tô Nguyên kích động hỏi.
Vấn đề như một kim đâm vào máu này, khiến Ngô Ảnh Trạch hoàn toàn trầm mặc.
“Không có, đúng không? Cho tới bây giờ…… cho tới bây giờ ngươi cũng không hề yêu nàng……”
“…………”
“Tỷ tỷ nàng…… Là người quan trọng nhất trên đời này của ta…… Nàng vẫn rất thương ta, cho nên ta luôn hy vọng nàng được hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác, nhưng từ khi gặp được ngươi……” Tô Nguyên nhìn Ngô Ảnh Trạch mặt vô biểu tình, phá lên cười: “Tất cả đều thay đổi…… Ha ha…… Nàng thay đổi, ta cũng thay đổi…… Nhà của chúng ta, không bao giờ là gia đình ấm áp như trước kia nữa ……”
“Thực xin lỗi, Tiểu Nguyên.”
“Giờ nói điều này có ích lợi gì! Ngươi còn bù đắp được sao?” Tô Nguyên lắc đầu, giận dữ nói: “Ngô Ảnh Trạch…… Ngươi thật sự chán ghét tỷ tỷ của ta đến mức nào? Ngươi đã vứt bỏ nàng, còn khiến nàng mang theo con của ngươi mà gả cho một người không yêu mình! Ngươi yên lòng được sao? Nhà chúng ta…… rốt cục đã đắc tội gì với ngươi!?”
Mang …… theo con?
Ngô Ảnh Trạch…… nhất thời chìm vào hoảng hốt.
Ai có thể nói cho ta biết…… Ta vừa rồi nghe thấy gì không?
“Từ hôm nay trở đi, Tô Nguyên ta không còn quen biết người như ngươi nữa……!” Tô Nguyên nuốt nước mắt giật ngọc bội giắt bên hông xuống, hung hăng ném lên đất.
Đó từng là thứ của Ngô Ảnh Trạch, từng là thứ khiến hắn suy nghĩ rất nhiều khi được Ngô Ảnh Trạch tặng cho, từng là thứ mà hắn một tấc không rời luôn mang theo bên ngươi, thứ hắn vô cùng quý trọng……
Hiện giờ, cái gì cũng không còn.
Ngọc bội rơi bên chân Ngô Ảnh Trạch. Ngô Ảnh Trạch không có sức để nhìn.
Sau đó…… Tô Nguyên rời đi, Ngô Ảnh Trạch cũng không có tâm tư ngăn cản.
Phải không…… Tư Ảnh, thì ra thật sự là con của mình…… và Tô Tình.
Từ trước tới nay không dám suy đoán, không dám nghĩ đó là sự thật, nhưng bây giờ nó lại hiện ra trước mắt hắn.
Ngô Ảnh Trạch đẩy cửa, rời khỏi thư phòng.
Bên ngoài có tuyết rơi, tuyết rất nhỏ rất nhỏ. Hạt tuyết thật nhỏ rơi trên khuôn mặt, chỉ để lại thủy tích lạnh như băng.
Ngô Ảnh Trạch không quan tâm cái rét lạnh bao phủ, hắn chỉ hy vọng…… suy nghĩ mờ mịt của bản thân có thể nhanh chóng tỉnh táo lại.
Rốt cuộc Tô Tình đã dùng thủ đoạn gì…… Mà Nhược Đình, vì sao lại phải chấp nhận đứa nhỏ không phải con ruột của mình?
Hắn hoàn toàn không biết gì về chuyện đứa nhỏ. Hắn chỉ biết, nếu Nhược Đình thật sự oán hận hắn, sẽ không làm như vậy.
Vì sao……
Nhược Đình…… vì sao chứ……
Tuyết đọng lại bên môi, tư vị chua xót, không hề tiêu tan.
Còn nhớ cũng từng vào ngày tuyết rơi, bọn họ tại Chỉ Thủy, giữa màn tuyết vây quanh……môi chạm môi.
Ngô Ảnh Trạch chưa bao giờ giống như lúc này…… khắc cốt tưởng niệm những chuyện đã qua.
“Tể tướng đại nhân…… Ngài còn bệnh……”
Thị đồng khuyên hắn mau vào nhà, Ngô Ảnh Trạch không để ý đến.
Không phải không thể để ý, mà là toàn bộ tâm tư của hắn, đã không còn ở nơi này.
Ngô Ảnh Trạch đứng từ giờ Tỵ đến giờ Tuất. Hắn vẫn không nhúc nhích, cứ đứng trong viện, đứng dưới bầu trời đêm.
Y phục đã bị nước tuyết thấm ướt. Bọn hạ nhân chỉ nhìn thôi, đã cảm thấy lạnh đến tận xương.
Nhược Đình Nhược Đình…… Nếu ngươi đối với ta……
Nếu ngươi là thật lòng với ta, có phải ta đây …… đã tổn thương ngươi quá sâu rồi không?
Kỳ thật…… chúng ta vẫn luôn tự thương tổn lẫn nhau. Cho đến khi vượt qua giới hạn, rốt cục lại chia lìa. Như vậy giờ đây…… còn có đường vãn hồi hay không?
Vẫn cho rằng ta và ngươi đã cùng buông xuống, trên thực tế…… cả hai chúng ta đều không buông được.
Thầy tướng số từng nói, năm ta hai mươi lăm tuổi sẽ có kỳ ngộ…… Quả nhiên, chính là ngươi.
Đây có lẽ là vận mệnh đã định…… Đời đời kiếp kiếp dây dưa.
*************************
Tô Tình bất an ở ngoài thư phòng của Long Nhược Đình.
Tô Nguyên ra khỏi nhà đã mấy canh giờ chưa về, giờ trời đã tối đen.
Tô Tình lo lắng cho an toàn của đệ đệ, cũng lo lắng đệ đệ sẽ vì nhất thời xúc động mà nói ra chuyện không nên nói…… Cho nên, nàng cần tìm Long Nhược Đình thương lượng.
Nhưng mà, lúc này Long Nhược Đình đang chuyên tâm đọc sách, không cho bất kỳ ai đến quấy rầy.
Tô Tình phiền não siết chặt khăn tay.
Nàng bỗng nhiên nghe được một tràng tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng hạ nhân hô nhỏ:
“Tể tướng đại nhân…… Xin đợi đã……”
Nàng kinh ngạc quay lại, cho rằng mình đã thấy ảo giác.
Người kia…… Nam nhân mà nàng mong cả đời này cũng sẽ không gặp lại xuất hiện.
“Ngô…… Ảnh Trạch…..”