Edit: Spum-chan
Mã xa tới Vương phủ.
“Nhược Đình, sau khi trở về nhất định phải……”
“Ta biết rồi.” Long Nhược Đình cắt ngang lời dặn dò mà đối phương cứ lặp đi lặp lại suốt. “Ăn uống đàng hoàng, ngủ ngon giấc, tĩnh dưỡng cho tốt……đúng chưa?”
“Ừ……” Ngô Ảnh Trạch lưu luyến buông tay, dịu dàng nói câu hẹn gặp lại.
“Ngươi……” Long Nhược Đình xuống xe trước, cũng quay đầu nói: “Tuy rằng về sau sẽ bề bộn nhiều việc, nhưng ngươi cũng đừng quá mệt mỏi.”
“Ừ.” Ngô Ảnh Trạch khẽ cười.
…
“Đệ…… thấy hết rồi chứ?” Tô Tình đứng xa xa nhìn trước cửa, lạnh lùng nói: “Hai người kia lại hòa hợp rồi.”
“Tỷ……” Tô Nguyên hơi nhíu mày. “Chuyện của Ngô Ảnh Trạch không liên quan gì tới ta.”
Nói xong, xoay người bỏ đi.
“Nhưng, đệ để ý.” Tô Tình ở sau lưng tiếp tục nói: “Mặc kệ có oán hận như thế nào, trong lòng đệ vẫn luôn quan tâm đến hắn.”
“Tỷ……” Tô Nguyên bất đắc dĩ quay đầu lại, trong giọng nói mang theo cầu khẩn.
“Nguyên nhi……” Tô Tình cười khổ: “Trên thế giới này, người đệ coi trọng nhất, vẫn là tỷ tỷ đúng không?”
“Đúng.”
“Nguyên nhi…… Hiện giờ tỷ tỷ, cũng chỉ có ngươi thôi……”
Âm thanh nhẹ nhàng của Tô Tình, khiến Tô Nguyên cảm thấy vô cùng bi thương.
Tỷ tỷ xinh đẹp từng được nuông chiều trước kia, giờ xem ra…..đã già đi rất nhiều.
**********************
Sau khi Thái tử Long Việt Băng đăng cơ, Ngô Ảnh Trạch bỗng nhiên nhận ra mình lại có thêm một chức vị……làm bảo phụ của Hoàng đế.
Nói thật…… Trên đời này chỉ sợ còn có vị Hoàng đế nàoo, có thể làm đến mức như Long Việt Băng.
Mọi người đều nói, để Long Việt Băng làm Hoàng đế đúng là đại họa của triều ca, nếu không phải có mấy vị triều thần đắc lực ngăn cơn sóng dữ, chắc cũng diệt quốc lâu rồi.
Ở trong mắt Ngô Ảnh Trạch, Long Việt Băng vĩnh viễn là một đứa nhỏ nghịch ngợm, cho nên có rất nhiều chuyện Ngô Ảnh Trạch đều mặc kệ hắn, khiến bây giờ hắn phải luôn theo phía sau thu dọn cục diện rối rắm.
Đáng tiếc Ngô Ảnh Trạch càng làm hoàn mỹ đến đâu, Long Việt Băng lại càng phá hư đến đó. Thật khiến người ta chịu không thấu.
Long Việt Băng lên ngôi làm ra một chuyện khiến người ta không thể hiểu nổi, chính là trả lại đại quyền cho Thuận vương Long Nhược Đình. Còn giao hết triều chính cho người khác xử lí, mình thì làm một người tiêu dao khoái hoạt.
Hôm nay tự chạy ra cung, ngày mai cự tuyệt lâm triều, vẽ bậy vẽ bạ trên tường hậu cung…… làm hết các chuyện ngu xuẩn.
Ngô Ảnh Trạch chỉ biết cười khổ, cứ tiếp tục tình hình này, chỉ sợ có một ngày mình sẽ vì lao lực mà chết……
Long Việt Băng lên ngôi tháng thứ tư, Hoàng hậu Ngụy Tương Linh lập chí xuất gia làm ni, tạo thành một trận xôn xao lớn.
Trấn Nam Vương không thể khuyên nhủ nhi nữ hồi tâm chuyển ý. Ngụy Tương Linh này nhìn như nhu nhược dịu ngoan, nhưng bản chất của nàng vẫn là một nữ tử ngoan cố muốn cái gì thì làm cái đó. Nàng tự cạo đầu, im lặng ngồi ở trong phòng, luôn mỉm cười đối với mỗi một người đến “thăm hỏi”, giống như xuất gia với nàng mà nói là một loại hạnh phúc rất lớn.
Đối với việc này, Long Việt Băng thân là trượng phu người ta lại cứ bày ra vẻ không sao cả, thậm chí còn thầm thấy may mắn vì rốt cuộc mình cũng thoát khỏi ma nữ ác độc này rồi.
“Đó là tâm nguyện của nàng, để cho nàng đi làm.”
“Tiểu Việt……” Long Nhược Đình nhíu mày. “Chuyện lớn như vậy, há có thể nói đùa?”
“Hoàng thúc…… Nàng tâm ý đã quyết, con cũng hết cách rồi.” Long Việt Băng rất bất đắc dĩ. “Đợi lát nữa Ảnh Trạch trở về, ngài hỏi hắn kết quả đi.”
Ngô Ảnh Trạch chịu trách nhiệm làm thuyết khách chẳng thu hoạch được gì, tay không trở về, nói:
“Quên đi…… Tùy nàng thôi.”
“Sao ngay cả ngươi cũng vậy chứ?” Long Nhược Đình có chút tức giận.
“Hoàng hậu nói muốn ăn chay niệm Phật chuộc tội cho bệ hạ.” Ngô Ảnh Trạch có chút bất đắc dĩ nói: “Nếu ngay cả lý do này cũng nói ra rồi, thì làm thần tử như chúng ta còn biết nói gì đây?”
“…………”
Trầm mặc hồi lâu, hai người đồng thời nhìn về phía tên “đầu sỏ gây chuyện” — Long Việt Băng.
“Nàng nói hưu nói vượn đó! Toàn là lấy cớ! Lấy cớ!” Long Việt Băng tức giận nhảy dựng lên. “Cái gì mà chuộc tội cho ta hả, xuất gia làm ni rõ ràng là sở thích quái lạ của nàng mà!”
Đáng tiếc……kháng nghị Long Việt Băng hoàn toàn bị lơ.
Thiên kim Trấn Nam Vương quốc sắc thiên hương, Hoàng hậu đương triều Ngụy Tương Linh, mấy ngày sau chính thức ở xuất gia am Nguyệt Từ, trở thành một bi kịch. Bởi vì chuyện này, mà trong mất người đời, chẳng khác gì Hoàng đế cùng hung cực ác bức Hoàng hậu hiền lương thục đức phải bỏ đi…… Về phần chân tướng sự thật ra sao, không có bao nhiêu người biết được.
Thanh danh ở dân gian của Long Việt Băng…… hết cách nâng lên rồi.
Chuyện Ngụy Tương Linh xuất gia, vẫn luôn khiến Long Nhược Đình canh cánh trong lòng.
“Rốt cuộc Tiểu Việt đang nghĩ gì chứ……”
“Hắn vẫn luôn vậy mà, chỉnh người cũng đâu phải chuyện lần một lần hai.”
“Ta không phải nói cái này.” Long Nhược Đình nhíu mày nói: “Dễ dàng để Hoàng hậu rời đi, còn không tính lập lại, cả ngày chỉ biết đùa giỡn với người hầu…… Rốt cuộc hắn đang làm gì chứ?”
“Ngươi thật sự rất quan tâm hắn a…… Nhược Đình.” Ngô Ảnh Trạch cười cười, dịu dàng nói: “Ngươi có biết, ngày đó khi ta đi khuyên Hoàng hậu từ bỏ ý niệm xuất gia, Hoàng hậu đã nói gì với ta không?”
Long Nhược Đình dùng ánh mắt thúc giục đối phương nói tiếp.
“Nàng nói, nàng và Tiểu Việt chỉ đơn thuần là bằng hữu. Nàng không yêu Tiểu Việt, Tiểu Việt cũng không yêu nàng, nàng còn nói, cung đình này vốn không hợp với hai người bọn họ.”
“Cho nên nàng mới kiên trì muốn đi?”
“Không chỉ có thế, nàng còn nói cho ta biết……” Ngô Ảnh Trạch dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhiều năm như vậy, Tiểu Việt vốn dĩ chưa từng xảy ra quan hệ với nàng.”
“Này……” Long Nhược Đình chấn động. “Đúng là kỳ lạ……”
“Cho nên nói, chúng ta cần gì lo lắng nhiều.” Ngô Ảnh Trạch đưa tay đặt lên vai y. “Tiểu Việt là thiên tử, lại có suy nghĩ của mình, hắn muốn làm cái gì, chúng ta không nên xen vào.”
“Không nói việc này nữa……” Long Nhược Đình lắc lắc đầu. “Ảnh Trạch, ngày hôm qua lúc thượng triều……”
“Ngừng.” Ngô Ảnh Trạch mỉm cười ngắt lời: “Khi chỉ có chúng ta, đừng nói chính sự.”
“Ảnh Trạch.” Long Nhược Đình nghiêng đầu, cũng cười nói: “Ngươi bất mãn với việc ta thiệp chính sao?”
“Nhược Đình……”
“Đúng thật…… Tình cảnh hiện tại của ta, đã gần như là Nhiếp chính vương.” Long Nhược Đình tự giễu mà cười. “Ngươi không phải lo lắng điều đó sao……”
“Bất luận trong cung này đồn đãi thế nào, ta vẫn tin ngươi sẽ không làm như vậy.”
“Khẳng định vậy sao?”
“Chính như người ta trao sự trung thành đã mất, người ngươi muốn báo thù cũng đã không còn ở nhân thế.” Ngô Ảnh Trạch dịu dàng nói: “Ngươi yêu thương Tiểu Việt như vậy…… sao có thể làm hại hắn chứ?”
Long Nhược Đình mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.